Hàn Thư liên tục gật đầu, ý bảo rằng anh nói đúng, mình không nói dối.
Tống Vy nheo mắt: “Vậy Lâm Giai Nhi cô cũng không quen à?”
“Tôi chưa bao giờ nghe về cái tên này” Hàn Thư đáp lại.
Tống Vy cẩn thận nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc, rồi lại nhìn vào máy phát hiện nói dối, cuối cùng xác định rằng tất cả cô ta nói là sự thật.
Hàn Thư không quen Lâm Giai Nhi, và cũng không bị Lâm Giai Nhi mua chuộc.
Cũng tức là ...
Tống Vy nắm chặt tay: “Những chiếc hộp đều là ý của cô à?”
“Hộp gì, tôi không hiểu.” Hàn Thư thót tim, nhanh chóng trả lời.
Advertisement
Tuy nhiên, ngay khi lời nói của cô ta vừa dứt, máy phát hiện nói dối lập tức bật đèn đỏ, kêu lên tích tích tích.
Sau đó, máy phát hiện nói dối phát ra một dòng điện cường độ lớn, Hàn Thư bị điện giật tưng tưng, rít lên thảm thiết.
Nhìn thấy vậy, Trình Hiệp và Hạ Bảo Châu nhanh chóng buông cô ta ra để tránh cơ thể bị truyền điện.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Hàn Thư bị điện giật, biểu cảm không có chút thay đổi, chỉ nhìn cô ta một cách lạnh lùng.
Sau khi máy phát hiện nói dối tự động ngắt điện, Tống Vy lại mở miệng nói: “Vẫn chưa chịu nói thật à?”
Hàn Thư thực sự bị điện giật cho sợ, bắt đầu khóc huhu, tướng khóc cực kỳ xấu, nước mắt nước mũi tèm lem làm người ta ngán ngẩm.
“Tôi nói, tôi nói.” Cô ta không dám nói dối nữa, nhanh chóng trả lời: “Đều là ý của tôi, tất cả đều do chính tôi làm.”
Hạ Bảo Châu nhìn vào bóng đèn màu xanh trên máy phát hiện nói dối: “Sếp Đường, Vy Vy, lần này cô ta không nói dối.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, biểu thị anh đã biết.
Hàn Thư lại tức điên lên.
Ba ngày nay, cô ta đến đưa hộp đều không bị bắt, bởi vì xảy ra chút chuyện nên hai ngày nay không đưa, chẳng ngờ lại bị bắt lại còn bị đối xử như vậy.
Cô ta hận những người này!
“Nói, tại sao cô làm như vậy? Tống Vy ngồi xuống bên cạnh Đường Hạo Tuấn, lạnh lùng hỏi.
Vốn tưởng rằng tất cả đều Lâm Giai Nhi làm, nhưng không ngờ lại là Hàn Thư.
Cũng đúng, lúc trước cô có hơi nghi ngờ, từ lúc nào thủ đoạn của Lâm Giai Nhi lại low như vậy, chỉ doạ người chứ những thủ đoạn độc ác lúc trước đều chẳng thấy.
Nếu đã không phải là Lâm Giai Nhi, thì dễ nói rồi.
“Tôi ...!tôi ...” Ánh mắt của Hàn Thư chớp chớp, không trả lời được.
Hạ Bảo Châu huých cô ta một cái: “Tôi gì mà tôi, nhanh lên, thành thật mà nói.”
Với cái huých này, Hàn Thư đã hoàn toàn bùng nổ, cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, đẩy Hạ Bảo Châu ra, đứng phắt dậy và hung tợn nhìn Tống Vy: “Tại sao à, không phải tất cả là do tao hận mày à, mày đã phá sự nghiệp người mẫu của tao mày biết không!”
Cô ta hét to.
Tống Vy chớp mắt: “Tôi phá hủy sự nghiệp người mẫu của cô? Tôi đã phá hỏng sự nghiệp người mẫu của cô khi nào?”
Cô chỉ cảm thấy chả hiểu kiểu gì.
Đường Hạo Tuấn vỗ vỗ mu bàn tay cô, bảo cô đừng quan tâm.
Tống Vy lắc đầu, biểu thị bản thân không để tâm chút nào.
Hạ Bảo Châu chỉ vào Hàn Thư: “Đúng thế, Vy Vy hủy hoại sự nghiệp người mẫu của cô lúc nào, cô nói chuyện có thể đưa bằng chứng ra được không!”
“Tôi không có bằng chứng, nhưng bây giờ tôi đi đến bước đường này, tất cả đều là do một tay các người gây ra.
Nếu như các người không vạch trần chuyện Tô Huyền, thì tôi cũng sẽ không phải bởi vì là người mẫu dưới trướng Tô Huyền mà bị loại khỏi cuộc thi quốc tế, và cũng sẽ không phải bởi vì không có tiền mà hợp tác với những tạp chí rẻ tiền, không thể nào tiến vào thị trường cao cấp được” Hàn Thư nhìn Tống Vy, trừng mắt lên án.
Tống Vy giận đến nỗi tức cười, nhưng không đợi cô nói.
Hạ Bảo Châu đã giúp cô chửi lại: “Điêu lòi mắt, rõ ràng tất là đều do cô tự lựa chọn, dựa vào cái gì mà trách Vy Vy, là do Vy Vy bảo cô làm người mẫu của Tô Huyền à? Hay Vy Vy bắt cô chụp ba cái tạp chí lá cải kia? Tất cả đều không phải, Vy Vy chẳng làm gì cô cả, tất cả đều là do cô tự lựa chọn không phải à?”
“Đúng, đó là lựa chọn của tôi, nhưng nếu cô ta không vạch trần chuyện Tô Huyền …”
“Cô đúng là ngang ngược” Hạ Bảo Châu hừ một tiếng: “Tô Huyền gian lận, điều đó không công bằng với các tuyển thủ và người mẫu khác, mà việc Tô Huyền gian lận là phạm quy, Vy Vy vạch trần chuyện đó là sai à? Cô dựa vào đâu để đổ mọi tội lỗi lên người Vy Vy, muốn trách phải trách Tô Huyền, trách bản thân cô tại sao làm người mẫu của Tô Huyền.”
“Bảo Châu nói đúng.
Cô là người mẫu của Tô Huyền.
Tô Huyền bị bắt, đương nhiên cô cũng phải rời khỏi cuộc thi, mà Tô Huyền bị phong sát, chứ cô có bị gì đâu, cô có thể làm người mẫu như cũ, đi tìm Bá Nhạc của mình, cô gắng trở thành người mẫu hàng đầu.
Thế nhưng bản thân cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó, năng lực nghiệp vụ không tốt, cũng không muốn phát triển năng lực nghiệp vụ cho tốt, ngược lại lại vì tiền mà hợp tác với những tạp chí rẻ tiền đó, đi tới bước đường này không phải nguyên nhân ở cô sao?’
Tống Vy nhìn Hàn Thư.
Hàn Thư mở miệng muốn bác bỏ điều này, nhưng lời nói không tài nào thốt ra khỏi miệng.
Thật ra, cô ta cũng biết rằng tất cả điều này là do bản thân cô ta.
Nhưng cô ta không muốn thừa nhận, mà chỉ muốn đổ lỗi cho người khác, thế cô mới cảm thấy không phải lỗi của mình.
“Được rồi, không cần phải nói tiếp nữa” Đường Hạo Tuấn đút tay vào túi quần, đứng dậy: “Cô gửi những thứ đó cho vợ tôi với mục đích gì, chỉ muốn dọa cô ấy à?”
Trong tiềm thức Hàn Thư không muốn thừa nhận.
Tuy nhiên, Hạ Bảo Châu, người hiểu rõ cô ta nhất, ngay lập tức chặn đường lui của cô ta: “Đừng nói dối.
Bây giờ tôi điều chỉnh công suất của máy phát hiện nói dối lên mức cao nhất.
Nếu cô dám nói dối, cô sẽ bị điện giật co quắp lại, nửa người tê liệt, mà tôi nhớ rằng là nhà cô chỉ có mình cô.
Nếu cô bị liệt nửa người vậy ai chăm sóc cô, dù cô có muốn tự sát cũng chẳng tự sát được, cô muốn trải qua cuộc sống so với chết còn đau khổ hơn này ư?”
Hạ Bảo Châu nhìn Hàn Thư nở một nụ cười.
Hàn Thư đã sợ đến nỗi tay chân run lẩy bẩy.
Nhìn thấy điều này, Trình Hiệp liếc nhìn Hạ Bảo Châu.
Người phụ nữ này không nên làm người mẫu, mà nên đi làm cảnh sát.
Phạm nhân gặp cô ta không phải đều ngoan ngoãn nhận tội hết sao?
Ngay cả Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng cảm thấy rằng Hạ Bảo Châu là một nhân tài trong lĩnh vực này.
“Chồng, Bảo Châu tích cực như vậy, anh tăng thêm lương cho cậu ấy được không?” Tống Vy huých cánh tay của người đàn ông, tranh thủ tí lộc cho bạn bè.
Đường Hạo Tuấn cười: “Được.”
Đúng thế thật, Hạ Bảo Châu ở bên cạnh Tống Vy, tương đương với một nửa vệ sĩ.
Nên tăng tiền lương.
Qua một lúc, Hàn Thư cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh từ cơn hoảng loạn.
Nhìn vào máy phát hiện nói dối ở dưới tay, toàn bộ cơ thể như mất hết tinh thần, không có tí suy nghĩ kháng cự nào.
Với lại cô ta chỉ có một mình, làm gì được?
Một mình cô ta sao có thể đấu lại với bọn có thế lực như Tống Vy.
“Tôi gửi những thứ đó vì tôi muốn cô bị sảy thai” Hàn Thư nhìn Tống Vy trả lời.
“Cái gì?” Hạ Bảo Châu bị sốc.
Đồng tử của Tống Vy co lại, theo tiềm thức ôm lấy cái bụng đã hơi nhô lên.
Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên một chút sát ý, anh hận không thể giết người phụ nữ này ngay.
Hàn Thư cảm nhận được cỗ sát ý này, rụt cổ lại nói: “Trước cuộc thi mấy ngày, Tô Huyền đã từng muốn cô bị sẩy thai, thế nên mới cố ý để tôi cứ cách ba năm ngày lại xuất hiện trước mặt cô, kiếm chuyện cho cô tức giận.
Mục đích là để cô tức đến mức sẩy thai, nhưng cuối cùng cô ta vẫn chưa đạt được mục đích thì đã phải trả giá trước.”
“Vì vậy, cô muốn bắt chước như vậy để trả thù tôi?” Đôi môi đỏ của Tống Vy mím chặt, giọng nói rất lạnh lùng nói.
Hàn Thư cúi đầu: “Đúng thế, trước đây tôi đã thấy bọn cô trong nhà hàng.
Tôi hận các người khiến tôi ra nông nỗi này, vì vậy tôi không muốn cho các người sống yên, chỉ là xung quanh cô có rất nhiều vệ sĩ, nơi ở cũng có rất nhiều biện pháp an ninh.
Tôi hoàn toàn không thể vào được, tôi không tiếp cận cô được, không thể nào ra tay với cô.
Ngẫm nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra cách gửi những thứ này đến để doạ cô.”