“Được.” Nhìn ra sự lo lắng trong mắt Tống Vy, Đường Hạo Tuấn thấy ấm lòng, ý định giết người nguôi ngoai, anh gật đầu đồng ý.
Anh biết cô đang lo lắng cho mình.
Giống như vừa rồi anh lo lắng cho cô.
Thế nên họ không chỉ là vợ chồng yêu thương nhau mà còn là hai con người chữa lành cho nhau, cứu rỗi lẫn nhau.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn mặc áo khoác, nắm chặt tay Tống Vy rồi ra khỏi phòng làm việc.
Một tiếng sau, họ đã đến nhà họ Vương.
Trưởng họ nhà họ Vương đích thân tiếp đón, trông thấy hai người, người kia vừa cười vừa vươn tay ra: “Chào tổng giám đốc Đường, chào mợ Đường.
Hai người đến nhà họ Vương tôi chẳng khác gì rồng đến nhà tôm.”
“Khách sáo rồi.” Đường Hạo Tuấn bắt tay lại.
Tống Vy khoác tay anh, nở nụ cười với trưởng họ nhà họ Vương, xem như đáp lại.
Advertisement
“Mời hai người mau vào trong.” Bắt tay xong, ông ta làm tư thế mời, ý bảo bọn họ vào nhà.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, dẫn Tống Vy đi vào bên trong nhà họ Vương.
Nhà họ Vương nổi tiếng là thư hương thế gia ở thành phố Giang nên nhà cửa cũng là loại viện màu sắc cổ kính ngày xưa, mang đậm phong cách đặc trưng.
Tống Vy vừa đi vừa dò xét, trong đầu đã xuất hiện linh cảm về mấy bộ quần áo truyền thống, cô thầm nghĩ sau khi về sẽ vẽ ra.
Đi theo trưởng họ nhà họ Vương tới nhà chính.
Sau khi ngồi xuống, ông ta mới lên tiếng hỏi: “Không biết có chuyện gì mà tổng giám đốc Đường đột ngột đến tìm tôi thế?”
Đường Hạo Tuấn không đáp, anh lấy ra một bức hình chụp: “Ông có nhận ra đứa bé gái này không?”
“Bé gái?” Trưởng họ nhà họ Vương cầm bức hình.
Ảnh vừa được in ra nhưng người trên tấm hình cực kỳ mờ.
Thế nên đây không phải hình chụp sẵn mà là được cắt từ một thứ gì đó.
Trưởng họ nhà họ Vương híp mắt nhìn chằm chặp bức hình trong chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Đây chẳng phải con gái của Kiến An sao?”
“Kiến An là ai?” Tống Vy kéo tay áo của Đường Hạo Tuấn, nhỏ giọng hỏi.
Đường Hạo Tuấn siết nắm tay: “Ba của Lâm Giai Nhi, chủ tịch Lâm, Lâm Kiến An.”
Tống Vy gật đầu: “Hóa ra người con gái trong video đúng là Lâm Giai Nhi.”
Đường Hạo Tuấn nhìn trưởng họ nhà họ Vương: “Ông chắc chắn đây là con gái của chủ tịch Lâm?”
“Có gì mà không chắc chắn chứ?” Trưởng họ nhà họ Vương mỉm cười, đặt bức hình xuống: “Tôi và Kiến An là bạn bè, thường xuyên gặp mặt nên gặp con gái của ông ấy nhiều lắm.
Cho nên chắc chắn không nhận lầm đâu.
Đây đúng là con bé Giai Nhi mà, bộ đồ trên người con bé chính là món quà vợ tôi tặng đấy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn trưởng họ Vương.” Đường Hạo Tuấn cất tấm hình đi.
Trưởng họ nhà họ Vương tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Đường hỏi cái này để làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ là điều tra được nhà họ Lâm có liên quan đến vụ tai nạn xe của ba mẹ tôi nên mới đến tận đây hỏi thăm.” Đường Hạo Tuấn siết chặt tấm ảnh, giọng lạnh lùng đáp trả.
Trưởng họ nhà họ Vương sững sờ, ông ta ngồi thẳng lưng lên: “Tổng giám đốc Đường nghi ngờ nhà họ Lâm gây tai nạn?”
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn, anh im lặng nhưng hiển nhiên chính là ý này.
Trưởng họ nhà họ Vương xua tay: “Không thể nào.
Làm sao có chuyện này được? Vợ chồng Kiến An là người rất tốt, lương thiện có tiếng, tuyệt đối không thể làm ra chuyện này.
Hơn nữa Kiến An và ba mẹ cậu đâu có mâu thuẫn gì, bọn họ có cớ gì để làm vậy đâu? Thế nên tuyệt đối không phải bọn họ.”
“Có phải họ hay không thì tự tôi điều tra.
Được rồi trưởng họ Vương, vợ chồng chúng tôi xin phép ra về.”
Nói xong, Đường Hạo Tuấn đứng lên.
Tống Vy cũng đứng dậy theo.
Hai người gật đầu với ông ta rồi quay người rời đi.
Trên xe, Tống Vy nhìn phương hướng lái xe của Đường Hạo Tuấn, anh không chạy về biệt phủ nhà họ Đường, cũng chẳng phải Đường Thị, cô không khỏi tò mò: “Ông xã, anh còn muốn đi đâu nữa à?”
“Đi gặp bà Lý.” Đường Hạo Tuấn trả lời trong khi vẫn nhìn về phía trước.
Tống Vy gật đầu: “Ra vậy.”
Cô biết tại sao anh muốn gặp bà Lý.
Chắc hẳn là để hỏi thăm bà Lý về những chuyện nghe được lúc đó.
“Ông xã, anh thấy trưởng họ Vương nói thật không?” Tống Vy quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe.
Anh mím môi, không đáp mà hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thật không?”
Tống Vy cụp mắt: “Thật ra, em cũng cảm thấy vợ chồng chủ tịch Lâm sẽ không hại ba mẹ.
Em nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn.
Hung thủ chính là Lâm Giai Nhi, bởi nguyên nhân trực tiếp nhất là những gì bà Lý nghe được.
Bà ấy nói, bà Lâm đã hỏi tại sao Lâm Giai Nhi muốn hại chết bọn họ.
Từ điểm này có thể thấy được vợ chồng chủ tịch Lâm chưa từng làm chuyện này.”
“Cho dù bọn họ không làm nhưng chẳng phải cũng bao che đó sao?” Đường Hạo Tuấn chuyển tay lái, bình thản trả lời một câu.
Tống Vy mấy máy môi, không phản đối.
Đúng vậy, cho dù chủ tịch Lâm không làm, mọi chuyện đều do một mình Lâm Giai Nhi gây nên.
Nhưng bọn họ cũng không vô tội, bao che tội phạm thì cũng là đồng phạm.
Suốt dọc đường, cả hai người đều im lặng.
Chẳng bao lâu đã đến nhà họ Lý.
Đường Hạo Tuấn xuống xe trước, sau đó anh vòng qua đầu xe bên kia mở cửa ghế lái phụ, dẫn Tống Vy bước xuống.
Nhà họ Lý cũng được Đường Hạo Tuấn hẹn gặp trước nên vừa nghe tiếng xe đã ra đón.
Bà Lý là một người phụ nữ đẹp ngoài năm mươi tuổi, nhìn thấy Tống Vy thì hai mắt sáng rực: “Đây chắc là mợ Đường phải không? Nghe danh đã lâu nhưng chưa gặp bao giờ.
Hôm nay được gặp, mợ Đường thật sự quá đẹp!”
Tống Vy được khen đến nỗi mặt đỏ bừng, hơi xấu hổ: “Bà Lý quá khen.”
“Tôi nói không ngoa đâu, tôi nói thật đấy chứ, mợ Đường đúng là rất đẹp, tổng giám đốc Đường thật có phúc.” Bà Lý trêu Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Cảm ơn bà Lý.”
“Cảm ơn cái gì? Mời hai người vào.” Bà Lý cười vui vẻ mời cả hai vào nhà.
Sau khi vào trong, bà ấy rót trà rồi mới lên tiếng: “Trước đó trợ lý của tổng giám đốc Đường nói rõ là cậu muốn gặp tôi, muốn hỏi tôi ít chuyện, cụ thể là chuyện gì vậy?”
“Liên quan đến Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn nhìn bà ấy.
Sắc mặt bà Lý thay đổi trong nháy mắt, cả cơ thể cứng đờ: “Lâm...!Lâm Giai Nhi?”
“Vâng.” Nhìn phản ứng kì lạ của bà Lý, Đường Hạo Tuấn khẽ mím môi.
Xem ra bà Lý này biết điều gì đó, nếu không thì cần gì phản ứng lớn như vậy khi nghe ba chữ Lâm Giai Nhi chứ.
“Tổng giám đốc Đường à, cậu muốn hỏi chuyện gì liên quan đến Lâm Giai Nhi?” Bà Lý nâng tách trà lên nhấp một ngụm, đè nén nội tâm rối bời, gượng cười.
Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Vy.
Tống Vy vuốt tóc: “Là thế này, bà Lý từng quen bà Trần đúng không?”
“Bà Trần? Cô Đường nói nhà họ Trần bị phá sản đó sao?” Bà Lý nhìn cô.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”
Bà Lý nở nụ cười: “Ngày trước có quen nhưng sau khi nhà họ Trần phá sản rồi dọn đi thì chẳng còn liên lạc với nhau nữa.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến chuyện Lâm Giai Nhi?”
“Đương nhiên có liên quan.
Ngày trước tôi từng gặp bà Trần, bà ấy nói với tôi rằng nghe bà kể chút chuyện của Lâm Giai Nhi.
Ví như chuyện mười tám năm trước Lâm Giai Nhi hại chết người, nên chúng tôi đặc biệt tới đây để tìm hiểu chút chuyện từ bà.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm bà Lý: “Bà Trần nói bà cũng chỉ tình cờ nghe thấy thôi, thế nên tôi hy vọng bà có thể kể toàn bộ sự việc với tôi.”
Bà Lý im lặng, cúi đầu, chẳng biết nghĩ gì.
Tống Vy thấy thế bèn nhéo lòng bàn tay: “Bà Lý, xin bà hãy nói cho chúng tôi biết, nó rất quan trọng.”
Bà Lý ngẩng đầu, nhìn cô rồi lại nhìn sang Đường Hạo Tuấn, cuối cùng như đã nghĩ thông suốt mà thở dài: “Hai người muốn biết Lâm Giai Nhi có liên quan đến cái chết của ba mẹ mình không đúng không?”