Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Tống Huy Khanh nhắm mắt: “Đúng, thật ra chú không chỉ trốn thuế một lần, nhưng tài khoản giả làm rất kín kẽ nên quan chức chỉ tra ra một lần mà thôi.”
Căn cứ theo pháp luật trong nước, nếu trốn thuế lần đầu, chỉ cần bồi thường thì không sao.
Nhưng ông ta không phải một lần mà là rất nhiều lần.

Nếu để quan chức biết ông ta tái phạm, chắc chắn sẽ bỏ tù ông ta.
Ông ta không muốn ngồi tù nên mới chấp nhận số phận, làm theo lời Tô Thu.
Ai kêu bà ta là người chung chăn gối với ông ta, chuyện mà người khác không biết, Tô Thu chắc chắn sẽ biết.
“Vô sỉ, hai người cực kỳ vô liêm sỉ!” Tống Vy lại mắng chửi lần nữa.
Tống Huy Khanh gượng cười.
Đúng vậy, không phải ông ta là loại vô liêm sỉ hay sao? Ban đầu thành lập Tống Thị, gần như đều là dựa vào Lưu Mộng.
Nhưng cuối cùng ông ta lại đuổi thẳng cổ Lưu Mộng ra ngoài, không phải vô liêm sỉ thì là gì đây?
Tống Huy Khanh rơi vào kết cục như hôm nay cũng là do ông ta đáng đời.
Advertisement
“Vậy hôm nay ông nói sự thật cho chúng tôi biết là muốn làm gì? Tôi không tin ông không có mục đích, Nếu không thì tại sao ông lại chọn ngay thời điểm này mới nói cho chúng tôi nghe, lúc trước thì lại không nói, hửm?” Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống, lạnh lùng hỏi.
Tống Huy Khanh tự cười mỉa: “Quả nhiên bị hai đứa đoán trúng rồi.

Phải, chú nói cho hai đứa nghe mấy chuyện này quả thật là có mục đích.

Mục đích của chú rất đơn giản, giúp chú báo thù.

Chú không sống được bao lâu nữa, cho nên chú chỉ có thể nhờ hai đứa giúp, chú hy vọng cả hai chắc chắn không để cho con mụ Tô Thu kia có kết cục tốt.”
Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Vy: “Em thấy sao?”
“Được, tôi đồng ý.” Tống Vy hít một hơi thật sau, đè nén cảm xúc trong lòng, cô đồng ý.
Ban đầu lúc cô quyết định đợi sau khi nói ra bí mật của Tô Thu cho Tống Huy Khanh, cũng từng nghĩ đến việc ông ta sẽ nói cho cô nghe sự thật về cái chết của mẹ.
Quả nhiên cô đã đoán trúng.
Tống Huy Khang thật sự đã nói ra chân tướng về cái chết của mẹ cô.
Mà sự thật này lại khiến người ta không cách nào tiếp nhận.
Đường Hạo Tuấn nghe Tống Vy trả lời như vậy thì cũng không thấy ngạc nhiên.
Vì anh biết, cho dù anh không đồng ý, cô cũng sẽ không tha cho Tô Thu.
Tống Huy Khanh cười, cười rất vui vẻ: “Cảm ơn con Vy Vy.

Ngoài ra, ba cũng có chứng cứ liên quan Tô Thu đẩy mẹ con xuống lầu, là một video giám sát.

Giờ ba đang cất nó trong két sắt của ngân hàng, mật mã là ngày sinh nhật của ba, tới lúc đó con đi lấy đi.”
“Xem ra ông vẫn còn chừa đường lui cho mình nhỉ?” Tống Vy châm chọc.
Tống Huy Khanh cũng không giận: “Cũng không tính là cố tình chừa đường lui cho mình, chỉ có thể nói là trùng hợp thôi.

Khoảng thời gian đó ba phát hiện một số đồ đắt tiền trong phòng sách của mình bị mất, nghi ngờ người làm trong nhà trộm nhưng không tìm được bằng chứng.

Ba đành phải âm thầm trang bị camera.

Ba muốn quay lại bằng chứng người làm trộm đồ, không ngờ đúng lúc quay được Tô Thu đẩy Lưu Mộng xuống lầu.”
“Nói như vậy, Tô Thu cũng không biết ông đang nắm thóp của bà ta?” Tống Vy mím môi.
Tống Huy Khanh đáp: “Đúng, lúc ba lắp camera thì bà ta không có nhà, ra ngoài đánh bài rồi.

Sau đó ba thay bà ta dọn dẹp vết tích ở hiện trường, âm thầm huỷ camera đi, gửi video vào ngân hàng.”
Ông ta làm vậy cũng là vì muốn chừa đường lui cho mình.

Dù gì Tô Thu cũng đem chuyện ông ta trốn thuế ra đe doạ, dĩ nhiên Tống Huy Khanh cũng có thể giữ lại yếu điểm của bà ta.
Sau này Tô Thu còn kêu ông ta làm gì, Tống Huy Khanh có thể dùng nó đe doạ bà ta.
Nhưng còn chưa đợi tới lúc ông ta đe doạ Tô Thu, bà ta đã bắt tay với tình nhân của mình, hạ độc ông ta, khiến ông ta không thể gượng dậy được.
Nói về tàn nhẫn, ông ta quả thật không bằng Tô Thu.
“Thì ra là vậy.

Thế tôi cũng nói cho ông biết một tin.

Mấy thứ đáng giá trong phòng sách của ông không phải do người làm trộm, mà là Tô Thu trộm đi, một tháng lương của Lâm Quốc Thần chỉ có mười mấy triệu, không mua nổi xe sang và chung cư.

Ông có nghĩ xem, xe sang và chung cư của Lâm Quốc Thần từ đâu mà có.”
Tống Vy nói xong liền thẳng thừng cúp máy, sau đó dựa vào lòng của Đường Hạo Tuấn, cả người vô cùng uể oải: “Hạo Tuấn, em nhớ mẹ.”
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên tóc cô: “Nhớ bà ấy thì ngày mai đi thăm thôi.”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu, không nói thêm gì.
Anh cũng không lên tiếng.
Anh biết, bây giờ cô cần yên tĩnh.
Dù gì những lời Tống Huy Khanh nói lúc nãy cũng mang đến đả kích nghiêm trọng cho cô.
Cô cần thời gian để xoa dịu.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Vy đã ngủ thiếp trong lòng của Đường Hạo Tuấn, khóe mắt vẫn còn đọng những giọt nước mắt.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của cô, sau đó đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi tới phòng sách.
Ngày hôm sau, Tống Vy tỉnh dậy, Đường Hạo Tuấn đã không còn ở đây.
Cô tắm rửa qua loa rồi xuống lầu.
Đường Hạo Tuấn đã tới tập đoàn Đường Thị, nghe nói có cuộc họp quan trọng gì đó, cho nên anh đi từ rất sớm.
Trong nhà ăn chỉ có Tống Kim và hai đứa trẻ.
Tống Vy phờ phạc đi tới, Tống Kim kéo ghế giúp cô: “Chị, tối qua chị ngủ không ngon hả?”
Hai đứa nhỏ cũng nhìn cô.
Cô khẽ mím môi, muốn cười nhưng không cười nổi, đành ‘ừm một tiếng: “Chị mơ thấy ác mộng cả đêm.”
“Ác mộng gì thế?” Tống Kim tò mò.
Tống Vy lắc đầu: “Chị không nhớ nữa.”
“Nếu đã không nhớ thì ăn sáng đi.

Ăn xong thì em tới bệnh viện.” Tống Kim đưa đôi đũa cho cô.
Sau khi Tống Vy nhận lấy, bắt đầu ăn cơm.
Nhưng bởi vì chuyện tối qua mà cô thật sự không thèm ăn nổi, ăn một chút rồi lại thôi.
Sau khi ăn xong, Tống Kim chuẩn bị ra ngoài.
Tống Vy suy nghĩ một hồi, gọi anh ta: “Tiểu Kim, em chờ một chút, chị có chuyện muốn nói với em.”
“Có chuyện gì vậy chị?” Tống Kim dừng bước, quay người sang hỏi.
Tống Vy nhìn hai đứa nhỏ: “Dì Vương, dì đưa hai đứa ra ngoài chơi đi.”
Dì Vương biết cô muốn nói chuyện riêng với Tống Kim liền gật đầu trả lời: “Được, để tôi dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.”
Hai đứa có vẻ không muốn đi.
“Mẹ, tụi con không thể nghe được sao?” Tống Hải Dương nhìn Tống Vy.
Tống Vy sờ đầu cậu bé: “Đương nhiên con được nghe, nhưng con ở đây rồi để Dĩnh Nhi đi thì Dĩnh Nhi chắc không chịu, cho nên con phải đi chung với em.

Nhưng con yên tâm, qua vài hôm thì con sẽ biết mẹ và cậu con nói chuyện gì thôi.”
Hải Dương rất thông minh, nghe những chuyện dơ bẩn này dĩ nhiên chẳng sao cả.
Nhưng Dĩnh Nhi thì khác, tâm trí của cô bé đơn thuần, cô không muốn Dĩnh Nhi còn nhỏ tuổi mà đã nghe được quá nhiều chuyện dơ bẩn.
Chuyện này không tốt đối với quá trình trưởng thành của Dĩnh Nhi.
Tống Hải Dương hiểu chuyện gật đầu: “Con biết rồi, vậy mẹ và cậu từ từ nói, con và Dĩnh Nhi ra ngoài trước.”
Cậu bé nói xong, chủ động nắm tay em gái đi ra khu vườn phía sau.
Dĩ nhiên dì Vương đi theo chăm sóc bọn trẻ.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và Tống Kim.
Tống Vy hít thật sâu, chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Kim, mẹ mất không phải do sự cố mà là ông ta giết.”
“Cái gì?” Vẻ mặt của Tống Kim cứng đờ.
Tống Vy nhìn anh ta: “Tối qua Tống Huy Khanh gọi điện tới…”
Cô nói hết nội dung cuộc gọi tối qua cho anh ta nghe.
Tống Kim nghe xong, lần đầu tiên xuất hiện ý hận thù mãnh liệt trên vẻ mặt ôn hoà lịch sự ngày thường.
“Ông ta thật đáng chết!” Tống Kim đấm một cú lên ghế sofa.
“Đúng vậy.

Cho nên bây giờ ông ta đi tới bước này cũng là đáng đời.” Tống Vy gật đầu tán thành.
Cô không muốn nói mấy chuyện này cho Tiểu Kim nghe.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ, Tiểu Kim lớn từng này rồi, không thể coi anh ta là trẻ con được.

Hơn nữa, anh ta là con trai của mẹ, có quyền được biết rốt cuộc tại sao mẹ mình lại chết.
Cho nên cô mới gọi anh ta và kể lại đầu đuôi vụ việc.
“Chị, chút nữa chị sẽ tới chỗ ngân hàng mà Tống Huy Khanh để lấy đoạn video à?” Tống Kim hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe lên hỏi cô.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, chỉ cần lấy được cái này, kết cục của Tô Thu mới càng thảm hơn.”
“Em đi với chị.” Gương mặt Tống Kim tỏ ra kiên định, nói với cô.
Tống Vy lắc đầu: “Không, chị tự đi, em tới bệnh viện thăm Tống Huy Khanh đi.”
“Vâng.” Tống Kim trước giờ luôn nghe lời cô, dĩ nhiên lần này cũng không ngoại lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui