Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Nghe thế, Tống Vy vỗ vai cô ấy: “Yên tâm đi, một ngày nào đó chú dì sẽ được rửa sạch oan khuất thôi.”
“Chỉ mong là vậy.” Giang Hạ cười khổ, lấy một thứ từ trong túi ra.
Thứ Tống Vy nhìn thấy là một tấm huy chương, nó có hình bầu dục, đen tuyền, có hình thanh đao võ sĩ, nhìn rất đáng sợ.
“Giang Hạ, đây là huy chương gì vậy?” Tống Vy nhíu đôi mày thanh tú lại.
Giang Hạ giơ huy chương trong tay lên: “Cậu nói cái này à?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu: “Cái này nhìn trông cứ sờ sợ.

Tại sao cậu lại có nó.”
“Tớ nhặt được.” Giang Hạ vừa đi vừa nói: “Nhặt ở hiện trường án mạng ba mẹ Kiều Phàm, lúc ấy phía trên còn dính máu, về sau bị tớ làm mất, mãi đến hôm trước tớ thu dọn đồ lặt vặt thì mới tìm được.”
“Nhặt ở hiện trường án mạng?” Tống Vy cầm huy chương: “Cậu cũng giỏi quá đấy, đồ ở hiện trường án mạng có thể là manh mối, sao cậu có thể nhặt bậy đánh nhặt bạ được vậy.”
Advertisement
“Lúc ấy tớ cũng chẳng biết, hơn nữa đó là lần thứ ba tớ đến đó, nhặt ở dưới bàn trà.

Khi đó hiện trường đã được dọn sạch sẽ, món này là do nhân viên cảnh sát bỏ sót, lúc đầu tớ cũng định nộp cho họ nhưng ai ngờ quên mất, sau này thì chẳng nhớ để ở đâu.” Giang Hạ thở dài.
“Có khi nào nó chính là đồ của hung thủ giết ba mẹ Kiều Phàm không?” Tống Vy giơ huy chương lên để nhìn cho rõ.
Giang Hạ lắc đầu: “Tớ cũng không biết cái này là của hung thủ hay của ba mẹ Kiều Phàm nữa.”
“Hỏi Kiều Phàm đi.” Tống Vy trả lại huy chương cho cô ấy: “Nếu là đồ của ba mẹ mình thì chắc chắn anh ta sẽ biết, nếu anh ta nói không phải thì đó chính là của hung thủ.

Dựa theo cái này, chúng ta có thể tìm được tên giết người, chỉ cần tìm được thì có thể rửa sạch oan khuất cho chú dì.”
“Thật sự...!có thể không?” Giọng nói Giang Hạ run rẩy: “Dựa vào tấm huy chương này để tìm tên sát nhân, có phải hơi phi thực tế không?”
“Nếu là huy chương khác thì có lẽ bất khả thi nhưng tấm huy chương này có thể tìm được.” Tống Vy nói bằng giọng chắc nịch.
Giang Hạ chớp mắt: “Vì sao?”
“Cậu không phát hiện chất liệu của huy chương này sao? Là vàng đen, số lượng vàng đen rất ít, giá cả đắt đỏ, đồ trang sức bình thường sẽ không làm toàn bộ bằng vàng đen xa xỉ.

Vậy mà tấm huy chương này dùng toàn bộ là vàng đen.

Như vậy nghĩa là gì? Nghĩa là thân phận người đứng sau không tầm thường.” Tống Vy phỏng đoán.
Hai mắt Giang Hạ sáng rực: “Mười mấy năm trước nhà Kiều Phàm chỉ là gia đình bình thường, không thể nào mua được vàng đen, xem ra huy chương này là của hung thủ rồi.”
“Khả năng rất cao, người nọ có thể mang nó theo bên mình, hiển nhiên sẽ có người nhìn thấy.

Chỉ cần dựa vào chi tiết này để điều tra thì chắc chắn có thể tra ra được.”
“Lỡ như không thì sao đây?” Giang Hạ lo lắng.
Vài chục năm trôi qua, không giờ phút nào cô ấy không muốn giải trừ hiểu lầm của gia đình mình với Kiều Phàm nhưng nào có thành công.
Thế nên cô ấy rất sợ lần này cũng thất bại.
“Thử một chút đi, không thử thì làm sao mà biết?” Tống Vy biết suy nghĩ trong lòng Giang Hạ, cô cười an ủi: “Cậu hỏi Kiều Phàm thử đi, tớ cũng nói giúp cậu nữa, để anh ta tìm hiểu về tấm huy chương này.”
Giang Hạ cắn môi dưới, cuối cùng gật đầu: “Ừ, để tớ thử, tớ gọi cho Kiều Phàm hẹn anh ấy ra ngoài nói chuyện.”
“Đi đi.” Tống Vy làm động tác cố lên.
Giang Hạ đứng dậy ra ngoài.
Tống Vy bắt đầu xem xét bản thảo thiết kế nhân viên ở dưới nộp lên trong khoảng thời gian này.
Đến trưa, Giang Hạ về tới nơi, đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên vừa mới khóc.
Tống Vy thấy thế bèn vội vàng đặt cây bút máy trong tay xuống: “Sao thế?”
“Vy Vy.” Giang Hạ cắn môi dưới, một giây sau chạy vụt đến ôm chầm Tống Vy, òa khóc.
Tống Vy vỗ lưng cô ấy, không hỏi thêm, mặc cho Giang Hạ khóc.
Đợi đến khi cô ấy khóc đủ thì mới hỏi lần nữa: “Giang Hạ, rốt cuộc là thế nào?”
“Kiều Phàm, anh ấy...!anh ấy...” Giang Hạ hít một hơi, đè nén cơn xúc động sắp trào dâng lần nữa, giọng nghẹn ngào trả lời: “Anh ấy vẫn không chịu tin tớ, cho dù tớ lấy huy chương ra thì anh ấy cũng chẳng muốn tin.”
Nghe vậy, Tống Vy xoa đầu cô ấy: “Đây là chuyện đương nhiên, anh ta cho rằng gia đình cậu hại chết ba mẹ anh ta nên dù cậu có lấy huy chương ra thì cũng chỉ cho rằng cậu đang giảo biện thôi.

Một tấm huy chương làm sao chứng minh được gia đình cậu trong sạch? Ngoài việc bắt được hung thủ, để người kia chính miệng thừa nhận ba mẹ cậu không liên quan thì với lòng chấp niệm của Kiều Phàm, có nói sao cũng không tin đâu.”
Nghe Tống Vy nói thế, cuối cùng lòng Giang Hạ cũng dễ chịu hơn chút.
Cô ấy ngồi trên ghế sô pha, Tống Vy bưng ly nước nóng cho cô ấy: “Hỏi rõ huy chương là của ba mẹ anh ta rồi à?”
“Ừ.” Giang Hạ buồn bã gật đầu: “Hỏi rồi, đúng như chúng ta suy đoán, huy chương là của hung thủ.

Hiện giờ Kiều Phàm đã lấy nó đi, tớ đoán là anh ấy muốn tự điều tra.”
“Vậy để anh ta làm đi.

Anh ta là chuyên gia khoa não trẻ tuổi nhất thế giới, quan hệ rộng hơn cậu nhiều, điều tra cũng sẽ nhanh hơn.” Tống Vy nói.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Tớ biết, nhưng mà...”
Cô ấy còn chưa dứt câu thì đã bị tiếng chuông điện thoại của Tống Vy ngắt lời.
Tống Vy ngượng ngùng mỉm cười rồi lấy điện thoại ra.
Tống Kim gọi điện thoại tới.
Tống Vy vội nghe: “Tiểu Kim.”
“Chị ơi, không ổn rồi, Tống Huy Khanh lại đột nhiên hôn mê.” Giọng nói gấp gáp của Tống Kim vang lên trong điện thoại.”
Tống Vy nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Em cũng không biết nhưng em nghĩ chắc chắn liên quan đến Tô Thu.

Vừa nãy em mới đi mua đồ ăn cho Tống Huy Khanh, lúc về vừa hay thấy Tô Thu vội vàng bỏ đi.

Em tò mò chuyện gì bèn vội về phòng bệnh của Tống Huy Khanh, sau đó trông thấy ông ta ngất xỉu.” Tống Kim trả lời.
Tống Vy hiểu rồi.
Chắc chắn Tô Thu đã làm gì đó.
“Chị biết rồi, chị tới ngay đây, em ở đó chờ chị.”
“Vâng.” Tống Kim gật đầu.
Tống Vy đặt điện thoại xuống: “Giang Hạ này, tớ qua bệnh viện một chuyến.”
“Đi đi.” Giang Hạ nở nụ cười.
Cô ấy cũng nghe được nội dung cuộc gọi vừa nãy, cho dù bạn tốt cũng không chào đón người ba cặn bã Tống Huy Khanh này.
Nhưng người đó gặp chuyện thì bạn tốt vẫn cần phải đi thăm.
Tống Vy lái xe đến bệnh viện.
Lúc đến nơi, Tống Huy Khanh đã không sao rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.
Tống Vy đứng bên giường bệnh nhìn ông ta: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Nói ông ta tức đến ngất xỉu, những cái khác thì không sao.” Tống Kim đáp.
Tống Vy hơi hất cằm: “Chị biết rồi.”
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra lần nữa, Đường Hạo Tuấn đi vào trong.
“Anh rể.” Tống Kim chào anh.
Anh khẽ gật đầu xem như đáp lại rồi nhìn sang Tống Vy: “Anh đã bắt Lâm Quốc Thần rồi.”
“Sao giờ lại bắt?” Tống Vy hỏi.
“Người theo dõi Lâm Quốc Thần báo tin rằng nhìn thấy Lâm Quốc Thần sau khi nghe điện thoại thì bỗng dưng sắp xếp hành lý, còn định mua vé máy bay rời khỏi thành phố nên người đó đoán ông ta muốn bỏ trốn, thế là anh ra lệnh khống chế ông ta lại.” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Tống Huy Khanh.
Tống Vy nheo mắt: “Em hiểu vì sao ông ta lại ngất rồi, có lẽ vì ông ta nghe Tô Thu liên lạc với Lâm Quốc Thần trong phòng bệnh nên mới tức đến nỗi ngất xỉu.”
Dừng lại một thoáng, cô tiếp tục nói: “Tô Thu không dám xử lý Tống Huy Khanh ở bệnh viện nên chỉ có thể hoảng hốt chạy trốn.

Đồng thời báo cho Lâm Quốc Thần đi nhanh bởi bọn họ biết sau khi Tống Huy Khanh tỉnh lại sẽ không tha cho mình.”
“Thì ra là thế.” Tống Kim chợt hiểu ra: “Lúc em ra ngoài mua đồ ăn cho Tống Huy Khanh, ông ta vẫn chưa tỉnh.

Trong lúc đó Tô Thu đã tới, nhìn thấy Tống Huy Khanh còn ngủ, cảm thấy nói chuyện với Lâm Quốc Thần cũng không sao.

Ai ngờ lại đánh thức ông ta, làm Tống Huy Khanh phát hiện ra bọn họ ngoại tình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui