“Em trai?” Vẻ mặt của Tống Huyền méo mó: “Nó không phải em trai tôi, nó chỉ là một thằng tạp chủng thôi!”
Tống Vy chau mày.
Tuy cô không thích Lâm Đông Đông, nhưng nói sao thì đây cũng là một đứa trẻ, bị nói như vậy thì cũng hơi khó nghe một chút.
Nhưng Tống Vy cũng không nói nhiều làm gì, ánh mắt thản nhiên nhìn cô ta: “Thật ra cô nên thấy may mắn, may mắn vì Tống Huy Khanh thương cô những hai mươi mấy năm.”
Tống Huyền cụp mắt xuống.
Đúng, Tống Huy Khanh quả thật thương cô ta hơn hai mươi năm qua.
Nhưng nếu biết cô ta không phải con ruột, ông ta còn thương nữa không?
Không, ông ta sẽ không!
Tống Huyền u ám bật cười: “Tống Vy, cô nói tôi biết mấy chuyện này là đang đố kỵ với tôi chứ gì?”
Tống Vy híp mắt: “Tôi đố kỵ với cô?”
“Phải.
Cô đố kỵ tôi vốn không phải con ruột mà lại có được sự cưng chiều của Tống Huy Khanh bao năm qua, còn đứa con ruột là cô thì ngược lại chẳng có gì.” Tống Huyền đắc chí nhìn cô.
Advertisement
Tống Vy mỉm cười: “Chính xác, lúc trước tôi từng ganh tỵ với cô, nhưng sau này tôi đã không như thế nữa.
Sở dĩ tôi nói cho cô nghe những chuyện này là muốn cho cô biết, Tống Huyền cô vất vả tốn sức biết bao lâu, giành nhiều thứ của tôi như vậy, cuối cùng thì chẳng đạt được gì cả.”
“Cô…” Tống Huyền cũng không giữ được vẻ đắc chí trên mặt mình nữa, bắt đàu trở nên dữ tợn.
Tống Vy lạnh nhạt nhìn cô ta: “Được rồi, những gì nên nói tôi cũng đã nói hết.
Cô tự giải quyết ổn thoả đi.
Tôi vẫn giữ câu nói đó, tuyệt đối đừng có điên lên, Lâm Giai Nhi vẫn đang ở bên ngoài đấy.”
Dứt lời, cô liền quay người đi ra khỏi phòng.
Dĩ nhiên hai vệ sĩ cũng đi sát phía sau.
Sau khi ba người đi rồi, Tống Huyền lại gào rống lên như phát cuồng, vừa gào thét vừa xé tờ kết quả giám định ba con ở trên giường.
Cô ta xem tờ giám định này giống Tô Thu vậy, hận không thể xé toạc thành từng mảnh.
Sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, Tống Vy lái xe đến sân bay.
Trên đường đi, cô gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.
Lúc này trong nước đã hơn sáu giờ sáng, Đường Hạo Tuấn vừa tỉnh dậy, nhìn thấy cuộc thoại của cô thì lập tức nghe máy: “Alo!”
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vừa mới thức dậy khiến tai con người ta tê dại.
Tống Vy rụt cổ: “Ông xã, em vừa mới tới thăm Tống Huyền.”
“Ừ, đã nói chuyện với cô ta chưa?” Đường Hạo Tuấn cầm điện thoai, mặc áo ngủ đi vào nhà tắm.
Tống Vy gật đầu: “Em nói rồi, đứa bé trong bụng cô ta chắc là bị người ta ức hiếp mà có, cho nên cô ta lựa chọn không giữ.”
“Được.
Anh sắp xếp bác sĩ phẫu thuật cho cô ta.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Đứa bé kia không cần cũng tốt.
Cả đời này của Tống Huyền định sẵn không thể ngoi lên được.
Nếu sinh đứa bé kia ra thì cũng phải đưa tới trại trẻ mồ côi.
Môi trường ở trại trẻ mồ côi quá phức tạp, không phải đứa trẻ nào ở trại trẻ mồ côi cũng được sống tốt.
Hơn nữa Tô Thu và Lâm Quốc Thần đã hạ thuốc Tống Huy Khanh, cũng mặc định là phải tống vào tù.
Cho nên con của Tống Huyền sinh ra, trừ việc đưa tới trại trẻ mồ côi, cũng không có người coi sóc.
Vậy chi bằng ngay từ đầu đừng có sinh ra, cho dù đứa trẻ đó là vô tội.
Ai bảo đứa trẻ đó lại xuất hiện trong bụng của Tống Huyền chứ.
“Ừm, vậy anh sắp xếp đi.” Tống Vy cười nói.
Đường Hạo Tuấn đánh răng: “Bây giờ hai con sao rồi?”
“Vẫn ổn.
Em không để Dĩnh Nhi nhập viện, đang nghỉ dưỡng tại biệt thự, bác sĩ có mặt hai mươi bốn giờ ở đây.
Mông của Hải Dương đã đỡ nhiều rồi, có thể ngồi được khiến thằng bé rất vui.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn có thể tưởng tượng dáng vẻ vui mừng Hải Dương, trong mắt thoáng hiện nét cười: “Vậy thì tốt.”
“Vậy nha ông xã, không nói với anh nữa.
Em tới sân bay rồi, em vào đón Tiểu Kim trước, tối nay nói chuyện sau.” Tống Vy nhìn sân bay phía trước rồi nói lời tạm biệt anh.
Đường Hạo Tuấn ‘ừ’ một tiếng đồng ý.
Cuộc gọi kết thúc, Tống Vy đặt điện thoại xuống, tìm chỗ dừng xe.
Sau khi đỗ xe xong, cô xách túi đi vào sân bay.
Cô cờ trong sân bay chắc mấy chục phút thì thấy Tống Kim vác bảng vẽ to đùng trên lưng chen trong đám đông có màu da khác cũng vác bảng vẽ tương tự, cùng đi khỏi lối ra.
“Tiểu Kim!” Tống Vy quơ tay, gọi tên trong nước của anh ta.
Tống Kim nghe theo âm thanh, gương mặt trong trẻo chợt nở một nụ cười ngạc nhiên: “Chị!”
Anh ta cũng quơ tay đáp lại.
Đồng nghiệp bên cạnh anh ta nhìn thấy, hỏi: “Tống, đó là chị cậu hả?”
“Đúng rồi.” Tống Kim gật đầu.
Đồng nghiệp lại hỏi: “Đúng là đẹp thật.
Cậu biết đấy Tống, tôi luôn không phân biệt được nét đẹp xấu của phụ nữ phương Đông, nhưng chị cậu thì tôi có thể nhìn thoáng qua cũng biết cô ấy rất xinh đẹp.
Tống, tôi muốn làm anh rể của cậu!”
Đồng nghiệp nhìn Tống Kim với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng anh ta khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp lại: “Giản, cậu đừng nghĩ nữa, chị tôi đã kết hôn từ lâu rồi.”
Người đồng nghiệp được gọi là Giản chợt tỏ ra đau lòng, che trước ngực: “Ông trời ơi, sao ông có thể làm vậy với con? Con không dễ gì mới bắt gặp tình yêu, thế mà không còn nữa rồi.”
Tống Kim không thèm để ý đến vẻ kỳ lạ của anh ta, sau khi nói với thầy một tiếng thì chạy về phía Tống Vy.
“Chị.” Tống Kim ôm lấy cô.
Tống Vy vỗ lưng anh ta: “Em cao lên rồi, còn gầy nữa.”
“Em vẫn đang ở thời kỳ trưởng thành đỉnh cao mà.” Tống Kim vui vẻ cười nói.
Năm nay anh ta chỉ mới hai mươi ba tuổi, ở thời kỳ trưởng thành đỉnh cao cũng là chuyện bình thường.
Tống Vy nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, cầm lấy vali nhỏ của anh ta: “Đi thôi, xe đang chờ bên ngoài đấy.”
“Vâng.” Tống Kim gật đầu.
Hai chị em ra khỏi sân bay, chẳng mấy chốc đã ngồi lên xe.
Trên xe, Tống Kim nói rất nhiều chuyện thú vị liên quan cuộc sống của mình ở một đất nước khác, Tống Vy yên lặng lắng nghe.
Đợi đến khi anh ta nói gần xong chuyện về cuộc sống của mình, Tống Vy mới bắt đầu nói chuyện xảy ra bên mình.
Có điều, để không làm anh ta lo lắng, cô chỉ chọn một vài chuyện nhẹ nhàng đơn giản mà kể thôi.
Nhưng cô vẫn nói ra quan hệ giữa Tống Huyền và Tống Huy Khanh.
Dù gì Tiểu Kim cũng có quyền được biết về chuyện này.
Tống Kim biết Tống Huyền không phải con gái ruột của Tống Huy Khanh, hốc mắt lập tức đỏ lên, anh ta vui mừng.
Đương nhiên, anh ta không phải vui thay Tống Huy Khanh mà là cho bản thân.
Vì Tống Huyền không phải con gái ruột của ống Huy Khanh chính là báo ứng với ông ta.
Cho nên làm sao mà anh ta không vui cho được?
“Tống Huy Khanh hiện đang bị Tô Thu và Lâm Quốc Thần bắt tay hạ độc, sức khoẻ ngày càng kém, chắc không bao lâu sẽ đổ bệnh thôi, có lẽ ông ta cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa.
Đợi tới lúc ông ta sắp chết, em về nước thăm ông ta đi.” Tống Vy im lặng vài giây rồi nói.
Dù thế nào đi nữa, suy cho cùng thì Tống Huy Khanh vẫn là ba ruột của họ.
Tuy ông ta đối xử không tốt với họ, nhưng quả thật đã nuôi họ lớn khôn, cho họ sinh mệnh.
Tống Huy Khanh cho họ đến với thế giới này, họ cũng có trách nhiệm đưa tiễn ông ra rời đi.
“Em biết rồi.” Tống Kim gật đầu.
Tống Vy không nói gì nữa.
Cô biết lúc này tâm trạng của Tiểu Kim hơi phức tạp, vui mừng vì Tống Huy Khanh gặp báo ứng, nhưng đồng thời cũng có vẻ đau buồn khi ông ta chẳng còn sống lâu trên đời nữa.
Đây chính là máu mủ tình thân.
Trên đường đi, hai chị em đều yên lặng.
Mãi đến khi tới biệt thự, một bóng dáng vọt tới phía trước xe, sự yên lặng này mới bị phá vỡ.
“Vy Vy, em trai của cậu đâu.” Hạ Bảo Châu bước tới ngoài cửa sổ ghế phụ, vội vàng hỏi thăm.
Tống Vy dở khóc dở cười.
Cô gái này vẫn chưa hết hứng thú với Tiểu Kim.
Tống Vy quay đầu: “Bạn chị hơi nhiệt tình quá, chút nữa em đừng bị hết hồn nha.”
Tống Kim ngơ ngác gật đầu: “Vâng.”
“Xuống xe đi.” Tống Vy nói xong liền tháo dây an toàn ra.
Tống Kim ngồi phía sau cũng mở cửa xe ra.
Hạ Bảo Châu thấy vậy liền vội vàng đứng thẳng người, quay đầu nhìn lại.
Thấy Tống Kim xuống xe, cô ấy chợt hít một hơi thật sâu, hai tay đan vào nhau, đôi mắt sáng rỡ: “Mẹ ơi, con gặp thiên sứ rồi!”
Tống Vy nghe xong câu này, bất đắc dĩ chống trán: “Được rồi, đừng có cuồng như thế, đây là em trai tớ, Tống Kim.”
Cô vỗ vào vai Hạ Bảo Châu một cái rồi giới thiệu.
Hạ Bảo Châu nuốt nước bọt, đi tới chỗ của Tống Kim: “Thiên sứ… à không, Tống Kim phải không? Chào cậu, chào cậu, tôi là Hạ Bảo Châu.”