Dù sao người khuyết tật không phải là đối tượng thiết kế chủ yếu của các nhà thiết kế, nhưng đừng quên họ cũng là người, và số lượng người khuyết tật trên thế giới cũng chẳng phải con số nhỏ.
Bây giờ chưa có “làn sóng” thiết kế trang phục cho người khuyết tật, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có.
Tống Vy nghĩ đến đây bỗng nhiên nheo mắt, cô lại nhìn mấy người mẫu trên bục, như nghĩ tới điều gì đó.
Nói không chừng Tổng Hiệp hội Thiết kế đã nghĩ tới thiết kế thời trang cho người khuyết tật, có khi những người mẫu đứng trên bục diễn kia chính là phép thử của Tổng Hiệp hội.
Nếu trang phục mà bọn họ thiết kế thành công che giấu được khuyết điểm của những người này và thể hiện được ưu điểm của họ, thì thực sự có khả năng Hiệp hội sẽ phát triển mảng này.
Về sau, trong số những nhà thiết kế sẽ có người chuyên sâu thiết kế trang phục cho những người tàn tật và khuyết tật.
Nhưng phải đợi cuộc thi này kết thúc mới có thể chứng thực rốt cuộc những suy đoán này có phải hay không.
Cô mới suy nghĩ một lát đã thấy Elena đưa hai chị em dính liền cơ thể xuống sân khấu.
Quả nhiên phải nhận ánh mắt lườm nguýt của những nhà thiết kế khác.
Advertisement
Nhưng lườm nguýt thì lườm nguýt, chọn trúng người rồi cũng phải chấp nhận.
“Chúng ta họp đi, để tìm hiểu hai chị em này một chút xem nên thiết kế cho họ thế nào.
Chúng ta cũng cần thống nhất phong cách, nếu không phong cách khác biệt không đồng nhất thì chênh lệch điểm số cũng sẽ rất lớn, đến khi đó để nhóm khác vượt qua thì phiền phức lắm.” Tống Vy chủ động đề nghị, biểu cảm của cô rất nghiêm túc.
Những người khác nghe xong cũng cảm thấy có lý, sau đấy cố ý xin ban tổ chức một gian phòng họp nhỏ để họp bàn.
Cuộc thi lần này không giống như bình thường phải hoàn thành trong một ngày, thời gian được cho là một tuần.
Có lẽ ban tổ chức hiểu được mọi người đều chưa từng thiết kế trang phục cho người khuýet tật nên cố tình cho các nhóm thời gian một tuần để mọi người thiết kế, chế tạo trang phục.
Ngày cuối cùng dành để diễn trên sàn.
Sau khi biết tin này, mọi nhà thiết kế đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trước mắt họ chưa có chút ý tưởng nào cả, thời gian một ngày căn bản không thể nào thiết kế ra trang phục được, một tuần còn tàm tạm.
Họp với đồng đội ở nhóm A xong, Tống Vy cầm thông tin cơ bản của chị em có cơ thể dính liền kia rồi cùng Hạ Bảo Châu rời khỏi hội trường thi.
“Vy Vy, tiếp theo mình đi đâu?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Tống Vy xem giờ: “Bây giờ mới gần trưa, mình tìm nơi nào ăn cơm trước đã.
Ăn xong tớ đi thăm Tô Huyền, thăm xong cô ta thì đến sân bay đón Tiểu Kim.”
“Là em trai của cậu à?” Hạ Bảo Châu tò mò hỏi.
Hồi còn ở đại học thành phố Giang cô ấy có nghe Tống Vy nhắc đến còn có cậu em trai nhưng chưa gặp bao giờ.
“Ừ.” Tống Vy gật đầu, cười đáp.
Hạ Bảo Châu cười hì hì: “Em cậu trông thế nào? Chắc chắn rất đẹp trai nhỉ, Vy Vy đẹp thế này cơ mà.”
Nhắc đến đây, cô ấy thực sự không thể không xuýt xoa sao ông trời lại sinh ra Tống Vy xinh đẹp đến thế.
Đừng nói đàn ông, ngay chính cô ấy cũng có lúc thất thần vì khuôn mặt quả thực quá đẹp của Tống Vy.
Tống Vy càng cười tươi hơn: “Cậu muốn biết thì tối nay cậu sẽ được gặp.
Được rồi, ăn cơm đi.”
Hạ Bảo Châu thấy Tống Vy không muốn nói nhiều, trong lòng càng nhộn nhạo nhưng cũng chẳng thể làm gì, không thể ép cô nói.
Cũng chỉ có thể đợi đến tối gặp thôi.
Hai người tìm một nhà hàng đồ Tây yên tĩnh, gọi hai đĩa bít tết.
Lúc ăn cơm, Hạ Bảo Châu bỗng nhìn thấy gì đó, ngạc nhiên chớp mắt nhìn: “Vy Vy, kia không phải là Hàn Thư à? Sao cô ta lại làm phục vụ bàn ở đây?”
Tống Vy ngoái đầu ra sau nhìn thấy Hàn Thư mặc đồng phục của nhà hàng đang cầm rẻ lau dọn dẹp bàn ăn.
Hình như vì không thích công việc này nên khuôn mặt Hàn Thư nhăn nhó, nhưng cô ta vẫn vùi đầu làm trong đau khổ.
Tống Vy nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Chỉ một bộ phận nhỏ người mẫu tham gia cuộc thi quốc tế có công ty đưa đến thôi, còn phần lớn họ đều do nhà thiết kế tự tìm.
Hàn Thư được Tô Huyền tìm đến, dù sao công ty sau lưng Hàn Thư cũng không có sức lớn đến thế, nói thẳng ra là cô ta nhận việc riêng.”
“Tớ biết mà, nhưng tớ thì không tính trong đó.
Tớ được tổng giám đốc Đường giới thiệu với Vy Vy, hì hì, nhận hai phần lương liền.” Hạ Bảo Châu cười đắc ý.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Ừ.
Thông thường nhận việc riêng sẽ vi phạm hợp đồng công ty, công ty cũng sẽ không tài trợ tiền cho Hàn Thư nữa, cho nên mấy tháng nay là Tô Huyền trả lương cho Hàn Thư.
Nhưng Tô Huyền xảy ra chuyện, đương nhiên không trả lương cho cô ta được nữa.
Cô ta thì không có tiền, không về được nên chỉ có thể ở lại làm thuê.”
Lúc trước cô từng nghe Hạo Tuấn nói chuyện này.
Dù sao Hàn Thư cũng là người mẫu của Tống Huyền, Tống Huyền bị bắt, đương nhiên cô cũng muốn hỏi tình hình của Hàn Thư.
Hạ Bảo Châu bừng hiểu: “Thì ra là vậy.
Nói thế thì cô ta bị Tô Huyền liên lụy rồi.”
Dù sao thì ngoại trừ việc hay nhảy ra đá đểu dè bỉu các cô ra thì Hàn Thư cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.
Người đánh cô ấy ngất, nhốt Tống Vy trong nhà vệ sinh là Tô Huyền và Linda.
“Được rồi, kệ cô ta đi.
Đợi đến lúc thị thực của cô ta hết hạn thì cô ta sẽ bị trục xuất về nước.” Tống Vy bưng cốc sữa lên uống, không muốn nói chuyện về Hàn Thư nữa.
Hạ Bảo Châu thấy cô không nói đương nhiên cũng không nhắc tới.
Hàn Thư ở nơi xa cũng nhìn thấy hai người mà trong lòng cô ta cảm thấy hận muốn chết.
Vốn dĩ cô ta là người mẫu sáng giá, nhưng rồi chỉ bởi vì các cô đánh hạ Tô Huyền nên hại cô ta không thể tiếp tục ở lại tham gia cuộc thi quốc tế.
Bởi vì bị ban tổ chức cuộc thi quốc tế đuổi cổ nên rất nhiều tài nguyên thời trang không tìm cô ta nữa.
Cho dù cô ta chủ động tìm đến cũng bị từ chối, nào là nói cô ta không nổi tiếng rồi lại nói cô ta không có phong thái người mẫu mà chỉ là người tầm thường thôi, rồi nói cô ta từng làm người mẫu cho Tô Huyền nên chắc chắn cũng không tử tế gì nên không dám nhận cô ta.
Ép cô ta đến đường cùng, chỉ có thể nhận chụp cho mấy tạp chí tầm thường hạng ba, cắt đứt con đường trở thành người mẫu hàng đầu, rồi còn phải đến đây làm thuê kiếm tiền sinh sống.
Mà tất cả những điều này đều do mấy người Tống Vy, Hạ Bảo Châu và Tô Huyền mang đến cho cô ta.
Cứ đợi mà xem.
Bọn họ hủy hoại sự nghiệp người mẫu của cô ta, cô ta sẽ không để thế thôi đâu.
Hàn Thư nghiến răng hằm hè rồi bưng khay đồ, quay người bỏ đi.
Tống Vy không biết Hàn Thư đang ghi hận mình, thanh toán xong, cô tạm biệt Hạ Bảo Châu, một mình đi đến bệnh viện tâm thần.
À… cũng không phải một mình.
Phía sau còn có hai vệ sĩ cũng đang lái xe đi theo cô nữa.
Tống Vy đến bệnh viện tâm thần, đi thẳng tới phòng Tống Huyền.
Y tá nhận ra cô, mắt sáng lên: “Mợ Đường!”
Cô y tá này chính là người lần trước đưa tóc cho Tống Vy.
Tống Vy cười với cô y tá: “Cô ta ở trong à?”
“Vâng, cô ta vừa tỉnh lại.” Y tá gật đầu.
“Tôi có thể vào trong không?” Tống Vy lại hỏi.
“Tất nhiên là được, mời mợ Đường.” Y tá mở cửa ra.
Tống Vy vào phòng.
Tống Huyền đang nhắm mắt, tựa người vào đầu giường.
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân mới mở mắt nhìn.
Thấy người vào là Tống Vy, lập tức cả người cô ta trở nên cảnh giác: “Là cô!”
“Là tôi.” Tống Vy mỉm cười, đánh mắt nhìn về phía bụng cô ta: “Tôi nghe nói cô có thai nên đến thăm.”
“Hừ, cô lại tốt bụng thế à?” Tống Huyền châm biếm.
Tống Vy ngồi lên ghế mà vệ sĩ vừa kéo tới: “Tại sao lại không chứ? Tội tự thấy bản thân mình lương thiện hơn cô nhiều.
Tôi không giống cô vì không muốn hai đứa con tôi biết chúng là con ruột của Hạo Tuấn mà thông đồng với bác sĩ kiểm tra và giáo viên trường mầm non để đánh tráo mẫu ADN của hai đứa nhỏ, thậm chí còn làm cả mấy chuyện ác độc khác mà tôi chưa từng làm.”
“Hạo Tuấn biết con của cô là con ruột anh ấy rồi à?” Nét mặt Tống Huyền thay đổi, giọng nói rít cao.
Tống Vy gật đầu: “Đúng thế, anh ấy biết rồi.”
Tống Huyền bỗng dưng bật cười, tiếng cười đầy châm chọc và tự giễu, cười đến mức tràn ra cả nước mắt: “Quá bất công, ông trời đúng là quá bất công.
Tôi phí bao nhiêu công sức che giấu như thế mà không ngờ vẫn để anh ấy biết được.
Tống Vy, cô vui lắm nhỉ, hai đứa con của cô là con ruột của Hạo Tuấn, vị trí “mợ Đường” của cô vững chắc rồi.”