Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Người vệ sĩ lập tức trả lời: "Đã đốt cả rồi."
Tống Vy hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt."
Tuy những bức ảnh đó là giả nhưng nếu để nó tuồn ra bên ngoài thì vẫn rất phiền phức, những kẻ xấu xa sẽ mượn việc này này để tung tin đồn nhảm, và đám người không có đầu óc sẽ bị dắt mũi mà tin vào đó.
Mà ở trong giới giải trí lại rất hay xảy ra mấy chuyện như thế này.
“Ngoài ra, tôi cũng đã báo lại chuyện này với ông chủ.” Người vệ sĩ lại nói.
Tống Vy nhìn anh ta: "Thế anh ấy phản ứng thế nào?"
“Ông chủ rất tức giận, bảo chúng tôi tăng cường phòng bị, đợi lần sau Lâm Giai Nhi mang mấy thứ đó đến, thì bắt cô ta lại.” Người vệ sĩ đáp.
Tống Vy xoa lông mày: "Bắt được cô ta không dễ đâu, sau lưng cô ta còn có Đường Hạo Minh."
“Ông chủ cũng biết điều này, nên ông chủ đã kêu tôi tới báo lại cho các cô rằng hai ngày này không được về biệt thự.” Vệ sĩ nói.
Advertisement
Hạ Bảo Châu kinh ngạc và hỏi: "Không về biệt thự thì ở đâu?"
"Cứ sống ở đây, người bên phía tổ chức cuộc thi đã sắp xếp phòng cho mọi người, lát nữa sẽ thông báo cho mọi người.

Ông chủ nói, chỉ cần mọi người không ra khỏi hội quán, Lâm Giai Nhi sẽ không để người khác giao đồ nữa, và sẽ chỉ để nhân viên hội quán giao hộ.

Như vậy, chúng ta có thể thông báo cho tất cả nhân viên trong hội quán, ngay khi Lâm Giai Nhi xuất hiện, bất kể cô ta nhờ nhân viên nào giao đồ hộ thì đều sẽ bị nhân viên bắt lại.” Vệ sĩ giải thích.
Hạ Bảo Châu phấn khích mở to mắt: "Vy Vy, cách này hay đó nghe."
Tống Vy gật đầu: "Khá đấy, chỉ cần ở một nơi cố định, quả thực là có thể huy động toàn bộ nhân viên bắt Lâm Giai Nhi."
"Cứ làm vậy nghe." Hạ Bảo Châu nói.
Tống Vy ừm rồi nói với vệ sĩ: "Tôi biết rồi, vậy anh đi thông báo với ban tổ chức, nhờ họ tổ chức họp toàn thể nhân viên."
“Rõ.” Người vệ sĩ lập tức đáp lại.
Tiếp sau đó Tống Vy và Hạ Bảo Châu đi thi rồi.
Bởi độ khó của cuộc thi ngày càng tăng, nên cuộc thi ngày nay đã không còn giống như trước có thể quyết định loại các thí sinh ngay trong ngày.
Bây giờ việc loại người phải đợi đến ngày thứ hai, hoặc ngày thứ ba mới đưa ra quyết định.
Lần này cũng như thế, diễn catwalk phải đợi đến ngày mốt, còn ngày mai là thời gian các thí sinh may trang phục.
Vì hôm nay, nhiều thí sinh chật vật mãi mới vẽ xong bản thiết kế và may trang phục, hơn cả là không có người trợ giúp.
Trong đó bao gồm cả Tống Vy, cô cũng chỉ vừa chọn chất liệu vải, còn chưa bắt đầu may đồ.
Sau buổi thi ngày hôm nay, Tống Vy và Hạ Bảo Châu đưa hai đứa nhỏ đến phòng khách.
Ban tổ chức bố trí cho họ hai căn phòng khác, Tống Vy chọn căn to nhất, để ở cùng hai đứa nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô ở một nơi như thế này, thành thật mà nói, nó khá mới mẻ, ngoài ra hội quán đã giữ rất nhiều bản vẽ thiết kế gốc của các nhà thiết kế nổi tiếng, cũng như một số bộ váy cao cấp trong các bộ sưu tập, Tống Vy có thể đi xem.
Phải biết rằng, bình thường cô rất tất bật cho cuộc thi, nên vốn chẳng có thì giờ xem chúng, nhưng giờ đã có rồi.
Ngày hôm sau, trước khi cuộc thi bắt đầu, Tống Vy đã gọi vài vệ sĩ đến: "Từ tối hôm qua đến giờ có nhân viên nào trong hội quán nhận được cái hộp nào không?"
Một vệ sĩ lắc đầu: "Không có."
“Có lẽ chiếc hộp hôm nay vẫn chưa được giao.” Hạ Bảo Châu đoán.
Tống Vy gật đầu: "Chắc là vậy."
Nói rồi, cô lại dặn dò các vệ sĩ: "Chú ý nhiều hơn nghe, nếu có người đến thì bắt ngay."
“Rõ.” Người vệ sĩ đáp.
“Mình đi thi thôi.” Tống Vy nhìn Hạ Bảo Châu, khẽ xoa lông mày.
Hạ Bảo Châu ừm một tiếng, rồi cùng cô rời phòng khách.
Cứ tưởng rằng sau khi cuộc thi kết thúc vào buổi trưa, Tống Vy sẽ có thể nghe tin Lâm Giai Nhi đã bị bắt, thế nhưng lại không có.
Lâm Giai Nhi không xuất hiện, và toàn bộ các nhân viên của hội quán cũng không nhận được chiếc hộp nào.
Hết cách, Tống Vy lại phải chờ đợi, thầm nghĩ liệu chiều nay Lâm Giai Nhi sẽ xuất hiện không.
Kỳ lạ là, từ chiều đến tối, Lâm Giai Nhi không hề có động tĩnh gì.
Cả một ngày mà không nhận được chiếc hộp nào, Tống Vy vẫn cảm thấy có chút không quen.
“Hạo Tuấn, theo anh thì có phải Lâm Giai Nhi đã biết kế hoạch bắt giữ cô ta của chúng ta nên không dám ló đầu không?” Tắm xong, Tống Vy gọi video cho Đường Hạo Tuấn, nói ra suy đoán của mình.
“Chuyện này…”
Bên phía Đường Hạo Tuấn cũng đã là buổi tối.
Hôm nay anh đi công tác nước ngoài, chênh lệch múi giờ giữa hai nơi cũng không nhiều.
Lúc bấy giờ anh cũng vừa tắm xong và đang ngồi bên giường dùng khăn lau tóc ướt, trông cả người chẳng còn nét cao sang lạnh lùng thường ngày mà chỉ còn vẻ lười biếng.
“Cũng không phải là không có khả năng.” Đường Hạo Tuấn choàng khăn lên sau gáy, hai tay cầm điện thoại, nhìn người phụ nữ trong màn hình: “Đương nhiên, cũng có khả năng là cô ta cố tình làm em hạ thấp cảnh giác.”
“Hạ thấp cảnh giác?” Tống Vy chớp chớp mắt.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: "Đúng thế, em nhận được mấy thứ kia trong ba ngày liên tiếp, cô ta nghĩ đã dọa được em rồi dừng tay một thời gian, đến lúc em tưởng rằng cô ta sẽ không gửi nữa, bắt đầu thả lỏng thì sẽ gửi thêm một cái nữa tới, em nói xem, lúc đó bản thân sẽ phản ứng thế nào? "
Tống Vy nghiêng đầu suy nghĩ: "Vậy chắc chắn là em còn khiếp sợ hơn, bởi vì em sẽ cảm thấy mình bị đeo bám."
“Chính xác, vậy nên cô ta cũng có thể có mục đích này.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đáp.
Tống Vy thở dài: "Thủ đoạn này đúng là quá hèn mọn."
“Đối với một số người, chỉ cần bọn họ có thể đạt được mục tiêu, hèn mọn có là gì.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
“Anh nói cũng phải.” Tống Vy cười cười, sau đó vén chăn, nằm lên giường.
Hai đứa nhỏ ở giường bên cạnh đã đi ngủ, ngủ say lắm rồi.
Tống Vy nhìn sang, ánh mắt có phần dịu dàng: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, phiền quá, hôm nay hai đứa nhỏ còn hỏi em là rốt cuộc thì chừng nào anh mới đến kìa?"
"Chuyến bay chiều mai, khoảng tối sẽ đến nơi, nhưng không cần đến đón anh.

Lỡ Lâm Giai Nhi đến sân bay, gặp phải vệ sĩ chặn cái hộp của cô ta lại, rất có thể trong lúc tức giận, cô ta sẽ mở hộp ngay trước mặt mọi người, rồi làm loạn cả sân bay thì phiền phức lắm.

” Đường Hạo Tuấn cau mày nghiêm túc nói.
Tống Vy gật đầu: "Được, vậy em với hai đứa nhỏ chờ anh ở hội quán, rồi trở về biệt thự."
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu đồng ý.
Sau đó, cả hai nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy.
Ngày hôm sau, cả buổi sáng, Tống Vy không hề nhận được tin Lâm Giai Nhi xuất hiện, càng không nhận được chiếc hộp nào.
Có vẻ như đúng như lời Đường Hạo Tuấn nói tối hôm qua, Lâm Giai Nhi muốn ‘nghỉ’ vài ngày, đến khi mình không còn e sợ nữa, rồi mới quay lại làm cô sợ hãi thêm lần nữa.
Nghĩ vậy, Tống Vy cười nhạo một tiếng.
Lâm Giai Nhi đúng là càng lúc càng thụt lùi rồi, trước đây thủ đoạn của cô ta hung ác như thế nào chứ, lần nào cũng đều muốn lấy mạng cô.
Còn bây giờ lại là kiểu đe dọa này.
“Vy Vy, sếp Đường sắp đến rồi nhỉ?” Hạ Bảo Châu chợt lên tiếng hỏi.
Tống Vy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Chắc vậy, mười phút trước anh ấy gọi cho tớ, nói rằng đã ra khỏi sân bay.

Sân bay cách đây không xa lắm, ngồi xe mười phút là tới."
“Vậy chúng ta ra cổng hội quán đón đi, sếp Đường không cho cậu ra sân bay thì cậu đón ở cổng, được không.” Hạ Bảo Châu đề nghị.
Hai đứa nhỏ nghe vậy liền tán thành: “Phải đó mẹ, mình ra cổng đi, nếu vậy mình có thể được gặp ba ngay lập tức rồi.”
Nhìn ánh mắt mong đợi của hai đứa nhỏ, Tống Vy cũng không muốn làm chúng thất vọng, cô mỉm cười, xoa đầu chúng: "Vậy thì đi nào."
“Yeah!” Hai đứa nhỏ mừng rỡ vỗ tay, sau đó dắt tay nhau bước nhanh về phía cổng.
Vệ sĩ riêng của hai đứa trẻ tất nhiên cũng theo sát phía sau, nên Tống Vy cũng không cảm thấy lo lắng cho chúng, cũng mỉm cười rồi cất bước theo.
Vừa bước đến cổng, cô đã nghe tiếng reo mừng vui của hai đứa nhỏ: "Ba, là ba kìa!"
Nói xong, hai đứa nhỏ chạy thẳng ra cổng, chạy về phía người đàn ông vừa xuống xe cách đó không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui