“Còn có thể vì cái gì, đương nhiên là vì tiền!” Tô Thu bĩu môi: “Hơn hai mươi năm trước tôi và Quốc Thần đã ở bên nhau rồi, nhưng điều kiện gia đình chúng tôi không tốt, để có thể sống tại thành phố Giang, có được hộ khẩu thành phố Giang, thế nên tôi và Quốc Thần lên kế hoạch lừa kẻ có tiền như ông.”
Nghe vậy, Tống Huy Khanh lập tức hiểu ra gì đó, đáng tiếc vì trúng gió, cơ thể cứng đờ không thể cử động, thế nên chỉ có thể nhăn mặt: “Các… các người nhắm vào tôi?”
“Không sai, chúng tôi điều tra rất nhiều kẻ có tiền ở thành phố Giang, kẻ có quá nhiều tiền thì chúng tôi không tiếp xúc được, có ít tiền chúng tôi lại không hài lòng, chọn tới chọn lui bèn chọn ông.”
Tô Thu thấy Tống Huy Khanh kích động, trào phúng nói: “Xuất thân của ông cũng giống chúng tôi, dựa vào chút tài sản của Lưu Mộng mới có thể sáng lập xí nghiệp Tống Thị, chứ thật ra ông là tên ăn bám, không có nhiều năng lực trên thương trường, nhưng lại cứ tự cho là mình tài giỏi, cảm thấy mình rất có bản lĩnh, thế nên khó chịu khi địa vị của Lưu Mộng ở Tống Thị cao hơn ông, cũng đố kỵ với năng lực của Lưu Mộng.”
“Bà nói bậy bạ!” Khuôn mặt già của Tống Huy Khanh tức đến mức đỏ bừng.
Sao ông ta có thể không có năng lực thương trường, sao có thể đố kỵ với Lưu Mộng được.
Advertisement
Đều do bà ta lừa ông ta.
“Tôi nói bậy bạ?” Tô Thu che miệng cười sảng khoái: “Tống Huy Khanh, rốt cuộc tôi có nói bậy bạ hay không, trong lòng ông biết rõ.
Thật ra ông biết rõ bản lĩnh của mình đến đâu, chỉ là ông không muốn thừa nhận mà thôi, giống như ông rõ ràng là con chim phượng hoàng ăn bám Lưu Mộng nhưng lại cho rằng Lưu Mộng nhờ ông mới có thể trở thành bà Tống vậy.”
“Câm… câm mồm!” Tống Huy Khanh tức muốn hộc máu, gằn lên.
Tô Thu trợn mắt: “Tôi cứ không im đấy, dù sao thì ông cũng đã biết chuyện của tôi với Quốc Thần rồi, hôm nay tôi sẽ nói ra tất cả, bởi vì xuất thân chúng ta giống nhau, nhưng số phận lại khác nhau, thế nên trong lòng ông nghĩ thế nào chúng tôi đều biết rõ, biết ông không chịu được bị hào quang của Lưu Mộng chèn ép, trong lòng sẽ dần chán ghét Lưu Mộng, sau đó sẽ xuất hiện như một người giúp ông giải tỏa, quả nhiên…”
Bà ta lại cười ha hả vài tiếng: “Ông ngoan ngoãn nhảy vào cái bẫy của tôi và Quốc Thần, tôi dịu dàng với ông, chiều lòng ông, coi ông bằng trời, ông sẽ ngày càng ghét Lưu Mộng và hai đứa nhỏ kia.
Còn không phải sao, vì tôi và Huyền Nhi, ông ly hôn với Lưu Mộng, còn đuổi Lưu Mộng và hai đứa nhỏ ra khỏi nhà…”
“Câm mồm, bà câm mồm!” Tống Huy Khanh không muốn nghe nữa, càng nghe tiếp ông ta càng thấy mình ngu xuẩn.
Lúc trước phản bội Lưu Mộng ông ta vui sướng bao nhiêu thì hiện giờ lại hối hận bấy nhiêu.
Thật ra Tô Thu nói không sai, ông ta vẫn luôn biết tham vọng của mình rất lớn, nhưng năng lực lại không đủ, mà vẫn không muốn thừa nhận, còn đố kỵ với Lưu Mộng.
Nếu năm đó ông ta có thể rộng lượng một chút, có thể nghĩ thoáng một chút, ăn bám thì ăn bám, ít nhất được sống vui vẻ, được hạnh phúc, chứ không đến nỗi thành ra như bây giờ.
Đúng là báo ứng!
“Được rồi, nếu ông không muốn nghe thì tôi sẽ không nói, dù sao tôi cũng gần như nói cả ra rồi.
Tôi ấy à, giờ chỉ chờ ông chết là tài sản của ông sẽ là của tôi rồi, tốt biết bao nhiêu.” Tô Thu vui vẻ đi dạo một vòng, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Tống Huy Khanh nguôi giận, đột nhiên bật cười: “Tô Thu, bà cho rằng bà đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ để lại tài sản cho bà sao?”
Tô Thu sửng sốt: “Ông có ý gì, tài sản của ông không cho tôi, ông muốn cho ai?”
“Tôi đâu phải không có con cái, vì sao phải cho bà.” Tống Huy Khanh cười ha hả.
Tô Thu nhăn nhó mặt: “Tống Huy Khanh, ông điên rồi, tôi là vợ ông, tài sản của ông nên thuộc về tôi, dựa vào đâu mà cho Tống Vy, dù không cho tôi thì còn có Huyền Nhi, đừng quên, Huyền Nhi vẫn chưa chết đâu!”
“Bà còn mặt mũi nhắc tới Tống Huyền với tôi, bà tưởng tôi không biết Tống Huyền không phải con tôi mà là con bà với Lâm Quốc Thần sao?” Tống Huy Khanh nhìn Tô Thu với vẻ đầy sát ý.
Đồng tử Tô Thu co rụt lại, vẻ mặt hoảng loạn: “Ông nói gì, ông… ông…”
“Bà muốn nói vì sao tôi biết Tống Huyền không phải con tôi đúng không? Tôi không những biết, tôi còn biết Lâm Đông Đông cũng là con của bà và Lâm Quốc Thần, bà và Lâm Quốc Thần vì muốn tôi chết sớm, kế thừa tài sản của tôi mà bỏ thuốc tôi, muốn tôi âm thầm chết không ai biết.
Tô Thu, đồ độc phụ này, bà cho rằng bà sẽ có kết cục tốt đẹp sao!” Thấy sắc mặt Tô Thu ngày càng tái nhợt, Tống Huy Khanh cười càng thêm khoái chí.
Tô Thu lảo đảo lui về sau vài bước, trên mặt tràn đầy vẻ không tin nổi, trong đầu chỉ có một câu ‘ông ta đã biết rồi, Tống Huy Khanh đã biết hết rồi’.
Tống Huy Khanh biết Huyền Nhi là con của Quốc Thần, còn biết bà ta và Quốc Thần bỏ thuốc ông ta.
Làm sao bây giờ?
Tống Huy Khanh đã biết hai bí mật lớn nhất của bà ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Tô Thu nuốt nước bọt, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Bà ta nhìn về phía Tống Huy Khanh trên giường bệnh, nhìn sự căm hận và sát ý trong mắt Tống Huy Khanh, trong đầu lóe lên một cái, sau đó lập tức bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, Tống Huy Khanh đã biết những chuyện này, rõ ràng sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Hơn nữa nhìn ánh mắt của Tống Huy Khanh là biết, Tống Huy Khanh hận không thể giết bà ta.
Một khi đã vậy, bà ta sẽ làm tới cùng, giải quyết Tống Huy Khanh trước.
Dù sao thì Tống Huy Khanh cũng đã thành ra thế này, sắp chết đến nơi rồi, người khác chưa chắc đã nghi ngờ là bà ta giết, cuối cùng chỉ cảm thấy Tống Huy Khanh tới lúc chết rồi mà thôi.
Nghĩ vậy, Tô Thu cười dữ tợn, sau đó cúi người, bóp chặt cổ Tống Huy Khanh: “Đi chết đi! Nếu ông đã biết, vậy thì đi chết đi!”
Tống Huy Khanh đã sớm đoán được mình nói ra những lời này sẽ chọc giận Tô Thu, khiến Tô Thu chó cùng rứt giậu.
Thế nên ông ta cũng không hoảng hốt, cứ nằm trên giường như vậy, để mặc Tô Thu tùy ý ra tay.
Khi tròng mắt Tống Huy Khanh căng ra, mặt đỏ bừng, sắp không thở nổi nữa, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đá văng ra, mấy bước chân đi tới.
“Đứng yên, giơ tay lên!” Ba cảnh sát dẫn đầu nhìn thấy cảnh tượng Tô Thu hành hung, lập tức lấy vũ khí bên hung ra nhắm vào Tô Thu.
Tống Vy và Tống Kim đi vào sau, thấy cảnh tượng trong phòng thì đều sửng sốt.
Không ngờ Tô Thu lại muốn giết Tống Huy Khanh!
Tô Thu cũng không ngờ khi mình giết người lại bị người khác phát hiện, hơn nữa còn là cảnh sát, ngay lập tức sợ mất hồn, theo bản năng buông cổ Tống Huy Khanh ra.
Tống Huy Khanh sống sót sau nguy hiểm, ho khan sù sụ, vui sướng cười phá lên: “Tô Thu ơi là Tô Thu, bà thấy chưa, kết cục của bà tới rồi ha ha ha…”
Tô Thu há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được gì.
Vì bà ta sợ, vũ khí trong tay mấy cảnh sát đang ngắm vào bà ta.
Bà ta sợ mình cử động thì họ sẽ bóp cò súng.
Tính cách bà ta trước giờ luôn ích kỷ, yêu tiền nhưng sợ chết.
Thế nên bà ta sợ họ sẽ giết bà ta ngay lập tức.
Mấy cảnh sát thấy Tô Thu bị dọa choáng váng, đứng yên không nhúc nhích thì thu vũ khí lại, sau đó tiến lên, bắt lấy Tô Thu.
Khoảnh khắc bị bắt, Tô Thu đột nhiên bừng tỉnh, hoảng loạn nhìn về phía Tống Huy Khanh trên giường bệnh: “Ông xã cứu tôi, cứu tôi vơi! Tôi không muốn ngồi tù.
Ông cứu tôi với, ông nói với họ vừa rồi tôi chỉ đang đùa thôi, không hề hại ông.
Ông xã…”
“Mấy anh cảnh sát.” Tống Huy Khanh được Tống Kim đỡ ngồi dậy, nhìn về phía ba cảnh sát đang giữ Tô Thu: “Làm phiền các anh, người phụ nữ này muốn giết tôi, mong các anh hãy bắt bà ta đi.”
“Yên tâm, chúng tôi đã thấy hết rồi.” Cảnh sát gật đầu.
Tô Thu thấy Tống Huy Khanh không giúp mình, biết cầu xin ông ta cũng vô dụng, vậy là thẳng thừng thể hiện bộ mặt vốn có, vẻ mặt ngoan độc mắng: “Tống Huy Khanh, ông dám đối xử với tôi như vậy, tôi nguyền rủa ông không được chết tử tế, Tống Huy Khanh, ông không được chết tử tế đâu…”
Giọng nói dần xa, Tô Thu bị mấy cảnh sát dẫn đi.
Lúc này Tống Vy mới đi tới giường bệnh, nhìn Tống Huy Khanh ngày càng yếu ớt, như thể không sống nổi qua một giây, vẻ mặt có chút phức tạp nói: “Ông cố ý à?”