Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Mặc dù trên đơn hàng chuyển phát nhanh không có thông tin người gửi, nhưng bưu tá đã giao tới chỗ cô, cho nên chắc chắn anh ta biết ai đã gửi nó.
Giám đốc cũng đẩy vai bưu tá, ra hiệu cho anh ta mau trả lời, không được nói dối.
Bưu tá cũng biết đây là chuyện lớn nên không dám chậm trễ, anh ta nhanh chóng trả lời: “Là một người phụ nữ.”
“Phụ nữ?” Hạ Bảo Châu chớp mắt nhìn Tống Vy: “Vy Vy, là cái cô kia sao?”
Tống Vy rũ mắt: “Chỉ nói là người phụ nữ thôi thì cũng không thể chắc chắn được.”
Nói xong, cô nhìn bưu tá rồi hỏi: “Là người phụ nữ như thế nào, mặt mũi, thân hình, có chỗ nào đặc biệt không?”
Bưu tá suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Là một người phụ nữ tóc đen mắt đen giống cô, là người phương Đông.

Còn về mặt mũi thì tôi không rõ lắm, cô ta ăn mặc rất kín,… hình như cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.”
“Trả lời kiểu gì vậy?” Hạ Bảo Châu cau mày.
Tống Vy cụp mắt.
Tóc đen mắt đen, đến từ phương Đông.
Advertisement
Xem ra chính là Lâm Giai Nhi.
“Tại sao đơn hàng chuyển phát nhanh này lại không có thông tin người gửi?” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, hỏi lại lần nữa.
Bưu tá đáp: “Là người phụ nữ kia chủ động đến tìm tôi, lúc đó tôi đang ở trạm chuyển phát nhanh, được phân bổ giao hàng đến đây.

Người phụ nữ kia tìm tôi, đưa đơn hàng kia cho tôi rồi nhờ tôi tiện đường ghé qua đưa cho cô.

Cô ta nói mình là bạn của cô, trong đó là quà tặng cho cô, tôi cũng không nghĩ nhiều nên nhận lấy.

Tôi xin thề là tôi không nhận một ngàn nào của cô ta hết, tôi thấy tiện đường nên giúp giùm, không ngờ…”
Không ngờ bên trong lại là xác mèo.
Hạ Bảo Châu chậc chậc hai tiếng: “Thảo nào không có thông tin người gửi, người kia cũng khá thông minh đấy.”
Tống Vy gật đầu.
Phải thừa nhận rằng Lâm Giai Nhi quả thực rất thông minh, cô ta đến trạm chuyển phát nhanh đưa bưu phẩm cho bưu tá, nhờ bưu tá tiện đường gửi luôn.
Bằng cách này, thật sự không cần ghi thông tin người gửi.
“Cô à, tôi biết đơn hàng hôm nay đã gây ra cho cô rất nhiều rắc rối, nhưng tôi thực sự không cố ý, tôi…”
“Tôi biết, anh tốt bụng nhưng lại giúp sai người thôi.” Tống Vy xua tay ngắt lời bưu tá: “Nhưng vì lòng tốt của anh mà dọa đến chúng tôi, cho nên tôi có thể không truy cứu nhưng anh bắt buộc phải ghi nhớ bài học này.”
“Vâng, vâng, cô yên tâm, công ty chuyển phát nhanh của chúng tôi sẽ phạt anh ta và trừ tiền thưởng một tháng, cô thấy có được không?” Giám đốc mỉm cười hỏi.
Tống Vy khẽ gật đầu: “Được.”
Không phải cô cố tình gây rắc rối cho bưu tá.
Mà cô làm như vậy để bưu tá phải nhớ lâu.
Nếu không phải Hạ Bảo Châu xem đơn hàng kia mà là cô, cô chắc chắn sẽ sợ hãi không kém gì Hạ Bảo Châu.
Cô đang mang thai, nói không chừng đứa bé trong bụng cũng có thể xảy ra chuyện.
Cho nên cô tin rằng sau bài học lần này, bưu tá sẽ không tùy tiện giúp người khác giao hàng nữa.
Vậy thì Lâm Giai Nhi sẽ không thể giao hàng tới đây được nữa.
Cuối cùng, giám đốc xin lỗi lần nữa rồi dẫn bưu tá đi.
Hạ Bảo Châu xoa xoa hai má: “Anh bưu tá này chắc sẽ hận chết người gửi đơn hàng này quá.”
Tống Vy không trả lời, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cô nhìn Hạ Bảo Châu: “Bảo Châu, phiền cậu đi một chuyến được không?”
“Sao thế?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Tống Vy thở dài: “Tớ muốn lắp thêm camera xung quanh biệt thự, như thế đám người Lâm Giai Nhi sẽ không dám tùy tiện xuất hiện.”
Hạ Bảo Châu nghe xong thì thấy cũng đúng, lập tức đồng ý: “Được, tớ đi ngay, cứ giao chuyện này cho tớ.”
“Cảm ơn.” Tống Vy cười nhìn cô.
Hạ Bảo Châu vẫy tay: “Chuyện nhỏ như con muỗi, cậu đừng khách khí, tớ đi đây.”
“Ừ.” Tống Vy đáp.
Sau khi Hạ Bảo Châu đi khỏi, cô không ngồi trong phòng khách nữa mà đứng dậy đi lên lầu.
Hai đứa nhóc bị lệch múi giờ nên vẫn đang ngủ say chưa dậy.
Tống Vy cũng có chút buồn ngủ, cô ngáp một tiếng, trở về phòng nghỉ ngơi.
Bây giờ trong nước đang là ban đêm, nếu bây giờ cô còn ở trong nước thì cô đã đi ngủ rồi.
Vì lệch múi giờ nên cô mới thức tới bây giờ.
Nhưng bây giờ cô rất buồn ngủ, cũng không dám thức khuya, dù sao trong bụng vẫn còn một đứa con.
Tống Vy ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Khi cô tỉnh dậy, camera mà Hạ Bảo Châu mua đã được các vệ sĩ lắp xong.
Hầu như toàn bộ căn biệt thự đều có camera, bao gồm cả trăm mét xung quanh biệt thự cũng đều có camera ẩn giấu.
Bằng cách này, an ninh của căn biệt thự đã được tăng lên mấy bậc.
Bình thường khi Tống Vy tham gia thi đấu thì hai con sẽ ở nhà, cô cũng có thể yên tâm hơn một chút.
“Vy Vy, lát nữa cậu tới hãng tạp chỉ hả?” Trong lúc ăn sáng, Hạ Bảo Châu hỏi cô.
Tống Vy đặt ly sữa bò xuống: “Ừm.”
Ngày mai cuộc thi mới bắt đầu, cô còn một ngày để làm việc riêng.
Vì vậy, cô quyết định giao thiết kế cho hãng tạp chí.
“Vậy tớ sẽ đi với cậu, tớ có đảm nhận công việc chụp ảnh bên tạp chí.” Hạ Bảo Châu nói.
Tống Vy ừm một tiếng: Được.”
“Mẹ, bọn con cũng muốn đi.” Hai đứa nhóc nhìn nhau rồi nhanh nhảu nói.
Tống Vy cười: “Được chứ, chỉ cần các con đừng nghịch ngợm, mẹ sẽ dẫn các con theo.”
Ngày mai lại bắt đầu thi đấu, hôm nay có thời gian nên cô muốn ở bên cạnh hai đứa nhóc nhiều hơn.
“Quá tuyệt vời.” Hai đứa nhóc vui vẻ vỗ tay.
Ăn sáng xong, bốn người họ đi ra ngoài.
Đến hãng tạp chí, Hạ Bảo Châu đi chụp hình tạp chí, Tống Vy làm phiền bên tạp chí chuẩn bị một phòng nghỉ cho hai đứa nhỏ ngồi chơi, còn cô đến gặp tổng biên tập của tạp chí để giao bản thảo thiết kế.
Quá trình giao bản thảo diễn ra rất suôn sẻ, bởi vì thiết kế của Tống Vy rất tốt, tổng biên tập và ca sĩ đều rất hài lòng, họ thậm chí còn không bảo Tống Vy sửa lại bản thảo.
Nhưng Tống Vy cũng không đi ngay, mặc dù đã thống nhất bản thảo thiết kế nhưng vẫn còn chưa thương lượng vấn đề may trang phục.
Vì vậy, tổng biên tập đặc biệt gọi các thợ may chịu trách nhiệm may trang phục đến gặp Tống Vy để bàn bạc, cuối cùng quyết định phương án cắt may và chọn vải.

Cuộc họp kết thúc, cô đi đến phòng nghỉ tìm hai đứa con.
“Mẹ.” Hai đứa nhóc đang ngồi trên sô pha ăn vặt, thấy Tống Vy trở lại liền ngoan ngoãn vẫy tay chào.
Tống Vy đóng cửa bước tới: “Xin lỗi hai cục cưng, để các con chờ lâu rồi.”
“Không sao ạ, mẹ đang bận mà, bọn con không vội.” Tống Hải Dương lắc đầu đáp.
Tống Dĩnh Nhi cũng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ đang bận mà.”
Tống Vy rất cảm động khi thấy hai đứa nhóc ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Lúc cô đang định nói chúng ta về nhà thôi thì Tống Hải Dương đột nhiên nói: “Mẹ ơi, vừa nãy ba có gọi.”
“Ba gọi?” Tống Vy hơi ngạc nhiên.
Tống Hải Dương nói vâng: “Ba nói ba gọi cho mẹ không được cho nên mới gọi cho con, ba muốn biết mẹ đi đâu làm gì.”
“Vậy sao, mẹ biết rồi, mẹ sẽ gọi lại cho ba.” Tống Vy vuốt mái tóc cậu, sau đó lấy điện thoại ra.
Quả nhiên trên màn hình toàn là cuộc gọi nhỡ của Đường Hạo Tuấn.
Cô nhấn vào một cái bất kỳ rồi gọi lại cho anh.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời điện thoại, giọng nói trầm thấp của Đường Hạo Tuấn truyền đến bên tai: “Bận xong rồi?”
“Ừm, vừa nãy em đang họp với tổng biên tập nên em bật chế độ im lặng, xin lỗi chồng nhé.” Tống Vy xin lỗi.
Đường Hạo Tuấn cười: “Anh cũng đoán được, Hải Dương nói em đang làm việc, cho nên anh đoán em đã bật chế độ im lặng.”
“Mà này chồng, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Tống Vy hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui