Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Ánh mắt Tống Huy Khanh thoáng động.
Tống Kim có chút không hiểu: “Chị, cố ý gì cơ?”
Tống Vy nhìn Tống Huy Khanh, đôi môi đỏ khẽ mở: “Tống Huy Khanh cố ý bảo chúng ta dẫn cảnh sát tới đây lúc hai giờ, chính là muốn để chúng ta bắt được Tô Thu tại trận.

Ông ta gọi Tô Thu đến, sau đó lại chọc giận Tô Thu để bà ta ra tay với ông ta, bởi vậy, hành vi giết người của Tô Thu đều bị mọi người chứng kiến, cộng thêm việc Tô Thu hạ độc ông ta và hại chết mẹ, mấy tội này khiến Tô Thu không thể thoát khỏi án tử hình.”
Nghe cô giải thích như vậy, Tống Kim lập tức hiểu ra tất cả.
“Thật vậy sao?” Tống Kim nhìn Tống Huy Khanh.
Tống Huy Khanh nở nụ cười: “Chị con nói không sai, mục đích của ba là vậy, đây cũng là chuyện duy nhất ba có thể làm, khụ khụ…”
Ông ta ho kịch liệt.
Tống Vy chỉ vào đầu giường: “Tiểu Kim, gọi bác sĩ.”
“Được.” Tống Kim gật đầu, vội vàng ấn nút khẩn cấp ở đầu giường.
Advertisement
Bác sĩ tới rất nhanh.
Tống Vy và Tống Kim đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp đã tới: “Vừa rồi ở bên ngoài bệnh viện anh thấy Tô Thu bị bắt đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Tống Vy thở dài, nhắc lại những lời Tống Huy Khanh vừa nói trong phòng bệnh.
Đường Hạo Tuấn nghe xong, đôi mắt nheo lại: “Ông ta làm vậy, ngoại trừ báo thù cho bản thân, cũng coi như đang chuộc tội.”
“Dù chuộc tội cũng có ích gì, mẹ em không trở lại được nữa.” Tống Vy nói với giọng cay đắng.
Đường Hạo Tuấn siết chặt tay cô: “Không sao, em còn có anh.”
“Vâng.” Tống Vy khẽ cười.
Tống Kim nhìn vào phòng bệnh: “Chị, Tô Thu bị bắt rồi, tiếp theo phải làm gì đây?”
“Trong tay chị có chứng cứ bà ta đẩy mẹ xuống, còn có chứng cứ bà ta hạ độc Tống Huy Khanh, lát nữa chị sẽ giao những thứ này cho cảnh sát, chờ phía đồn cảnh sát kết án Tô Thu là được.” Tống Vy xoa mặt, lấy lại tinh thần trả lời.
Tống Kim gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Chẳng bao lâu, bác sĩ ra ngoài.
Tống Vy lên tiếng hỏi: “Bác sĩ, tình hình của ông ta thế nào?”
Bác sĩ đánh mắt nhìn mấy người: “Mọi người là con ông ấy đúng không.”
“Đúng vậy.” Tống Vy trả lời.
Bác sĩ lắc đầu: “Ông ấy sắp không xong rồi, có lẽ chỉ được mấy ngày nữa thôi, bản thân ông ấy cũng biết, thế nên vừa rồi ông ấy bảo tôi nói một nguyện vọng với mọi người, ông ấy muốn nhìn thấy kết cục của kẻ thù trước khi chết.”
“Kết cục của kẻ thù?” Tống Kim gãi đầu: “Chị, là sao ạ?”
Tống Vy chưa trả lời, Đường Hạo Tuấn đã lên tiếng trước: “Lời này của ông ta là nói cho anh nghe.”
“Hả?” Tống Kim càng thêm mù mịt.
Tống Vy hiểu ra gì đó, cười nhạo một tiếng: “Ông ta đúng là không biết xấu hổ, sắp chết rồi mà còn muốn tính kế chúng ta.”
“Chị, rốt cuộc hai người đang nói gì thế.” Tống Kim sắp không chịu nổi.
Tống Vy liếc nhìn Đường Hạo Tuấn, ánh mắt áy náy: “Tống Huy Khanh biết, dù chúng ta giao chứng cứ phạm tội của Tô Thu ra thì Tô Thu cũng sẽ không bị phạt ngay.

Bởi vì đây là một quá trình dài, có lẽ một năm sau mới bị xử.

Nhưng Tống Huy Khanh biết ông ta không sống lâu được đến vậy, thế nên ông ta muốn thấy Tô Thu bị phạt trước khi chết, cũng chỉ có thể nhờ anh rể em ra tay.

