Tống Kim bị ánh mắt nhiệt tình của Hạ Bảo Châu dọa sợ, bỗng chốc không dám bắt tay cô ấy.
Suốt cả năm anh ta không ở bệnh viện thì sẽ ở phòng tranh, rất ít khi qua lại với người khác.
Huống hồ gì là người con gái có tính cách vô cùng hoạt bát như Hạ Bảo Châu đây.
“Ờm, tôi…” Gương mặt trắng nõn của Tống Kim chợt đỏ ửng, hai bàn tay cũng hơi luống cuống chẳng biết làm sao.
Hạ Bảo Châu thấy vậy liền bật cười ra tiếng: “Vy Vy, em trai cậu đáng yêu quá, cũng ngây thơ nữa.”
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Vy nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Kim, cảm thấy hơi lạ.
Còn Tống Kim hình như biết điệu bộ của mình rất mất mặt, không nhịn được mà cúi đầu xuống.
“Được rồi Bảo Châu, cậu đừng chọc Tiểu Kim nữa.” Tống Vy liếc mắt nhìn Hạ Bảo Châu, sau đó kéo tay của Tống Kim: “Tiểu Kim, đây là bạn chị, Hạ Bảo Châu.
Tính của chị ấy là như thế đấy, thích trai đẹp, vì em có vẻ ngoài ưa nhìn cho nên chị ấy mới như vậy, em đừng có để bụng.”
“Đúng đúng đúng.
Cũng là vì cậu trông rất đẹp trai cho nên tôi nhất thời nhiệt tình thái quá, cậu đừng sợ.” Hạ Bảo Châu cũng vội nói.
Advertisement
Tống Kim gật đầu: “Được.”
“Đi thôi, chúng ta vào trong.” Tống Vy kéo tay của Tống Kim đi vào biệt thự.
Hạ Bảo Châu đi bên cạnh trò chuyện với Tống Quân.
Có lẽ lời nói lúc nãy của Tống Vy đã làm dịu sự căng thẳng của Tống Kim đối với Hạ Bảo Châu.
Anh ta đối mặt với câu hỏi của cô ấy, giọng trả lời cũng dần dần trở nên bình thường, không còn hồi hộp và nói đứt quãng như lúc nãy nữa.
Khi vào biệt thự, Tống Vy dẫn Tống Kim lên lầu thăm hai đứa nhỏ.
Trên đầu của Tống Dĩnh Nhi còn băng bó, trên cánh tay và đùi cũng thế, cô bé nằm trên giường không cách nào nhúc nhích được.
Còn Tống Hải Dương thì đã có thể đi lại và chạy nhảy xung quanh, lúc này đang ngồi trên giường, cầm một quyển truyện ra kể cho Tống Dĩnh Nhi nghe.
Hai đứa trẻ thấy Tống Kim đi vào, đôi mắt lập tức sáng rỡ, đồng loạt gọi cậu.
Tống Kim vừa vui mừng vừa lo lắng: “Chị, vết thương của Hải Dương và Dĩnh Nhi…”
“Là sự cố.” Hai mắt Tống Vy thoáng động, trả lời lại anh ta.
Cô không định nói nguyên nhân tại sao hai đứa nhỏ lại bị thương.
Thế giới của Tiểu Kim rất trong sáng, không có nhiều mưu ma quỷ kế.
Cho nên cô hy vọng Tiểu Kim có thể mãi đơn thuần thế này.
Tống Kim thấy Tống Vy nói nghiêm túc thì cũng không nghĩ nhiều, gật đầu tin tưởng.
Sau đấy Tống Vy để anh ta chơi với hai đứa nhỏ, còn cô thì đi ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo, Tống Vy bắt đầu bận rộn.
Vì cuộc thi mà ngày nào cô cũng phải ra ngoài tập hợp với nhóm A, bắt đầu họp, sau đó bàn bạc việc thiết kế.
Dù gì đây cũng là cuộc thi nhóm, thiết kế của mỗi thành viên đều cần phải hoàn hảo, phong cách thống nhất, vải vóc tương tự.
Nếu có một tác phẩm của đội viên xuất hiện sai lệch, kém xa so với tác phẩm của các nhà thiết kế khác trong nhóm thì rất có khả năng kéo điểm số của cả nhóm xuống.
Điểm số của cá nhân có thể sẽ quyết định sự sinh tồn của cả nhóm, cho nên không thể qua loa được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã một tuần trôi qua.
Vòng thi đấu này cuối cùng cũng đến ngày quyết định thắng thua.
Việc thiết kế quần áo cho người khuyết tật cũng đủ dằn vặt các nhà thiết kế.
Rất nhiều nhà thiết kế vì vòng thi này mà gầy rộc đi.
Tuy Tống Vy không gầy đi nhưng trạng thái tinh thần cũng không ổn, dưới mí mắt là quầng thâm cực lớn.
Vì phải chỉnh sửa thiết kế, chỉnh sửa quần áo may sẵn, còn phải bàn bạc với các nhà thiết kế khác về việc trang điểm cho hai chị em dính liền cơ thể lên sàn catwalk… Mấy ngày tiếp theo, cô thật sự không được nghỉ ngơi tử tế.
Lúc này, người mẫu khuyết tật đã vào phòng thay đồ thay bộ trang phục catwalk cho vòng đầu tiên.
Quần áo của Tống Vy xếp ở vòng thứ bảy, vẫn còn sớm, vậy là cuối cùng cô cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, Sau khi mua một ly sữa nóng, cô đi tới ghế trên hành lang ngồi nghỉ ngơi.
Lúc này, đột nhiên một giọng nói quen thuộc, gần như khắc sâu trong linh hồn cô vang lên phía sau: “Sao em lại ở đây một mình?”
Tống Vy lập tức đứng thẳng người, không dám tin mà quay đầu nhìn sang.
Nhìn thấy khoé môi của Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch lên, mắt đầy ý cười đứng đó nhìn cô, Tống Vy vội đặt ly sữa xuống, đứng dậy nhào vào lòng của người đàn ông: “Sao đột nhiên anh lại tới đây? Không phải anh nói cuối tuần này không tới được sao?”
“Muốn cho em một sự bất ngờ.” Đường Hạo Tuấn ôm người phụ nữ trong lòng, dịu dàng lên tiếng.
Tống Vy tức tối đấm vào lưng anh: “Đáng ghét!”
Ý cười trong mắt Đường Hạo Tuấn càng tràn đầy hơn.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, cầm lấy tay cô ở phía sau mình, nhẹ nhàng xoa nắn: “Được rồi, đừng đánh nữa, tay không đau hả?”
“Không đau, còn anh? Lúc nãy em đánh có hơi nặng tay, đau không?” Tống Vy quan tâm hỏi han.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên tay cô: “Không đau.”
“Ngồi xuống đây đi.” Tống Vy kéo Đường Hạo Tuấn trở lại ghế.
Sau khi ngồi xuống, cô lại hỏi: “Anh tới đây từ lúc nào?”
“Anh vừa tới, xuống máy bay là anh tới đây luôn.” Đường Hạo Tuấn sờ bụng cô rồi nói.
Tống Vy ngả người ra sau, thoải mái lộ bụng cho anh sờ.
Tuy cô mang thai còn chưa tới ba tháng.
Nhưng bụng đã hơi nhô lên.
Dù nhìn không thấy rõ nhưng sờ vào thì có thể cảm giác được.
Lúc này Đường Hạo Tuấn đã có thể cảm nhận được nhóc con dưới lòng bàn tay của mình đã lớn hơn nhiều.
“Cho nên anh vẫn chưa tới biệt thự thăm Hải Dương và Dĩnh Nhi phải không?” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn ‘ừ’ một tiếng: “Anh chưa kịp đi.
Lần này anh tới, trừ việc thăm mọi người ra thì nguyên nhân quan trọng nhất là hiệp hội thiết kế mời anh đi họp.
Không chỉ mời anh mà còn mời cả ông chủ của những mặt hàng xa xỉ hàng đầu thế giới.”
“Ồ?” Tống Vy ngạc nhiên chớp mắt: “Mời nhiều người vậy, vung số tiền lớn thế chắc là có chuyện lớn đúng không?”
“Có liên quan đến vòng thi thiết kế trang phục cho người khuyết tật.
Căn cứ vào điều tra nhân khẩu toàn cầu, người khuyết tật trên thế giới bao gồm cả người tàn tật chiếm 10% dân số, cũng xấp xỉ mấy trăm triệu người, cơ thể khác với người thường.
Em có thể tưởng tượng hàng trăm triệu người sẽ tạo ra thị trường lớn cỡ nào.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy ngước cằm lên: “Lần trước em đã mơ hồ đoán ra, có thể hiệp hội sẽ vươn tới mảng này, bây giờ nghe anh nói như vậy, quả nhiên là thế.”
“Hiệp hội cũng cần phải kiếm tiền, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua thị trường lớn như vậy.” Đường Hạo Tuấn chỉnh lại tóc cho cô.
Tống Vy gật đầu: “Có thể mời được các anh đến đây, xem ra chuyện này là ván đã đóng thuyền rồi.
Sau này cục diện ngành thời trang thế giới sẽ thay đổi triệt để, không chỉ còn mỗi thiết kế trang phục và nhà thiết kế trang phục chính thống nữa.”
“Đúng vậy, nhưng các nhà thiết kế trang phục chính thống như các em và nhà thiết kế trang phục cho người khuyết tật vẫn sẽ phân chia tách biệt, không liên quan tới nhau.
Nếu trộn chung với nhau thì sẽ không công bằng cho cuộc thi sau này.” Đường Hạo Tuấn nói tiếp.
Tống Vy chợt tỉnh ngộ: “Như vậy cũng tốt.
Em biết là không phải tất cả các nhà thiết kế đều có thể chấp nhận người khuyết tật và thiết kế trang phục cho họ, nhưng nếu chia thành hai nhóm không liên quan đến nhau, nhà thiết kế không thể chấp nhận cũng chẳng thể nói được gì.”
Rất nhiều nhà thiết kế trịch thượng tự xưng là chính thống, chỉ biết thiết kế trang phục cho người có thân phận cao quý.
Còn đối với những người khuyết tật, họ luôn luôn coi thường.
Làm sao có chuyện tất cả đều chấp nhận nhóm người này gia nhập vào giới thời trang mà không có chút khúc mắc nào được.
Nhưng nếu như đã tách biệt không liên quan thì dĩ nhiên là không thành vấn đề.
“Ngoài thiết kế trang phục, tiếp theo có lẽ thiết kế trang sức, giày dép và phụ kiện cũng sẽ lần lượt cải cách.
Đây là xu thế lớn, là lẽ tất nhiên.” Đường Hạo Tuấn tiếp tục nói.
Tống Vy gật đầu: “Chắc chắn rồi, quần áo phụ kiện vốn dĩ là những thứ trói buộc với nhau, thiếu thứ gì cũng không được, không thể chỉ có quần áo thay đổi mà những thứ khác giữ nguyên.
Nếu không thì phối ra trông sẽ rất xấu.”
Cô đang nói, chợt có một nhà thiết kế của nhóm A đi tới: “Tống, vòng catwalk thứ bảy sắp bắt đầu rồi, cô còn chưa tới đó nữa hả?”