Đường Hạo Minh dừng bước, sắc mặt âm trầm nhìn về phía trước.
Tống Vy đang bị anh ta bế cũng nhìn về phía trước, như bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt cô lóe lên tia hy vọng mãnh liệt: “Trợ lý Trình!”
Người đến là Trình Hiệp, sau lưng Trình Hiệp còn có cả một nhóm vệ sĩ.
Trình Hiệp lo lắng nhìn Tống Vy: “Mợ chủ yên tâm, tôi sẽ cứu cô.”
Tống Vy gật đầu lia lịa, trong lòng đã không còn hoảng hốt nữa.
Đường Hạo Minh ôm chặt lấy phần eo và chân của cô, chặt đến nỗi khiến cô đau nhíu cả mày lại.
Trình Hiệp thấy vậy, cau chặt mày: “Đường Hạo Minh, mau thả mợ chủ ra, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh nữa đâu!”
Đường Hạo Minh cười chế nhạo: “Tôi không thả thì sao!”
“Nếu anh không thả, anh cho rằng hôm nay anh có thể ra ngoài được sao?” Trình Hiệp hỏi anh ta.
Advertisement
Đường Hạo Minh bật cười: “Nói cứ như nếu tôi thả cô ấy đi thì tôi có thể ra ngoài không bằng.
Cậu mang theo nhiều người như thế này, ngoài việc cứu người thì chẳng phải là để đến bắt tôi còn gì?”
Trình Hiệp nghẹn lời vì bị anh ta nói trúng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trình Hiệp đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, trả lời: “Nếu anh đã biết vậy rồi thì tôi cũng không khách khí nữa.
Lên đi, cứu mợ chủ ra, bắt cả người kia lại.”
Đường Hạo Minh khó khăn lắm mới ra ngoài được, anh ta không thể bỏ qua lần này, nhất định phải bắt được.
Nếu không lần tiếp theo, không biết phải đến bao giờ Đường Hạo Minh mới xuất hiện nữa.
Đường Hạo Minh nhìn một nhóm người đang xông về phía mình, híp mắt lại, cúi đầu nhìn Tống Vy: “Xem ra hôm nay tôi không đưa em đi được rồi.
Nhưng không sao hết, cứ chờ đi, lần sau chắc chắn tôi sẽ đưa em đi.
Em chỉ có thể thuộc về tôi mà thôi.”
Nói xong, anh ta cúi đầu xuống, dường như định hôn Tống Vy.
Đồng tử Tống Vy co rụt lại, vội quay đầu sang hướng khác.
Đường Hạo Minh cũng không tức giận, mỉm cười hôn lên trán cô sau đó nhẫn tâm ném cô vào trong hồ nước.
Bùm!
Tống Vy rơi thẳng vào trong hồ, nước văng lên tung tóe.
Gợn sóng lan ra khiến Tống Vy choáng váng đầu óc, cả người như mất sức, không thể cử động được, chỉ có thể để mình càng lúc càng chìm sâu xuống.
Tai nạn này khiến tất cả mọi người kinh hãi sững người.
Trình Hiệp không ngờ Đường Hạo Minh lại khốn nạn như vậy, ném luôn mợ chủ xuống hồ nước.
Chẳng lẽ đây là tình yêu dành cho mợ chủ mà anh ta vẫn luôn miệng nói sao?
Yêu là tổn thương sao?
Cút đi cái thứ chó má!
“Nhanh lên, mau cứu mợ chủ đi!” Sau khi Trình Hiệp tỉnh táo lại, vội vàng hô hoán.
Mợ chủ đang chìm xuống rồi, không cứu người thì muộn mất.
Nhóm vệ sĩ cuống cuồng nhảy xuống nước cứu người.
Đường Hạo Minh nhân cơ hội này, nhếch miệng cười, quay người bỏ chạy mất.
Chạy đến đình nghỉ mát phía trước thì người của anh ta đã đứng đó chờ sẵn.
Thấy anh ta tới, mấy người kia hỏi: “Ông chủ, phải làm sao bây giờ?”
Đường Hạo Minh nheo mắt lại: “Kế hoạch thất bại rồi.
Tôi không nghĩ trợ lý của Đường Hạo Tuấn tự nhiên lại xuất hiện, đã vậy còn mang theo nhiều người như thế.
Rút lui thôi, báo cho mấy người ở hồ cũng rút đi, cứ để yên cho hai đứa trẻ kia đã.
Bọn chúng có nhiều người, nếu không chạy thì không kịp mất.”
“Vâng.” Người kia đáp lại, lấy điện thoại ra báo cho những người khác rút lui.
Nhóm người Đường Hạo Minh nhanh chóng phóng xe đi.
Xe của mấy người Trình Hiệp không đỗ ở bên này, dùng chân đương nhiên không thể đuổi kịp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy chiếc xe kia đi xa.
Trình Hiệp biết không bắt được người còn để người ta chạy mất, tức đến mức giậm chân.
Nhưng anh ta cũng biết không thể làm gì hơn.
Đường Hạo Minh ném mợ chủ xuống hồ là để giữ chân bọn họ nhằm chạy trốn.
Và Đường Hạo Minh đã thành công.
Trong phòng nghỉ của công viên, Tống Vy đa thay một bộ quần áo khác, quấn khăn lông, ngồi cạnh lò sưởi ấm.
Mắt hai đứa bé rưng rưng nhìn cô.
“Mẹ, mẹ không sao chứ ạ?” Tống Hải Dương hỏi.
Cậu đã tận mắt thấy hết những gì xảy ra với mẹ.
Nhưng cậu và Dĩnh Nhi lại bị đám người áo đen kia chặn lại giữa hồ, không thể chạy đến bảo vệ mẹ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bị kẻ xấu bắt đi, lúc sau còn bị ném xuống hồ.
Tống Dĩnh Nhi khóc nấc: “Mẹ ơi, mẹ đừng làm con sợ mà.”
Tống Vy xoa đầu hai đứa nhỏ: “Đừng lo lắng mà bé cưng, mẹ không sao hết, chỉ bị sặc nước với lạnh chút thôi, không có vấn đề gì đâu.”
Cô cũng không ngờ Đường Hạo Minh lại ném cô xuống hồ bơi cản chân đám Trình Hiệp để thoát thân.
Quá khốn nạn mà!
Hơn nữa nước trong hồ vừa lạnh vừa sâu.
Lúc cô bị ném xuống, đầu bị đập đến choáng luôn, không thể kiểm soát được cơ thể để bơi nữa, chỉ có thể mặc cho cả người càng lúc càng chìm xuống đáy hồ.
Cũng may sau đó mấy người mà Trình Hiệp mang theo cũng nhảy xuống, nếu không chắc cô chết sẽ bị chết đuối mất.
Đang suy nghĩ thì cửa phòng nghỉ mở ra, Trình Hiệp ủ rũ cúi đầu bước vào.
Tống Vy thấy vậy cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nắm chặt cốc nước nóng trong tay: “Không bắt được anh ta đúng không?”
Trình Hiệp gật đầu: “Để anh ta chạy mất rồi.
Nước ngoài không giống trong nước, chỗ nào cũng có thiết bị giám sát.
Đối với người nước ngoài, thiết bị giám sát ảnh hưởng quá nhiều đến sự riêng tư.
Bọn Đường Hạo Minh đã chạy xa rồi, vừa ra khỏi công viên đã không thấy người đâu.
Người chúng tôi đuổi theo cũng không thể tìm ra được bọn họ đi hướng nào.”
Tống Vy xấu hổ cụp mi xuống: “Xin lỗi, cũng tại tôi nên…”
“Mợ chủ, chuyện này không liên quan đến cô, là do Đường Hạo Minh quá xảo quyệt thôi.” Trình Hiệp xua tay nói.
Tống Vy thở dài: “Dù thế nào cũng cảm ơn anh đã xuất hiện kịp thời, nếu không tôi và hai đứa nhỏ đã gặp phiền phức rồi.
Không phải anh phải đi họp ở nước Y với Hạo Tuấn sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
Trình Hiệp cười đáp: “Chuyện là thế này.
Sau khi chúng tôi đến nước Y thì mới phát hiện có một phần tài liệu quên cầm theo nên tổng giám đốc đã sắp xếp cho tôi quay lại để lấy.
Trùng hợp thế nào lại thấy Đường Hạo Minh ở sân bay nên mới đi theo anh ta, thấy anh ta đi vào công viên này, sau đó gọi mấy người đến đây định bắt lấy anh ta.
Không ngờ là mợ chủ cũng ở đây.”
Tống Vy gật đầu: “Hóa ra là vậy.
May là anh mang thêm người theo, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp cũng cảm thấy may mắn vì quyết định lúc đó của mình.
Nếu không, một mình anh ta thì cũng không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hạo Minh bắt mợ chủ đi.
“Mợ chủ, tôi đưa mọi người về trước đã.” Trình Hiệp đề nghị.
Tống Vy cũng không muốn ở đây thêm làm gì, ừ một tiếng đồng ý.
Vừa trở lại biệt thự, Trình Hiệp tìm xong tài liệu của Đường Hạo Tuấn rồi để hết nhóm vệ sĩ kia lại canh gác quanh biệt thự, bảo đảm an toàn cho mấy người Tống Vy xong anh ta mới ra khỏi cửa, đến sân bay.
Trên đường, Trình Hiệp liên lạc với Đường Hạo Tuấn, nói hết chuyện Đường Hạo Minh xuất hiện lẫn chuyện mợ chủ suýt bị bắt đi ra.
Đường Hạo Tuấn nghe vậy, quả nhiên vô cùng tức giận.
Sau đó anh liên lạc với thống đốc Steve, dùng một ân huệ để yêu cầu thống đốc Steve phong tỏa các lối ra vào, phong tỏa Đường Hạo Minh trong thành phố này.
Chỉ cần Đường Hạo Minh vẫn ở trong thành phố thì nhất định vẫn có thể tìm thấy.
Trong một căn phòng bình thường ở khu ổ chuột.
Lâm Giai Nhi nhìn vẻ mặt khó coi của Đường Hạo Minh, khóe miệng nhếch lên: “Sao thế, không mua được vé hả?”
Đường Hạo Minh nắm chặt điện thoại, im lặng không nói năng gì.
Lâm Giai Nhi khoanh tay: “Có vẻ là Hạo Tuấn đã phong tỏa thành phố này lại rồi.
Đường Hạo Minh, anh không ra ngoài được đâu.”
“Không cần cô phải nhắc!” Đường Hạo Minh nhìn cô ta bằng ánh mắt hung ác hiểm độc.
Lâm Giai Nhi bĩu môi: “Anh còn nói tôi cơ đấy.
Anh manh động quá, hôm nay anh không nên đi tìm Tống Vy.
Tôi biết anh rất muốn có được cô ta, nhưng kế hoạch của anh không hề chu toàn chút nào cả.
Giờ thì kết quả hay rồi, người không bắt được, lại còn để mình suýt nữa thì bị bắt rùa trong hũ.
Đúng là vô dụng.”
“Tôi vô dụng sao?” Đường Hạo Minh bị chọc điên, nhoắng cái đã đưa tay ra bóp cổ cô ta: “Còn cô thì giỏi rồi, nhưng cũng có thấy cô có được Đường Hạo Tuấn đâu nào.
Hơn nữa cô đừng có quên, cô được tôi đưa đến đây, cho nên giờ cô cũng chỉ là một con chó của tôi mà thôi.
Thân là một con chó, cô dám nói chuyện như vậy với chủ nhân của mình cơ đấy, không sợ tôi bẻ gãy cổ cô ra sao, hả?”