Vì thế lực của anh rể em cũng đủ để bên trên nể mặt.”
“Thì ra là thế, chẳng trách anh rể nói Tống Huy Khanh đang nói cho anh ấy nghe.” Tống Kim gật đầu, sau đó ngượng ngùng nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Xin lỗi anh rể, anh cứ nghe vậy thôi, đừng để trong lòng, cũng đừng để ý tới.”
“Anh biết, nhưng hai người muốn nhìn thấy Tống Huy Khanh ra đi trong tiếc nuối sao?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lướt qua gương mặt hai chị em.
Hai chị em không nói nên lời.
Tuy rằng họ rất hận Tống Huy Khanh, nhưng dù sao Tống Huy Khanh cũng là ba họ, hơn nữa người sắp chết, họ cũng hy vọng có thể tiễn Tống Huy Khanh đi cho tốt, để Tống Huy Khanh không còn tiếc nuối, như vậy thì cô và Tống Kim có thể hoàn toàn cắt đứt nhân duyên đời này với Tống Huy Khanh.
Nhưng, họ không muốn làm phiền Đường Hạo Tuấn vì chuyện này.
“Nếu hai người không muốn, anh có thể đánh tiếng với bên trên, việc này cũng không có gì khó.” Đường Hạo Tuấn thấy hai chị em không nói gì, biết họ vừa không muốn Tống Huy Khanh tiếc nuối, vừa không muốn làm phiền anh, nhíu mày nói tiếp.
Tống Vy cắn môi: “Ông xã, thật sự không có gì khó sao?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nhìn về phía Tống Kim.
Tống Kim cũng đang nhìn cô, cuối cùng gật đầu với cô.
Tống Vy lập tức quyết định, sau khi thở dài liền nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Vậy làm phiền anh.”
“Không có gì, em là vợ anh, chúng ta là một, nếu như em đã muốn, không có gì là phiền cả.” Đường Hạo Tuấn vuốt tóc cô.
Tống Vy thấy anh dỗ dành mình như dỗ dành Dĩnh Nhi, nhất là ở trước mặt Tống Vy, mặt cô không khỏi đỏ lên, vội vàng bỏ tay anh xuống: “Tiểu Kim đang nhìn đấy.”
Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Tống Kim.
Tống Kim giật mình, vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Em không nhìn thấy gì cả.”
Sự biết điều của anh ta khiến Đường Hạo Tuấn vô cùng vừa lòng.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên trán Tống Vy một cái: “Về chứ?”
“Tới đồn cảnh sát trước đã.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn không phản đối, gật đầu đồng ý: “Vậy đi thôi.”
“Chị, em không đi đâu, ông ấy thành ra thế này rồi, em không yên tâm đi.” Tống Kim chỉ về phía phòng bệnh.
Tống Vy cũng đang có ý này, ừ một tiếng: “Được, vậy em ở lại đây, có chuyện gì thì gọi cho chị.”
“Vâng.” Tống Kim mỉm cười đồng ý.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn rời khỏi bệnh viện, lái xe tới đồn cảnh sát.
Tống Vy giao chứng cứ ra, Đường Hạo Tuấn cũng liên lạc với phía nhà họ Trương.
Tuy nhà họ Trương là gia tộc quyền quý của thủ đô nhưng lại cầm đầu mảng hình phạt cả nước, thế nên để nhà họ Trương ra mặt xử lý Tô Thu trước là thích hợp nhất.
Nhà họ Trương hiện đang cần rất nhiều tiền trong một số lĩnh vực, thế nên khi Đường Hạo Tuấn lên tiếng nhờ họ giúp đỡ, họ liền đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Vì Tô Thu vốn đã tội ác đầy trời, việc họ giúp đỡ cũng chỉ là đẩy nhanh phán quyết của bà ta thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì, sao họ lại không làm chứ, dù bên trên có ý kiến cũng sẽ không nói gì.
Dù sao thì cũng không phải xử người vô tội.
Chuyện này, Đường Hạo Tuấn và nhà họ Trương cứ như vậy bàn bạc xong.
Cũng vì vậy, rất nhiều bước thẩm vấn của Tô Thu đều lược bỏ, lập tức bắt Tô Thu vào ngục giam trọng hình, chỉ chờ phiên tòa cuối vào hai ngày tới là có thể định tội.
Còn về phía Lâm Quốc Thần, Trình Hiệp cũng đưa tới trại giam.
Nhưng hình phạt của Lâm Quốc Thần không nặng như Tô Thu.

Lâm Quốc Thần không giết Lưu Mộng, cũng không trực tiếp hạ độc Tống Huy Khanh, tất cả đều là do Tô Thu làm, ông ta chỉ đưa ra chủ ý thôi.
Thế nên nói cho cùng, Lâm Quốc Thần cùng lắm chịu tội xúi giục, bị phán nhiều nhất ba năm, dù sao thì đúng là Lâm Quốc Thần không nhúng tay vào.
Mà Tống Vy cũng không để ý tới Lâm Quốc Thần, dù sao thì Lâm Quốc Thần cũng không có thù hận gì với cô, để Lâm Quốc Thần ngồi tù ba năm là được.
“Ông xã, em muốn gặp Tô Thu.” Nhìn Tô Thu đã đeo còng tay còng chân, đi từ phòng thẩm vấn ra, chuẩn bị tới ngục giam trọng hình, Tống Vy liền nói với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông gật đầu: “Được, anh ở đây đợi em.”
Tô Thu đã bị còng, bên cạnh còn có hai cảnh sát nữ, anh cũng không lo Tô Thu có thể làm gì cô.
Tống Vy khẽ cười, đi về phía Tô Thu.
Tô Thu đang bị hai nữa cảnh sát áp giải, chuẩn bị lên xe cảnh sát.
Tống Vy vội cất tiếng gọi bà ta: “Tô Thu!”
Nghe thấy giọng cô, thân hình Tô Thu chợt khựng lại, xoay người, khuôn mặt nhăn nhó đầy căm hận, trong mắt thì lại càng tàn độc: “Là mày!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui