Rất lâu sau, ông ta mới khản giọng hỏi: “Con không lừa ba chứ?”
“Ông cũng sắp chết rồi, tôi còn cần phải gạt ông làm gì?” Tống Vy mỉm cười.
Tống Huy Khanh che đôi mắt già nua: “Con biết chuyện từ khi nào vậy?”
“Tôi đã biết chuyện từ lâu rồi, nhưng gần đây mới xác định thôi.
Khoảng thời gian trước khi tôi và Hạo Tuấn kết hôn, tôi bắt gặp Lâm Quốc Thần và Tô Thu ở đài truyền hình, nghe họ nói về Tống Huyền, nói cô ta là con gái của họ.
Nhưng khi đó tôi hoàn toàn không tin.
Mãi đến cách đây không lâu, tôi nhìn thấy nhóm máu của Tống Huyền, sau đó mới làm xét nghiệm quan hệ huyết thống cho cô ta và Lâm Quốc Thần.”
Dứt lời, Tống Vy cũng không nói thêm gì nữa vì đã không cần thiết nữa rồi.
Đột nhiên Tống Huy Khanh cười ra tiếng, giọng cười đầy mỉa mai và bi ai: “Nực cười! Quá nực cười! Không ngờ cả đời Tống Huy Khanh này cũng có lúc nhìn lầm.
Coi đứa con hoang như con ruột, yêu thương suốt hơn hai mươi năm qua.”
Thật ra ngay từ đầu ông ta cũng không thích cô con gái Huyền Nhi này lắm.
Dù gì cô ta cũng là con riêng, trước giờ ông ta theo chủ nghĩa đàn ông, dĩ nhiên coi thường con riêng, cho dù đứa con riêng này là con ruột của ông ta.
Nhưng Huyền Nhi lại rất khéo léo, hay nịnh ông ta, không giống Vy Vy và Tiểu Kim.
Từ nhỏ Vy Vy đã được Lưu Mộng nuôi dưỡng như một thục nữ, sẽ không bám lấy người ba này giống như Huyền Nhi, cũng sẽ không ngang ngược làm nũng với ba như ông ta.
Còn Tiểu Kim từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, động một chút là ốm đau nằm viện, ông ta càng không muốn tiếp xúc.
Advertisement
Cho nên dần dà ông ta càng thiên vị Huyền Nhi.
Vì so với Vy Vy và Tiểu Kim luôn một lòng hướng về người mẹ ruột Lưu Mộng, đương nhiên ông ta thích một Huyền Nhi một lòng chỉ hướng về người ba này.
Thật không ngờ, đứa con gái mà ông ta thương yêu suốt hơn hai mươi năm lại không phải con của mình.
Ông ta nuôi con hoang cho người khác suốt ngần ấy năm trời, vì đứa con hoang này mà đuổi thẳng cổ hai đứa con ruột của mình ra ngoài.
Ha ha, còn chuyện gì buồn cười và mỉa mai hơn thế chứ?
“Ba là thằng khờ, ba đúng là ngu xuẩn mà!” Tống Huy Khanh tự đánh vào ngực và chửi rủa bản thân.
Tống Vy lại cười: “Ông đúng là rất ngốc.
Ông tưởng rằng mình cắm sừng mẹ tôi hơn hai chục năm qua, nhưng lại không biết người khác cũng cắm sừng ông suốt thời gian đó.
Lúc ông đuổi chúng tôi ra khỏi nhà vì Tô Thu và Tống Huyền, nói không chừng bà ta và Lâm Quốc Thần đang ở sau lưng cười nhạo ông tự chặt đứt đường lui của mình đấy.
Cho nên không ngu thì là gì đây?”
Tống Huy Khanh không tiếp lời.
Ông ta còn có thể nói được gì đây?
Những gì cô nói rất đúng.
Ông ta ngu xuẩn, tống con ruột ra khỏi nhà, hoàn toàn lạnh nhạt với con ruột mình.
Không phải tự tay cắt đứt đường lui của mình hay sao?
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Tống Vy thấy ông ta còn chưa tức hết cỡ, dứt khoát nói ra toàn bộ mọi chuyện, dù sao trông ông ta như vậy cps vẻ vẫn còn trụ được.
“Thật ra ông vẫn có thể sống mười mấy hai mươi năm nữa.” Tống Vy nhìn Tống Huy Khanh.
Ông ta ý thức được điều gì đó, cơ thể run lên dữ dội: “Con… ba…”
Tống Vy dường như biết ông ta muốn nói gì, cô nhếch khóe môi: “Là Tô Thu đã không muốn chịu đựng ông nữa nên đã bắt tay Lâm Quốc Thần hạ độc ông, muốn ông chết trong yên lặng.
Như vậy tất nhiên tài sản sẽ thuộc về người vợ Tô Thu này.
Bây giờ ông đã hiểu tại sao đột nhiên ông lại ngã bệnh, không còn bao nhiêu ngày nữa chưa?”
Hai mắt Tống Huy Khanh nhìn chằm chằm lên trần nhà, giống như trên đó có Tô Thu vậy.
“Con đàn bà độc ác, độc ác!”
Thì ra không phải ông ta bị bệnh mà là trúng độc.
Là Tô Thu muốn lấy mạng ông ta.
Người phụ nữ kia không những cắm sừng ông ta hơn hai chục năm, còn để ông ta nuôi đứa con hoang hơn ngần ấy năm, bây giờ lại muốn giết ông ta.
Thời khắc này, Tống Huy Khanh vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng, thậm chí còn sợ hãi.
Đúng vậy, là sợ hãi.
Thì ra, người chung chăn gối với ông ta lại có lòng dạ độc ác như vậy, còn mình lại chung sống cùng con bọ cạp này hơn hai mươi năm.
Tuy ông ta không quá yêu Tô Thu, nhưng nhiều năm qua, ông ta đã coi bà ta như người thân.
Thậm chí ông ta từng nghĩ, Tô Thu trẻ hơn mình mười tuổi, chắc chắn sẽ chết muộn hơn ông ta.
Nếu Tống Huy Khanh chết, sau này không ai chăm sóc bà ta, trước khi chết ông ta sẽ sắp xếp xong viện dưỡng lão, để bà ta không đến mức chẳng có ai chăm sóc.
Thế mà bà ta lại…
Tống Huy Khanh đấm lồng ngực: “Báo ứng, đều là báo ứng mà! Ha ha ha ha…”
Ông ta vừa khóc vừa cười mãi, đến khi không còn động tĩnh nữa.
Trái tim Tống Vy chợt thắt lại.
Sẽ không vì biết mấy chuyện này, chịu đả kích quá lớn nên đột ngột đi đời nhà ma đấy chứ?
Tống Vy nghĩ, vươn tay thăm dò hơi thở trên mũi của ông ta, cảm nhận được hơi thở, cô khẽ thở một hơi, sau đấy nhấn chuông ở đầu giường.
Chẳng mấy chốc, các bác sĩ đã vội tới, bắt đầu cấp cứu cho Tống Huy Khanh.
Tống Vy không nhìn nữa, quay lưng ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, cô thấy Tống Kim đứng thút thít bên ngoài hành lang và Đường Hạo Tuấn đang đứng bên cạnh với vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Tiểu Kim.” Tống Vy gọi Tống Kim một tiếng.
Anh ta nhìn cô: “Chị…”
“Lúc nãy cậu ấy đã nghe thấy hết rồi.” Đường Hạo Tuấn lên tiếng, nói với Tống Vy tại sao Tống Kim khóc.
Tống Vy cắn môi: “Em đã nghe thấy hết rồi à?”
“Dạ.” Tống Kim gật đầu.
Tống Vy thở dài: “Chị xin lỗi, Tiểu Kim, có phải em cảm thấy người chị này quá tàn nhẫn hay không? Tống Huy Khanh đã ra nông nỗi này rồi mà chị còn nói mấy chuyện này cho ông ta nghe, khiến ông ta chết nhanh hơn.”
“Không đâu.
Cho dù bây giờ ông ta không chết thì cũng không sống được bao lâu.
Hơn nữa, chúng ta cũng phải nói mấy chuyện này cho ông ta biết.
Em chỉ cảm thấy mẹ khổ quá, sống chung với người đàn ông như vậy hơn hai mươi mấy năm trời.” Tống Kim lắc đầu rồi nói.
Anh ta khóc không phải vì Tống Huy Khanh, mà là vì mẹ của mình.
Tống Vy mỉm cười: “Đúng vậy.
Mẹ quá khổ, thậm chí chị cũng không biết tại sao mẹ lại phải lòng Tống Huy Khanh nữa.
Chưa nói tới chuyện ông ta gia trưởng, rõ ràng nhờ có mẹ quản lý nên Tống Thị mới có chỗ đứng ở thành phố Giang.
Bản thân ông ta không có bản lĩnh đó, ngược lại còn trách mẹ quá mạnh mẽ.”
“Đúng vậy.
Ông ta còn ngoại tình.
Nhưng cũng may cuối cùng ông ta cũng chỉ là kẻ đổ vỏ.” Tống Kim gật đầu, hằn học nói.
Tống Vy xoa đầu anh ta: “Con người của Tống Huy Khanh là như vậy, chỉ có thể cùng chung hoạn nạn chứ không thể cùng chung giàu sang.
Bây giờ ông ta như thế này đều là báo ứng thôi.”
“Anh rể?” Đột nhiên, Tống Kim ngẩng đầu lên nhìn Đường Hạo Tuấn.
Anh ngước mắt lên: “Có chuyện gì thế?”
“Anh có giống Tống Huy Khanh, ngoại tình và phản bội chị của em, sau đó tống cổ chị em và hai đứa cháu ra ngoài không?” Tống Kim nghiêm túc hỏi.
Tống Vy không ngờ anh ta lại hỏi vấn đề này.
Cô cảm thấy anh ta hơi bất lịch sự, nhưng đồng thời sâu trong thâm tâm cô cũng phải thừa nhận, mình muốn biết đáp án của Đường Hạo Tuấn.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Tống Kim, rồi nhìn sang Tống Vy: “Không đâu.
Anh sẽ không ngoại tình, càng không đuổi chị của em và các con anh ra ngoài.”
Tống Kim nghe câu này, gật đầu: “Vậy thì tốt.
Hy vọng anh rể có thể nói được làm được.
Nếu anh không làm được, cho dù em có liều cái mạng này cũng sẽ không bỏ qua cho anh rể đâu đấy.”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, sau đó ánh mắt thâm sâu quan sát anh ta.
Cứ như muốn nói ‘cơ thể bé nhỏ như cậu’ có thể làm được gì?
Tống Kim ngầm hiểu, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, hừ một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.
Tống Vy thấy vậy, không nhịn được mà bật cười.
“Em tin anh không?” Đường Hạo Tuấn lại nhìn sang Tống Vy lần nữa.
Cô gật đầu: “Em tin, nếu đã nói tới chuyện này, Hạo Tuấn, em muốn hỏi chi tiết hơn.
Nếu có một ngày anh thật sự ngoại tình, anh…”
“Em có thể thẳng tay giết anh.” Đường Hạo Tuấn kéo tay cô đặt lên chỗ trái tim mình.
Tống Vy cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của anh, khẽ lắc đầu: “Nếu anh thật sự ngoại tình, em sẽ không giết anh, em chỉ rời xa anh, mãi mãi không gặp lại anh nữa.”
“Anh sẽ không để em có ý nghĩ rời xa anh đâu.” Đường Hạo Tuấn ôm cô.
Anh yêu cô như vậy, hận không thể hoà cô trực tiếp vào xương máu của mình, sao lại làm ra chuyện kinh tởm như ngoại tình này chứ.
Anh có cô, cả đời này đã đủ rồi.