Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Cô nhìn Tống Huy Khanh: “Là ai đã ngoại tình với Tô Thu rồi sinh ra Tống Huyền trước khi mẹ tôi mang thai tôi? Là ai bảy năm trước ly hôn với mẹ tôi, còn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà.

Là ai năm năm trước đã không cho Tiểu Kim phí phẫu thuật, trốn không ra gặp tôi? Tống Huy Khanh, ông nói cho tôi biết, giữa chúng ta rốt cuộc là ai nhẫn tâm?”
“Ba...” Tống Huy Khanh nghẹn họng, ngay lập tức không còn gì để nói, trong lòng tràn đầy xấu hổ.
Đúng vậy, tất cả những điều này thực sự đều do ông ta làm.
“Mẹ...” Nhận thấy tâm trạng của Tống Vy kích động, hai đứa nhỏ mỗi đứa ôm lấy một bên đùi của mẹ.
Tống Vy cúi đầu nhìn hai đứa, xoa xoa tóc của bọn chúng: “Được rồi đừng lo lắng, mẹ không sao đâu.”
“Vâng.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Huy Khanh nhìn hai đứa: “Vy Vy, ba thừa nhận ba không phải là một người ba tốt, nhưng bây giờ ba đã biết sai rồi, ba cũng không sống được bao lâu nữa, cho nên...”
“Thôi đi, ông cũng đừng ca cái bài ca tình thân ấy để tôi tha thứ cho ông nữa.

Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không tha thứ cho ông, tôi đến thăm ông cũng đã là tận tình tận nghĩa rồi.” Tống Vy xua tay cắt ngang lời ông ta.
Tống Huy Khanh thấy cô vẫn không bị lay động, thở dài thật sâu: “Được, cho dù con không tha thứ cho ba, vậy còn hai đứa trẻ thì sao?”
Advertisement
“Cái gì?” Tống Vy híp mắt lại.
Ông ta còn định nhằm vào hai đứa con của cô sao?
“Con không tha thứ cho người ba đây, nhưng hai đứa con của con vẫn là cháu ngoại của ba...”
“Khoan đã, ông muốn nhận bọn nhỏ sao?” Tống Vy nhìn chằm chằm vào Tống Huy Khanh.
Tống Huy Khanh gật đầu: “Phải, ba muốn để lại tài sản của mình cho bọn trẻ.”

Tuy lúc trước ông ta đã có ý định để lại tài sản cho Lâm Đông Đông, nhưng đó là khi sức khỏe của ông ta còn chưa có vấn đề gì, khi đó ông ta cảm thấy ông ta có thể sống lâu trăm tuổi, chuyển giao tài sản cho Lâm Đông Đông, có thể để cho Lâm Đông Đông phụng dưỡng mình.
Nhưng bây giờ ông ta đã không thể sống đến trăm tuổi nữa, dĩ nhiên là không cần ai phụng dưỡng.

Thay vì đưa tiền của mình cho đứa cháu họ xa xôi không có quan hệ huyết thống thì ông ta thà đưa cho cháu ngoại cùng chung huyết thống còn hơn.
“Không cần, tài sản của ông thì ông tự giữ đi, hai đứa nó không cần.” Mặt Tống Vy không chút cảm xúc, từ chối ông ta.
Tống Huy Khanh không vui: “Đây là suy nghĩ của bản thân con thôi, sao con không hỏi xem hai đứa nó có muốn hay không?”
“Chúng con không cần.” Tống Hải Dương lắc đầu: “Ông cụ, chúng con có tiền.”
“Đúng, chúng con có tiền.” Tống Dĩnh Nhi phụ họa theo.
Tống Huy Khanh bị cách gọi “ông cụ” này chọc tức đến mức không chịu nổi, trừng hai con mắt già nua lên: “Con… con gọi ông là gì? Ông cụ sao?”
“Có gì không đúng sao?” Tống Hải Dương nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
Trong mắt Tống Vy thoáng hiện nét cười.
Thằng nhóc này cố tình đây mà.
“Tống Vy.” Tống Huy Khanh không tiện nổi giận với một đứa trẻ, chỉ có thể phẫn nộ nhìn Tống Vy: “Con dạy con cái như vậy sao, từ lúc đi vào cho đến bây giờ ngay cả một tiếng ông ngoại cũng không gọi lại gọi ông cụ?”
“Tôi thấy con của tôi không gọi nhầm đâu.

Tống Huy Khanh, không phải là ông đã quên rồi đấy chứ? Ngay từ đầu ông đã không nhận cháu ngoại, thậm chí vào thời điểm tôi mới về nước, ông còn nói hai đứa con của tôi là con hoang, còn từng đến trường mẫu giáo cảnh cáo, uy hiếp hai đứa nó.

Cho nên ông ngoại như ông không nhân từ thì sao lại nói hai đứa con của tôi bất hiếu chứ?” Tống Vy lạnh lùng nói.
Những lời này của cô làm cho Tống Huy Khanh mặt đỏ tía tai.
Hiển nhiên là ông ta cũng đã nhớ lại những chuyện mà ông ta đã làm.

Lúc trước, đúng là ông ta thấy ghét bỏ với hai đứa trẻ mà ngay cả ba của mình cũng không biết là ai này, cũng không thèm nhận hai đứa.
Nhưng bây giờ ông ta lại hối hận đến cùng cực.
“Mẹ ơi, có thể đi chưa ạ?” Tống Hải Dương kéo kéo tay của Tống Vy.
Tống Dĩnh Nhi cũng không kiên nhẫn được nữa: “Con cũng muốn đi rồi mẹ ơi.”
“Được, chúng ta sẽ đi ngay đây.” Tống Vy mỉm cười với hai đứa.

Lúc ngẩng đầu thì ý cười trên mặt đã tiêu tan, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng: “Được rồi, nếu tạm thời ông vẫn chưa chết thì tôi đi trước đây, nhưng mà ông yên tâm đi, tôi sẽ thường xuyên đến thăm ông.

Coi như là lòng hiếu thảo cuối cùng mà thân là con gái như tôi đây kính ông đi.”
Dứt lời, cô nắm tay của hai đứa trẻ đi về phía cửa.
Lúc đi tới cửa, cô lại nhớ tới điều gì đó, dừng bước quay đầu lại: “Đúng rồi, tôi cũng đã nói cho Tiểu Kim về chuyện ông sắp chết rồi, Tiểu Kim đang trên đường về nước, nó cũng sẽ thường xuyên đến thăm ông giống như tôi, hiếu thảo với ông lần cuối.”
Tống Huy Khanh vừa nghe thấy đã nói: “Thật sao?”
“Đúng, cho dù thế nào đi chăng nữa thì tốt xấu gì ông cũng cho hai chị em chúng tôi một cái mạng.

Không có ông thì sẽ không có chúng tôi.

Ông đưa chúng tôi đến, dĩ nhiên chúng tôi sẽ tiễn ông đi, nhưng sẽ không có bất cứ việc gì khác nữa.


Ông tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Tống Vy mở cửa, dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Bên ngoài hành lang, Đường Hạo Tuấn tựa lưng vào vách tường lạnh như băng.

Tô Thu đứng ở bên cạnh nói gì đó với anh.
Nhưng anh hoàn toàn không để ý tới, chỉ nhắm mắt lại.
“Ông xã.” Tống Vy gọi anh.
Hai đứa trẻ cũng đồng thời gọi ba.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe thấy liền mở mắt ra, đón hai đứa nhỏ đang chạy tới: “Nói chuyện xong rồi sao?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn để hai đứa nhỏ nắm lấy một tay của mình, còn anh thì đưa tay còn lại ra nắm chặt lấy tay của Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười: “Đi thôi”.
Gia đình bốn người lướt qua Tô Thu đi về phía thang máy, mà trong lúc đó bọn họ không thèm liếc mắt nhìn Tô Thu lấy một cái, hoàn toàn coi Tô Thu là không khí.

Bà ta tức tối giậm chân.
Tống Vy nghe tiếng giậm chân phía sau, không cần quay đầu lại thì cũng có thể tưởng tượng ra được trên mặt Tô Thu lúc này có biểu cảm gì.
“Ông xã, bà ta đã nói gì với anh vậy?” Sau khi vào thang máy, Tống Vy hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhìn màn hình hiển thị của thang máy: “Thăm dò anh về Tống Huyền.”
“Anh nói cho bà ta biết rồi à?”
“Không nói gì.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.
Tống Vy mỉm cười: “Thật ra nói cho bà ta biết cũng không sao, bà ta cũng không cứu được Tống Huyền.”
“Anh biết, nhưng anh không muốn nói chuyện với bà ta.” Đường Hạo Tuấn đáp lại.
Nếu không phải vì chờ cô và hai đứa nhỏ thì anh đã rời đi từ lâu rồi, sẽ không cho phép Tô Thu lải nhải bên tai anh đâu.

“Em đã nói gì với Tống Huy Khanh đấy? Nói cho ông ta biết nguyên nhân bị đổ bệnh chưa?” Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Tống Vy.
Tống Vy lắc đầu: “Em vẫn chưa nói, Tô Thu ở bên ngoài nên em không nói, kể cả chuyện Tống Huyền không phải con gái của ông ta em cũng không nói, đợi đến lần sau đi.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu tỏ ý đã biết.
Chẳng bao lâu đã ra khỏi bệnh viện.
Tống Vy nhận được điện thoại của Tống Kim.
Tống Kim đã đến sân bay thành phố Giang.
Tống Vy định đi đón anh ta nhưng Dĩnh Nhi không thể đi lại ở bên ngoài quá lâu được, cho nên cuối cùng Đường Hạo Tuấn đã sắp xếp Trình Hiệp đi đón.
Ngày hôm sau Tống Kim đến bệnh viện thăm Tống Huy Khanh, Tống Vy không đi mà giao hai đứa trẻ cho dì Vương, đi đến công ty.
Giang Hạ thấy cô trở về thì rất vui vẻ: “Vy Vy, sao cậu lại về nữa thế?”
“Tống Huy Khanh sắp chết rồi nên trở về thăm ông ta một chút.” Tống Vy buông túi xuống nói.
Giang Hạ kinh ngạc: “Ông ba tội tệ của cậu sắp chết rồi sap?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ chậc chậc chậc hai tiếng: “Thật đúng là thế sự khó lường, lúc trước sức khỏe vẫn còn rất tốt cơ mà, sao bây giờ lại...”
“Có người không muốn ông ta khỏe mạnh.” Tống Vy kéo ghế ra ngồi xuống.
Giang Hạ đầu sửng sốt, sau đấy hiểu được ý gì đó, miệng oang oang cả lên: “Vy Vy, ý cậu là, ông ba tồi tệ của cậu…”
“Suỵt!” Tống Vy giơ ngón tay lên, ý bảo cô ấy đừng nói ra.
Giang Hạ gật đầu lia lịa: “Trời ạ, việc này đúng là khiến người ta giật mình mà.”
“Báo ứng cả thôi.” Tống Vy mở máy tính ra, lạnh nhạt nói.
Giang Hạ thở dài: “Đúng vậy, là báo ứng.

Nhưng sao những người giết ba mẹ của Phàm vẫn chưa bị báo ứng thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận