Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


“Đương nhiên là tôi rất vui, nhưng có câu này cô nói sai rồi, vị trí mợ Đường này của tôi trước giờ luôn rất vững.” Tống Vy nhìn cô ta: “Được rồi, tôi tới đây không phải để bàn với cô vị trí của mợ Đường của tôi có vững hay không.

Tôi hỏi cô, cô định xử lý đứa bé trong bụng thế nào?”
“Cô muốn làm gì?” Tống Huyền che bụng lại, hơi rụt người về sau.
Tống Vy thầm lườm nguýt trong lòng: “Tôi có thể làm gì được chứ.

Tôi chỉ muốn hỏi cô, cô định giữ lại đứa bé trong bụng hay là muốn bỏ nó.

Nếu cô muốn giữ thì cứ giữ, nếu muốn bỏ thì tôi sẽ nhờ người sắp xếp phẫu thuật.”
“Bỏ, tôi muốn bỏ!” Đột nhiên cảm xúc của Tống Huyền trở nên kích động, trong mắt đầy ý hận: “Nghiệt chủng này không phải thứ tôi cần.”
Tống Vy nhìn dáng vẻ như sắp điên của cô ta, mơ hồ đoán ra đứa bé trong bụng cô ta từ đâu mà có.
Chắc cô ta đã bị ức hiếp rồi.
Nhưng rốt cuộc là bị ai ức hiếp, bị ức hiếp ra sao, Tống Vy vốn không muốn biết.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ nhờ người mau chóng phẫu thuật cho cô.” Tống Vy búng móng tay, hờ hững nói.
Tống Huyền cúi đầu không nói tiếng nào, không biết cô ta đang nghĩ gì.
Advertisement
Tống Vy mím môi: “Đúng rồi, còn chuyện này nữa, tôi nghĩ mình nên nói cho cô biết.”
“Chuyện gì?” Tống Huyền ngẩng đầu.
Tống Vy mỉm cười: “Bảy năm trước, chuyện Tống Huy Khanh vì cô và Tô Thu mà đuổi chúng tôi ra ngoài vẫn luôn là cái gai trong lòng tôi.

Tôi không hiểu nổi, rõ ràng tôi và Tiểu Kim cũng là con của ông ta, tại sao ông ta có thể lạnh nhạt vô tình, chỉ đối xử tốt với cô? Nhưng bây giờ tôi thấy nhẹ người rồi.

Cô có biết nguyên nhân không?”
“Vì cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô biết cho dù thế nào thì cũng không so được vị trí của tôi trong lòng ba, cho nên cô mới nhẹ người.

Mà cô cũng chỉ có thể nhẹ người được thôi.

Nếu không thì cô nghĩ mình có thể giành lại được ba chắc?” Tống Huyền mỉa mai nói.
Tống Vy vén tóc: “Vậy thì cô sai rồi, tôi nhẹ người không phải vì tôi biết mình không giành được tình thương của ba, mà là vì tôi biết Tống Huy Khanh đã gặp báo ứng.

Đứa con gái mà ông ta thương nhất lại không phải con ruột của ông ta.

Cô nói xem nhận được kết quả này, tôi còn có gì mà không nhẹ người chứ?”
Trong đầu Tống Huyền như nổ tung lên, hoàn toàn trở nên trống rỗng, một lúc sau mới tìm được giọng nói: “Cô nói cái gì? Cô nói tôi không phải con ruột của ba?”
“Không sai!” Tống Vy gật đầu.
“Không thể nào có chuyện này được.” Tống Huyền kích động rống lên.
Sao cô ta lại không phải con ruột của Tống Huy Khanh chứ?
Thật ra cô ta không thích người ba Tống Huy Khanh này lắm, nhưng thích hay không là một chuyện, có phải là con ruột hay không lại là một chuyện khác.
Cô ta vốn phải chịu biết bao lời ra tiếng vào và bị chỉ trỏ vì chuyện mình là con gái riêng của Tống Huy Khanh.
Nhưng giờ lại nói với cô ta rằng cô ta không phải con riêng của Tống Huy Khanh.

Vậy mọi ức hiếp cô ta phải chịu lúc trước là gì đây?
“Tôi biết cô không tin, nhưng đây là sự thật.” Tống Vy xoè tay.
Tống Huyền nhìn chằm chằm cô: “Nếu đã nói như vậy thì cô lấy bằng chứng ra đi.

Nếu không có chứng cứ, cô có tư cách gì nói tôi không phải con gái của ba!”
“Cô muốn chứng cứ à? Được, vậy tôi cho cô.

Tôi tới đây ngoài việc giải quyết chuyện cô mang thai ra thì chính là muốn nói cho cô biết thân phận thật sự của mình, cho nên bằng chứng mà cô muốn, tôi đều mang theo.”
Dứt lời, Tống Vy quơ tay.
Một vệ sĩ ở phía sau cô bước lên trước một bước, vứt một túi tài liệu lên giường của Tống Huyền.
“Cô mở ra xem đi, bằng chứng mà cô muốn đều ở trong này.” Tống Vy nói.
Tống Huyền không ngờ cô lấy ra bằng chứng thật, cả người cô ta bỗng chốc run rẩy, nhìn túi tài liệu màu vàng đất trên giường, trong lòng dâng lên ý muốn rút lui.
Cô ta không muốn cầm túi tài liệu này, càng không muốn mở nó ra.
Cô ta sợ, sợ phải nhìn thấy cái gọi là bằng chứng trong này.
Thấy Tống Huyền chần chừ không có hành động gì, Tống Vy suy nghĩ một lúc, liền hiểu được suy nghĩ của Tống Huyền.
Tống Vy bật cười: “Có trốn tránh cũng không trốn được đâu.

Bây giờ cô trốn tránh thì sau này cũng sẽ bị người khác biết.

Cho nên cần gì phải làm thế? Nếu cô đã không dám mở ra, không sao, Đại Vệ, anh mở ra cho cô ta xem đi.”
“Vâng.” Đại Vệ cũng chính là vệ dĩ lúc trước đáp lời, vươn tay lấy túi tài liệu.
Con ngươi của Tống Huyền co rút lại, vội chộp lấy túi tài liệu, không để anh ta cướp đi.
Tuy nhiên, Đại Vệ hừ một tiếng coi thường, kéo mạnh một cái, túi tài liệu đã lập tức rời khỏi tay của Tống Huyền.
“Lật từng trang cho cô ta xem.” Tống Vy lại nói.
Đại Vệ làm theo, rút tờ kết quả giám định quan hệ ba con ra, giơ trước mặt của Tống Huyền.
Tống Vy lập tức che mắt lại, lắc đầu dữ dội: “Tôi không xem.

Tôi không xem.

Anh lấy đi đi, tôi không xem đâu!”
Tống Vy nhếch môi: “Nhị Nam, cậu lên đi!”
Không xem á?
Đừng có hòng!
Một vệ sĩ khác tên Nhị Nam tiến lên.
Anh ta đi tới phía sau Tống Huyền, vươn hai tay ra, một tay dùng sức cố định đầu của cô ta, tay kia ra sức kéo mí mắt của Tống Huyền xuống.
Thế là Tống Huyền không nhúc nhích đầu được, mắt cũng chẳng nhắm lại được nên đành bị ép phải xem kết quả giám định.
Khi xem đến trang cuối cùng, đến dòng chữ cho biết cô ta và cái người Lâm Quốc Thần gì gì kia là ba con ruột, Tống Huyền không chịu nổi nữa, gào thét như điên.
Lâm Quốc Thần, không ngờ lại là Lâm Quốc Thần!
Cô ta là con gái của Lâm Quốc Thần!
Tống Huyền có biết Lâm Quốc Thần, quen biết từ nhỏ, Tô Thu nói đây là người cậu họ xa của cô ta.
Người đó đối xử rất tốt với cô ta, thậm chí có lúc còn nhìn cô ta với ánh mắt trìu mến.
Cô ta luôn không hiểu tại sao ông ta lại làm vậy.
Thì ra, ông ta đã biết cô ta là con gái mình từ lâu!
Nước mắt nước mũi Tống Huyền tèm lem đầy mặt, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt cũng trống rỗng.
Tống Vy biết kết quả này khiến cô ta không cách nào chấp nhận, phải chịu đả kích rất lớn, vậy là cô xua tay gọi hai vệ sĩ lại.
Sau khi hai vệ sĩ vừa đi, cả người của Tống Huyền như bị liệt, nằm lì trên giường, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Tống Vy đi tới: “Bây giờ cô đã hiểu rồi chứ? Cô không phải con gái của Tống Huy Khanh mà là con gái của Lâm Quốc Thần.

Bây giờ ông ta vẫn còn chưa biết cô không phải con ruột của mình đâu.”
“Cô làm thế nào mà phát hiện được?” Khóe miệng của Tống Huyền run rẩy, hiển nhiên đã chấp nhận sự thật mình không phải con gái của Tống Huy Khanh.
Chuyện này đúng là mỉa mai, lúc trước cô ta còn chán ghét thân phận con gái riêng này.
Không ngờ cho tới hôm nay, cô ta còn không phải con gái riêng của Tống Huy Khanh.
“Lần trước tôi vô tình thấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cô, nhóm máu của cô không khớp với Tống Huy Khanh.

Mà tôi đã phát hiện chuyện của Tô Thu và Lâm Quốc Thần từ lâu, còn biết Tô Thu sinh cho ông ta một đứa con trai tên Lâm Đông Đông, cho nên tôi nghi ngờ…”
“Cô nói cái gì? Lâm Đông Đông do Tô Thu sinh ra?” Tống Huyền ngồi phắt dậy, vẻ mặt méo mó.
Tống Vy nhướng mày nhìn cô ta: “Thì ra cô không biết à?”
Tống Huyền không nói gì, hai tay siết chặt lại.
Bảo sao cô ta luôn cảm giác Tô Thu đối xử cực kỳ tốt với Lâm Đông Đông.
Thì ra Lâm Đông Đông cũng do bà ta sinh ra, chẳng trách Tô Thu luôn miệng kêu cô ta phải đối xử tốt với người em họ Lâm Đông Đông này.
Còn nói gì mà có lợi ích thì phải nhớ tới người em họ kia.
Nực cười, đúng là nực cười quá mà!
Lúc nhỏ cô ta bị bao người ức hiếp, Tô Thu cũng chẳng màng, một lòng nhớ tới Lâm Quốc Thần và Tống Huy Khanh.

Đến khi cô ta lớn lên, được Tống Huy Khanh đón về nhà họ Tống, Tô Thu mới thể hiện tình mẫu tử đạo đức giả kia với cô ta.
Dựa vào gì chứ? Đều do Tô Thu sinh ra, dựa vào gì mà bà ta lại cưng chiều, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa đứa con hoang Lâm Đông Đông, còn đối với con gái thì ngày bé không thèm bận tâm lo lắng, đến giờ còn kêu cô ta phải đối tốt với nó.
Thấy trong mắt Tống Huyền lộ ra ý hận thù, Tống Vy không nhịn được mà kinh hãi cảm thán: “Cô hận em trai mình à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui