Tống Vy thấy sự kiên định trong mắt người đàn ông, bỗng dưng mỉm cười: “Anh nhớ lời mình nói đấy.”
“Anh biết rồi.” Đường Hạo Tuấn ôm chặt lấy cô.
Tống Vy cũng giơ tay lên, ôm lấy eo người đàn ông.
Tống Kim bên cạnh nhìn thấy chị và anh rể tình tứ, khóe miệng khẽ run rẩy.
Thế nào đây, ức hiếp dân FA hả?
Chẳng bao lâu, bác sĩ đi ra từ phòng bệnh của Tống Huy Khanh.
Tống Vy buông Đường Hạo Tuấn ra, tiến lên hỏi thăm: “Bác sĩ, ông ta sao rồi?”
“Bệnh nhân chịu đả kích rất lớn, tình trạng không tốt lắm.
Lúc trước bệnh nhân còn có ý chí muốn sống tiếp, nhưng lúc nãy tôi chẩn đoán, phát hiện ý chí sinh tồn của bệnh nhân đã không còn mãnh liệt nữa, có thể chỉ trong khoảng thời gian này thôi.” Bác sĩ thở dài trả lời.
Tống Vy nghe xong câu này, cũng không thấy bất ngờ.
Advertisement
Cô nói cho Tống Huy Khanh nghe mấy chuyện này.
Nếu ông ta còn muốn sống tiếp thì tấm lòng quả là rộng rãi.
Ông ta không muốn sống tiếp mới là chuyện bình thường.
Dù gì Tống Huy Khanh cũng đã biết mình là một kẻ thất bại hoàn toàn, với lòng tự trọng cao của mình, ông ta chẳng còn mặt mũi để sống tiếp.
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Tống Vy khẽ cúi người nói với bác sĩ.
Bác sĩ quơ tay rồi rời đi.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Bác sĩ nói Tống Huy Khanh chỉ còn khoảng thời gian này, em muốn ở trong nước một thời gian không? Nếu em muốn tiễn Tống Huy Khanh đi rồi mới quay lại cuộc thi, anh có thể bàn bạc với ban tổ chức, tạm thời dừng cuộc thi lại.”
“Như vậy có được không?” Tống Vy hơi dao động.
Cô từng nói, Tống Huy Khanh đưa họ tới thế giới này, họ là con cái của ông ta, cũng sẽ đưa tiễn ông ta ra đi.
Vì dẫu sao ông ta cũng là ba của họ.
Cô cũng không muốn nuốt lời.
“Được.
Đúng lúc tuần lễ thời trang thường niên sắp bắt đầu, rất nhiều nhà thiết kế chắc cũng rất muốn tham gia.
Tạm dừng cuộc thi để tham gia tuần lễ thời trang chắc cũng là mong muốn của họ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu rồi nói.
Tống Vy chu miệng: “Vậy được rồi, vậy làm phiền anh nha Hạo Tuấn.”
“Không có gì.
Còn cậu?” Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Kim bên cạnh.
Tống Kim mỉm cười: “Em cũng định ở lại trong nước một thời gian để ở bên Tống Huy Khanh.
Chút nữa em sẽ xin thầy nghỉ phép.”
Đường Hạo Tuấn ‘ừ’ một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Sau đó, ba người rời khỏi bệnh viện, trở về biệt phủ nhà họ Đường.
Buổi tối ăn cơm tối xong, Tống Vy nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Nói đúng ra thì là Tống Huy Khanh gọi tới.
Nhưng sau khi tỉnh lại vào chiều nay, ông ta như bị trúng gió, trở thành một người liệt, cả người không nhúc nhích được.
Vì vậy Tống Huy Khanh bèn gọi y tá trực ban, gọi điện cho Tống Vy giùm ông ta.
“Vy Vy.” Giọng của Tống Huy Khanh vang lên, còn yếu hơn so với ban ngày, nói được vài chữ thì đã thở dốc.
Lúc này, Tống Vy thật sự nhận ra ông ta đã già, sắp không xong rồi.
“Có chuyện gì sao?” Tống Vy đè nén nỗi chua xót nơi đáy mắt, cố hết sức để giọng mình nghe có vẻ lạnh nhạt.
Tống Huy Khanh nhắm mắt: “Ba muốn nói lời xin lỗi với con và Tiểu Kim.”
“Xin lỗi?” Tống Vy nheo mắt.
Tống Huy Khanh thở dài: “Đúng vậy.
Ba xin lỗi, ba không phải là người cha tốt.
Ba có lỗi hai chị em con, càng có lỗi với mẹ con.”
“Cho nên tối nay ông gọi điện tới chính là muốn nói ông đã biết lỗi lầm trước đây của mình, muốn xin lỗi chúng tôi ư? Đáng tiếc, mẹ tôi đã chết rồi, bà ấy chẳng nghe được lời xin lỗi của ông đâu!” Tống Vy mỉa mai nói.
Tống Huy Khanh im lặng vài giây: “Không, ba không chỉ muốn xin lỗi, ba còn muốn nói cho con nghe một chuyện.”
“Là chuyện gì?” Tống Vy cau mày.
Tống Huy Khanh nhìn y tá, ra hiệu cô ta ra ngoài.
Đợi sau khi cô y tá ra ngoài, ông ta mới nói với giọng nghiêm túc: “Là sự thật liên quan cái chết của mẹ con.”
Tống Vy nghe tới đây, vẻ mặt thay đổi rõ rệt, lập tức đứng lên khỏi mép giường: “Ông nói cái gì?”
Sự thật liên quan cái chết của mẹ?
Quả nhiên, điều cô suy đoán là đúng.
Cái chết của mẹ chắc chắn không phải sự cố, trong đây nhất định là có vấn đề.
“Ông nói nhanh đi, mẹ tôi có phải bị mấy người hại chết không?” Hai tay của Tống Vy siết chặt điện thoại, sốt sắng hét to vào điện thoại.
Đường Hạo Tuấn tắm rửa xong, vừa mặc áo choàng tắm bước ra khỏi nhà tắm đã nhìn thấy cảnh cô đang rất xúc động.
“Em sao vậy?” Anh chau mày hỏi.
Hốc mắt của Tống Vy đỏ hoe nhìn anh: “Hạo Tuấn, mẹ em thật sự không phải tự trượt chân té xuống lầu.”
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn nhìn lên điện thoại của cô: “Là Tống Huy Khanh gọi tới hả?”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu.
“Em mở loa ngoài đi.” Đường Hạo Tuấn để khăn sang một bên rồi đi tới.
Tống Vy nghe lời bật loa ngoài, giọng của Tống Huy Khanh vang khắp cả gian phòng: “Phải, mẹ con bị ba và Tô Thu hại, nhưng ba không phải hung thủ thật sự, cùng lắm thì ba chỉ là đồng phạm thôi.”
“Quả nhiên, hai người…” Cả người của Tống Vy run rẩy.
Đường Hạo Tuấn lo cảm xúc của cô quá khích, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, anh vội siết chặt tay cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh trước.
Sau đó anh lạnh lùng lên tiếng: “Cho nên ý của ông là, Tô Thu là hung thủ có phải không?”
Tống Huy Khanh nghe người ở đầu dây bên kia là Đường Hạo Tuấn, cũng không thấy ngạc nhiên, ‘ừ’ một tiếng thừa nhận: “Là bà ta.
Vào hôm Lưu Mộng qua đời, bà ấy tới nhà họ Tống gây chuyện với chú, sau khi chú và bà ấy bàn bạc trong phòng sách xong, bà ấy ra ngoài.
Sau đó thì bắt gặp Tô Thu, chú không biết bà ấy và Tô Thu đã nói gì với nhau.
Lúc chú ra khỏi phòng sách thì thấy cảnh gương mặt của Tô Thu kinh hoàng ngồi dưới đất, còn Lưu Mộng thì té xuống lầu.”
“Ông có thấy Tô Thu đẩy mẹ tôi xuống lầu không?” Tống Vy cắn răng hỏi.
Tống Huy Khanh thở dài: “Ba không thấy.
Ba nghe tiếng động thì ra ngoài, chỉ nghe tiếng vang khi Lưu Mộng té xuống lầu và đập đầu dưới sàn thôi.”
“Vậy làm sao ông xác định Tô Thu là hung thủ?” Đường Hạo Tuấn híp mắt lại.
“Vì lúc đó Tô Thu rất sợ hãi, trong miệng cứ lẩm nhẩm ‘tôi không phải cố tình đẩy bà ấy xuống lầu’, cho nên ông chắc chắn Lưu Mộng là do bà ta đẩy xuống.” Tống Huy Khanh trả lời.
Tống Vy cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy thù hận.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng vuốt lưng cô, lại hỏi: “Vậy còn ông, sau đó ông làm gì?”
Tống Huy Khanh cười gượng: “Nói ra thì hai đứa có thể không tin, sau khi chú thấy Lưu Mộng chết, phản ứng đầu tiên chính là muốn báo cảnh sát.
Nhưng bị Tô Thu ngăn lại, sau đó bà ta còn lấy điểm yếu của chú ra đe dọa, kêu chú giúp bà ta thu dọn hiện trường, tiêu huỷ dấu vết, tạo thành hiện trường giả Lưu Mộng tự mình trượt té xuống lầu thang.”
Nếu là như vậy, dĩ nhiên ông ta cũng không vô tội, là đồng phạm giúp Tô Thu giết người.
“Ma quỷ, các người đều là ma quỷ!” Tống Vy cũng không nhịn nữa, giật lấy điện thoại, hét vào điện thoại với vẻ tan nát cõi lòng: “Tống Huy Khanh, ông không phải con người.
Tô Thu là vợ ông, còn mẹ tôi thì không phải sao? Bà ấy và ông sống bên nhau đã hai mươi năm, hai mươi năm đấy.
Tại sao ông lại đối với bà ấy như thế? Tại sao…”
Tống Vy khóc to cực kỳ bi thương.
Trái tim của Đường Hạo Tuấn cũng thắt chặt, anh vòng tay ôm chặt lấy cô.
Dĩ nhiên Tống Huy Khanh cũng nghe thấy tiếng khóc và chất vấn của cô, trong lòng cũng rất khó chịu.
“Ba xin lỗi…”
Ông ta biết tội nghiệt của mình sâu nặng, trừ xin lỗi ra, ông ta cũng không làm gì được.
Tống Vy không trả lời, ôm chặt lấy cổ áo trước ngực của Đường Hạo Tuấn mà gáo khóc không ngừng.
Một tay anh vỗ lưng cô, một tay cầm điện thoại: “Ông vừa nói Tô Thu đe dọa ông, kêu ông xử lý vết tích cho bà ta.
Bà ta đã đe doạ ông chuyện gì?”
“Là bằng chứng lúc trước chú trốn thuế.” Tống Huy Khanh trả lời.
Chuyện tới nước này, ông ta cũng đã nói ra sự thật cái chết của Lưu Mộng, dĩ nhiên chuyện này cũng chẳng có gì không thể nói cả.
Dù sao ông ta cũng không sống được bao lâu nữa.
“Trốn thuế?” Đường Hạo Tuấn mím môi.