“Có khả năng.” Đường Hạo Tuấn buông cô ra rồi lấy một bức ảnh từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Đây là ảnh của mẹ anh, em xem đi.”
Tống Vy cúi đầu nhìn thật kỹ bức ảnh.
Mẹ của Đường Hạo Tuấn là một người phụ nữ xinh đẹp tiêu chuẩn, còn rất có khí chất, khác hoàn toàn với cô.
Nếu nói cô đẹp theo kiểu sắc sảo mặn mà thì mẹ của Đường Hạo Tuấn lại có nét đẹp thanh tú, đầy khí chất.
Tống Vy quá quen thuộc với mặt mũi và đường nét trên gương mặt mình, cũng có thể là bởi vì quá quen thuộc cho nên khi nhìn thấy một gương mặt giống mình, cô lại không cảm thấy có điểm nào giống nhau.
Nhưng bây giờ nhìn tấm ảnh này, cô cảm thấy thực sự rất giống.
Cho nên khả năng Đường Hạo Minh lấy cô làm thế thân quả thực rất cao.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Vy tràn ngập lửa giận.
Cô không yêu Đường Hạo Minh, nhưng cô cũng không chấp nhận việc mình bị người khác coi là người thay thế, cho dù người đó có là mẹ chồng của cô cũng không được.
Cô chính là cô, là duy nhất trên đời, cô không thể chịu đựng được việc mình bị coi là thế thân.
Advertisement
Tống Vy siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Thật vô liêm sỉ!”
Đường Hạo Tuấn biết cô đang mắng Đường Hạo Minh, hơn nữa còn mắng rất đúng.
Đường Hạo Minh phải lòng thím của mình, rồi còn để mắt tới em dâu của mình nữa, đấy không phải vô liêm sỉ thì là gì.
“Đợi bắt được Đường Hạo Minh, em nhất định sẽ khiến anh ta đẹp mặt.” Tống Vy cắn môi nói.
Đường Hạo Tuấn vuốt tóc cô.
Tống Vy nhìn các khớp ngón tay dính đầy máu của anh thì không còn để ý tới chuyện mình đang nổi giận với Đường Hạo Minh nữa.
Cô thở dài, kéo tay anh: “Đi thôi, em bôi thuốc cho anh.”
Nói xong, cô kéo Đường Hạo Tuấn đến bên giường, bảo anh ngồi xuống, sau đó đi vào phòng thay đồ lấy hộp thuốc.
Sau khi lấy hộp thuốc trở về, Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn đang đọc nhật ký.
Đường Hạo Tuấn đang lật nhật ký, hỏi: “Em đọc xong chưa?”
“Ừm, còn hai trang cuối cùng.” Tống Vy đi tới đặt hộp thuốc xuống, vừa mở hộp thuốc tìm thuốc vừa nói: “Mặc dù chưa đọc hai trang cuối cùng nhưng em cũng có lướt qua một chút, em phát hiện ngày cuối cùng viết nhật ký là vào năm năm trước.”
“Năm năm trước, anh ta bỏ thuốc anh rồi muốn quay phim lại, nhưng bởi vì em xuất hiện nên đã khiến kế hoạch của anh ta thất bại.
Sau khi anh về nhà liền lập kế hoạch đuổi anh ta ra nước ngoài, cho nên anh ta không viết nữa.” Đường Hạo Tuấn giải thích.
Tống Vy gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy anh ta gia nhập thế lực đằng sau huy hiệu kia cũng là bởi vì bị anh đuổi ra nước ngoài sao?”
“Ừm, năm năm trước, anh ta hầu như chẳng có thế lực gì, bây giờ dựa vào thế lực của mình mà anh ta có thể đi tới mấy quốc gia, cho nên chắc chắn anh ta đã gia nhập trong khoảng năm năm này.” Đường Hạo Tuấn rũ mắt, hờ hững nói.
Tống Vy lau vết máu trên tay anh: “Cuốn nhật ký này viết về mục đích anh ta bỏ thuốc anh vào năm năm trước.”
“Hả?” Đường Hạo Tuấn cau mày.
Tống Vy ném miếng bông gòn đi rồi lấy cồn khử trùng cho anh: “Trong nhật ký có viết anh ta thực sự muốn quay phim lại và dùng nó để đe dọa anh, mục đích để anh trả lại cổ phần Duy Tâm cho anh ta.
Anh ta cũng viết rằng anh ta chưa từng đánh chủ ý lên tập đoàn Đường Thị, đương nhiên, nếu ba anh giao lại tập đoàn Đường Thị cho anh ta thì đương nhiên quá tốt rồi.”
“Nằm mơ đi!” Khóe miệng Đường Hạo Tuấn nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo, sau đó nghĩ tới điều gì đó, anh híp mắt: “Em vừa nói, anh ta muốn anh trả lại cổ phần Duy Tâm cho anh ta?”
“Đúng!”
“Tại sao?” Đường Hạo Tuấn không hiểu.
Anh biết mẹ anh không để lại Duy Tâm cho anh, nếu không sau khi mẹ anh mất, luật sư của mẹ anh đã đến tìm anh và giao Duy Tâm lại cho anh rồi.
Nhưng anh cũng không biết mẹ anh đã giao Duy Tâm lại cho ai, cho đến một khoảng thời gian trước, khi nhìn thấy di chúc của ông nội, anh mới biết Duy Tâm giao cho Đường Hạo Minh.
Cho nên dựa vào đâu mà Đường Hạo Minh lại bảo anh trả lại.
Cổ phần của Duy Tâm cũng không nằm trong tay anh.
Lẽ nào…
Đường Hạo Tuấn hé môi: “Đường Hạo Minh tưởng cổ phần Duy Tâm nằm trong tay anh?”
“Đúng.” Tống Vy gật đầu: “Trong nhật ký có viết mẹ muốn tặng lại cổ phần Duy Tâm cho Đường Hạo Minh coi như một lời cảm ơn anh ta đã chăm sóc bà nhiều năm qua.
Mẹ thực sự coi Đường Hạo Minh như con trai của mình, Đường Hạo Minh cũng biết điều này, nhưng mẹ còn chưa kịp ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần cho Đường Hạo Minh thì mẹ đã qua đời.
Sau khi mẹ qua đời, giấy chuyển nhượng cổ phần kia đã biến mất và Đường Hạo Minh tưởng anh đã lấy nó.”
“Thì ra là như vậy.” Đường Hạo Tuấn mím môi thành một đường thẳng.
Tống Vy thở dài: “Thật ra giấy chuyển nhượng cổ phần đã bị ông nội lấy đi, nhưng không nói cho anh hay Đường Hạo Minh biết.
Đường Hạo Minh lầm tưởng anh biết chuyện mẹ giao Duy Tâm lại cho anh ta nên không cam lòng, cho nên mới lấy giấy chuyển nhượng cổ phần đi, anh ta bỏ thuốc anh là vì muốn anh giao nó ra.
Nhưng sau đó, Đường Hạo Minh tình cờ phát hiện giấy chuyển nhượng cổ phần không nằm trong tay anh mà ở chỗ ông nội, cho nên mới phí tâm phí sức muốn có được di chúc của ông nội.”
Tất cả đã có đáp án.
Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đấm: “Vì muốn có được Duy Tâm mà chuyện gì anh ta cũng có thể làm được.”
“Bởi vì mẹ muốn giao Duy Tâm cho anh ta.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Minh có loại tình cảm kia với mẹ chồng thì sao anh ta có thể không coi trọng Duy Tâm được.
Nói sao thì đó cũng là thứ duy nhất mà mẹ chồng cô để lại cho Đường Hạo Minh.
“Được rồi, Hạo Tuấn, anh đọc tiếp đi, em đi tắm cái đã.” Tống Vy thu dọn hộp thuốc rồi đi tắm.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu đọc tiếp nhật ký.
Sau khi đọc xong, anh muốn tiêu hủy nó.
Nhưng Tống Vy lại ngăn anh lại, lỡ như sau này cần dùng thì sao?
Mặc dù Đường Hạo Tuấn rất không thích cuốn nhật ký này, nhưng cuối cùng cũng giữ lại theo ý của cô.
Ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn và Giang Hạ tiễn ba mẹ con ra nước ngoài.
Hạ Bảo Châu đến đón cô: “Vy Vy, cậu về rồi, đã xử lý xong chuyện trong nước chưa?”
“Ừm xong rồi.” Tống Vy gật đầu.
Hạ Bảo Châu kéo vali cho cô, còn cô dắt hai đứa trẻ.
Đoàn người bước ra khỏi sân bay.
Đến chỗ đậu xe, Hạ Bảo Châu cất vali vào trong cốp.
Tống Vy mở cửa xe, bảo hai đứa nhóc lên xe.
Cô đóng cửa xe lại rồi nói với Hạ Bảo Châu: “Bảo Châu, cậu đưa hai đứa nhóc về biệt thự trước nhé.”
Hạ Bảo Châu đóng cốp xe, ngạc nhiên nhìn cô: “Sao thế, cậu không về sao?”
“Tớ sẽ về sau, tớ muốn đến bệnh viện tâm thần một chuyến.” Tống Vy đáp.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Được, tớ biết rồi, nhưng tớ lái chiếc xe này thì cậu đi bằng gì?”
“Tớ đi taxi, được rồi, tớ đi trước đây.” Tống Vy vẫy tay, đi đến bên đường đón taxi.
Bên ngoài sân bay luôn có taxi đứng đợi, Tống Vy nhanh chóng bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện tâm thần.
Nửa tiếng sau đã đến bệnh viện tâm thần.
Tống Vy dừng lại trước cửa phòng Tống Huyền.
Cửa đang đóng, qua lớp kính trên cửa, cô nhìn thấy Tống Huyền đang xem TV.
Tinh thần của Tống Huyền không tệ, cũng không hề bị bệnh viện tâm thần tác động khiến tâm lý bị ảnh hưởng.
Nguyên nhân là do Tống Vy không cho các bác sĩ và y tá ở đây động vào Tống Huyền.
Nói cách khác, Tống Huyền chỉ bị giam ở đây, không trải qua cái gọi là điều trị, cho nên tinh thần vẫn bình thường, chỉ là không được tự do mà thôi.
“Mợ Đường, mời.” Y tá bên cạnh mở cửa cho Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười, sau đó nhấc chân đi vào.
Tống Huyền ngồi trong phòng nhìn chằm chằm cánh cửa, lúc thấy Tống Vy đi vào, khuôn mặt vốn dĩ đang ôn hòa đột nhiên trở nên méo mó, trong mắt tràn đầy hận thù: “Là cô!”
“Là tôi.” Tống Vy cười nhìn cô ta.
Tống Huyền nắm chặt điều khiển từ xa trong tay: “Cô đến đây làm gì?”
“Đến thăm cô, nhân tiện nói cho cô một ít chuyện.” Tống Vy kéo ghế ngồi xuống.
Tống Huyền hừ lạnh một tiếng: “Tôi không có hứng thú.”
“Không, cô có hứng thú, điều tôi muốn nói là Tống Huy Khanh và Tô Thu đã chết rồi.” Tống Vy chống cằm, giọng nhẹ tênh.
Nhưng lời này lọt vào tai Tống Huyền lại khiến cô ta chết lặng, đầu óc trở nên trống rỗng, phải một lúc sau mới phản ứng lại, cô ta hỏi: “Cô nói gì?”