Tống Vy lại cười lần nữa: “Vậy làm phiền bà Lý rồi, tạm biệt.”
Dứt lời, cô quay người nối gót theo sau Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đang đứng bên cạnh xe chờ cô.
Thấy Tống Vy bước tới, anh túm cổ tay cô rồi kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt: “Anh vẫn luôn cho rằng hung thủ thứ hai là đối thủ làm ăn của ba mẹ, lại chẳng ngờ là Lâm Giai Nhi.”
Trước kia, anh từng nghĩ rằng hung thủ thứ hai không chỉ có một người mà là một nhóm.
Không ngờ lại là Lâm Giai Nhi chỉ mới mười tuổi.
“Đúng vậy, có ai ngờ được đâu.
Mười tám năm trước Lâm Giai Nhi mới bao nhiêu tuổi chứ? Ai ngờ một đứa bé mười tuổi lại có âm mưu thâm độc, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.” Tống Vy vỗ lưng anh để an ủi.
Đường Hạo Tuấn càng ôm Tống Vy chặt hơn: “Hiện giờ anh rất hận bản thân.”
“Hả?” Tống Vy ngước đầu nhìn anh: “Vì sao?”
Advertisement
“Từ nhỏ anh đã nhận được nền giáo dục thiên tài, không ở bên cạnh ông nội thì cũng ra nước ngoài, hiếm khi ở bên cạnh ba mẹ.
Lâm Giai Nhi được mẹ nhận làm con gái nuôi, nguyên nhất lớn nhất là do cô ta thường đến chơi, khiến mẹ cảm nhận được niềm vui sướng khi làm mẹ.
Sau này khi ba mẹ anh qua đời, Lâm Giai Nhi cũng thường xuyên qua nhà họ Đường, cũng từ lúc ấy, quan hệ giữa anh và cô ta mới sâu sắc hơn.”
“Sau đó thì sao?” Tống Vy nhắm mắt lại, làm một người nghe chân thành.
“Lâm Giai Nhi thường kể với anh rằng ba mẹ đối xử tốt với cô ta như thế nào, cô ta lại nhớ nhung ba mẹ ra sao, anh cho rằng cô ta rất thương ba mẹ anh nên mới dần chấp nhận cô ta, cũng biết ơn lúc anh vắng mặt, Lâm Giai Nhi đã ở bên cạnh làm bạn với họ.”
“Thế nên anh mới cứu Lâm Giai Nhi lúc cô ta gặp tai nạn xe.
Dù cô ta làm người thực vật mười năm cũng không từ bỏ mà tìm cách cho cô ta tỉnh lại, sau khi tỉnh cũng đối xử tốt với cô ta à?” Tống Vy hỏi.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy.
Anh tốt với Lâm Giai Nhi là hoàn toàn do nể mặt ba mẹ.
Nhưng anh không ngờ Lâm Giai Nhi lại là một trong những kẻ hại chết họ.
Những điều tốt đẹp anh làm như trò hề, thậm chí anh cảm thấy thật có lỗi với ba mẹ.”
Cảm nhận được sự tự trách và áy náy của người đàn ông, lòng Tống Vy cũng khó chịu theo.
Cô dụi vào lồng ngực anh: “Không thể trách anh được, anh không biết mà.
Em tin ba mẹ cũng sẽ không trách anh đâu.
Cùng lắm thì chờ chúng ta bắt được Lâm Giai Nhi rồi đi xin lỗi họ.
Chắc chắn họ sẽ tha thứ cho chúng ta mà.”
Đường Hạo Tuấn xoa đầu cô: “Chỉ mong là vậy.”
Trước mắt vẫn chưa biết Lâm Giai Nhi trốn ở đâu, mãi mà không tìm được.
Anh tin chắc có người giúp cô ta, nếu không dựa vào một mình Lâm Giai Nhi thì không trốn lâu được như thế.
Cũng chẳng biết kẻ kia là ai, không thể nào là nhà họ Cố được.
Gia đình đó hiện giờ đã sắp sụp đổ, hoàn toàn không thừa hơi lo lắng cho một người họ hàng sắp có chuyện.
Thế nên người giúp đỡ Lâm Giai Nhi chắc chắn là một người khác.
Là ai đây?
Đường Hạo Minh hay người nào khác?
Nhớ lại khoảng thời gian chiến tranh lạnh với Tống Vy, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi từng liên lạc với nhau.
Anh nghĩ lần liên lạc đó, tuyệt đối không đơn giản chỉ là Đường Hạo Minh tìm Lâm Giai Nhi để nghe ngóng tin tức về Tống Vy như cô ta nói mà còn có việc khác.
Còn về việc gì thì anh gần như đã có đáp án, đó chính là video trong hộp thư của anh.
Video kia là do Lâm Giai Nhi quay, chắc chắn luôn nằm trong tay cô ta.
Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh đều mong mỏi chia rẽ anh và Tống Vy.
Vậy nên có khả năng bọn họ hợp tác với nhau, Lâm Giai Nhi gửi video cho Đường Hạo Minh, còn Đường Hạo Minh gửi lại cho anh.
Nghĩ như vậy thì đã tỏ tường.
Vậy thì tỉ lệ Đường Hạo Minh giúp Lâm Giai Nhi trốn là rất lớn.
Nếu thật sự là Đường Hạo Minh thì có lẽ bây giờ Lâm Giai Nhi đã không còn ở thành phố Giang nữa.
Nghĩ vậy, sắc mặt Đường Hạo Tuấn trở nên âm trầm khó coi.
Tống Vy thấy thế, vừa định hỏi anh sao thế thì điện thoại đã reo lên.
Tống Vy đành nuốt lời định hỏi, cô lấy điện thoại ra nhìn, là Tống Kim gọi.
“Alo Tiểu Kim?” Tống Vy nghe điện thoại.
Giọng nói hòa nhã của Tống Kim vang lên: “Chị ơi, Tống Huy Khanh vừa gọi cho Tô Thu.”
“Cái gì?” Tống Vy nheo mắt: “Em đợi chị một chút.”
Cô buông điện thoại xuống, nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Ông xã, Lâm Quốc Thần vẫn trong tay trợ lý Trình đúng không?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Ừ.”
Bởi vì nhận được cuộc gọi của Tô Thu, Lâm Quốc Thần biết chuyện thất bại, muốn chạy trốn nên bị Trình Hiệp bắt.
Trước mắt đã bị khống chế, vẫn chưa đến cục cảnh sát.
Đợi đến khi bắt được Tô Thu bên này thì sẽ cùng đưa đi.
“Vậy Tô Thu thì sao?” Tống Vy lại hỏi.
Cô chỉ kể những việc làm của Tô Thu cho Tống Huy Khanh nghe mà quên hỏi hiện giờ bà ta ở đâu.
“Vẫn ở thành phố Giang, Tô Thu hẹn Lâm Quốc Thần cùng đến sân bay nhưng bà ta không biết Lâm Quốc Thần bị bắt, chỉ cho rằng ông ta gặp chuyện gì đó nên vẫn đang chờ ở khách sạn.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Nguyên nhân chủ yếu anh không để Trình Hiệp phái người bắt Tô Thu là vì Lâm Đông Đông.
Đứa bé kia đột nhiên bị sốt, nếu Tô Thu bị bắt thì ai chăm?
Anh sẽ không cho người sang chăm, có phải con anh đâu.
Dù sao Tô Thu cũng không có thế lực giống Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh, có thể chạy trốn ngay trước mắt anh.
Vậy thì cứ để bà ta chăm Lâm Đông Đông rồi sau đấy bắt lại cũng không vội.
“Em biết rồi.” Tống Vy gật đầu rồi đặt điện thoại bên tai lần nữa: “Tiểu Kim, em vừa nói là Tống Huy Khanh gọi điện với Tô Thu, vậy hai người họ nói gì?”
“Em không biết, ông ta không cho em nghe nhưng sau khi nói xong, Tống Huy Khanh gọi em vào, bảo chúng ta dẫn cảnh sát đến phòng bệnh của mình vào hai giờ chiều mai.” Tống Kim trả lời.
Tống Vy mím môi: “Bảo chúng ta dẫn cảnh sát đến phòng bệnh của mình vào hai giờ chiều mai.
Ông ta muốn làm gì?”
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn điện thoại.
“Em cũng không biết nhưng Tống Huy Khanh nói với vẻ chân thành, cũng rất kiên định.
Em nghĩ chắc chắn ông ta đang có âm mưu gì đó.
Chị, có đi không?” Tống Kim hỏi.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, hỏi: “Ông xã, anh cảm thấy thế nào?”
“Cứ đi thôi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Cho dù Tống Huy Khanh muốn làm gì, có cảnh sát ở đó thì có muốn cũng chẳng ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Cũng đúng.” Tống Vy cảm thấy có lý, cô nói với đầu bên kia điện thoại: “Có đi.
Em nói với Tống Huy Khanh là ngày mai chúng ta sẽ tới đó.”
“Dạ, vậy em cúp máy trước đây.” Tống Kim ừ một tiếng.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Đường Hạo Tuấn mở cửa xe: “Đi thôi, về trước đã, hai đứa nhỏ cũng nhớ chúng ta rồi.”
Tống Vy mỉm cười xoay người lên xe.
Trở lại biệt phủ nhà họ Đường, sau khi Đường Hạo Tuấn ôm hôn hai đứa nhóc một lúc thì đi vào phòng sách.
Dì Vương bưng một ly sữa bò đến bên Tống Vy: “Mợ chủ, cậu chủ bị làm sao thế? Tôi cảm thấy hình như cậu chủ không được vui.”
Mặc dù Đường Hạo Tuấn cố gắng che giấu nhưng vẫn có thể thấy được tâm tình nặng nề của anh.
Tống Vy nhận ly sữa bò, cô thở dài, kể chuyện đi gặp trưởng họ nhà họ Vương và bà Lý.
Dì Vương nghe xong thì khiếp vía, che miệng: “Trời ạ! Là Lâm Giai Nhi sao? Mười tám năm trước cô ta mới mười tuổi.
Tại sao lại ác độc đến vậy được!”
“Đúng thế.
Ai nói trẻ con đều là thiên thần chứ? Cũng có ma quỷ đó thôi.” Tống Vy thở dài.
Thật ra lúc Hải Dương hai tuổi, đo được IQ cao thì bác sĩ đã liên tục dặn dò phải nuôi dạy thằng bé cho tốt, dẫn nó đi đúng hướng.
Bởi trẻ có trí thông minh cao như Hải Dương rất hiếm.
Nếu không dạy điều đúng đắn thì rất có thể sẽ đi sai đường.
Một khi người có IQ cao đi sai hướng, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.
Thế nên cô cảm thấy may mắn khi Lâm Giai Nhi chỉ có lòng dạ độc ác, không có trí thông minh cao như Hải Dương, nếu không sẽ còn phiền phức hơn.
“Mẹ ơi, Dĩnh Nhi buồn ngủ.” Blúc này, Tống Dĩnh Nhi ngáp một cái, cọ cánh tay Tống Vy.
Tống Vy xoa mặt cô bé: “Ừ, mẹ đưa con lên lầu.”
Nói rồi, cô dẫn hai đứa lên trên lầu.