Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy


Kiều Phàm lập tức tháo đồng hồ đang đeo trên cổ tay xuống, đeo đồng hồ mà Tống Vy tăng lên, sau đó lắc lư cổ tay: "Vy Vy, cám ơn em, tôi rất thích."
"Thích thì tốt" Tống Vy cao hứng gật đầu.

Kiều Phàm lại rót cho cô ly rượu.

Trong phòng ăn VIP của tầng hai, hai người đàn ông một cao một thấp đứng ở cửa sổ nhìn xuống.

Người đàn ông thấp chợt chậc chậc hai tiếng, nói với người đàn ông bên cạnh: "Hạo Tuấn, Kiều Phàm này cũng không có ý gì tốt đâu."
Đường Hạo Tuấn nhếch môi mỏng, không tiếp lời.

Mạnh Ngọc cũng không thèm để ý, sờ cằm tiếp tục nói: "Cậu nhìn anh ta gọi một chai Louie XIII, bản thân một ly uống còn chưa hết mà lại không ngừng rót rượu cho Tống Vy, rõ ràng là muốn chuốc say Tống Vy, dễ làm chuyện xấu nha"
Nghe vậy, tay đặt ở bệ cửa sổ của Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên nắm lại, hơi lạnh tỏa ra quanh thân.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Mạnh Ngọc lại liên tưởng đến sự quan tâm bất thường của anh với Tống Vy, trong lòng nặng trĩu: "Hạo Tuấn, chẳng lẽ cậu thật.."
Anh ta còn chưa nói xong, Đường Hạo Tuấn đã đột ngột quay người, đi về phía cửa phòng VIP Mạnh Ngọc ngẩn người: "Hạo Tuấn, cậu đi đâu vậy?" Đường Hạo Tuấn vẫn không quan tâm đến anh ta, trực tiếp mở cửa đi ra.

Mạnh Ngọc bất đắc dĩ xoa xoa gương mặt trẻ con đáng yêu, sau khi lầu bầu một câu, cũng vội đuổi theo.

Dưới tầng, lúc này Tống Vy đã say, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, ánh mắt đảo loạn ngồi ở đó nấc lên.

Kiều Phàm buông đũa xuống, đưa tay quơ quơ trước mặt cô, sau đó mở ra năm ngón tay đưa tới trước mắt cô: "Vy Vy, đây là số mấy?"
Tống Vy chớp chớp đôi mắt mơ màng, nhìn một hồi, mới không xác định phun ra một con số: "Hai?" Ánh mắt Kiều Phàm xẹt qua một tia u ám: "Sai rồi, đây là số năm, Vy Vy, em say rồi." "Tôi...!Tôi không hề say!" Tống Vy cảm thấy bất mãn, mân mê môi đỏ lập tức phản bác.

Kiều Phàm tháo kính xuống gài ở túi ngực, cười trầm tiếng, giọng điệu dịu dàng dỗ dành cố như dỗ trẻ con: "Đúng đúng đúng, em không say, là tôi say, vậy chúng ta về nhà được không?"
"Được." Tống Vy nấc lên một cái, ngoan ngoãn gật đầu.

Kiều Phàm đứng dậy, gọi nhân phục vụ tới tính tiền.

Thanh toán xong, trước tiên anh ta đeo túi của Tổng Vy lên vai mình, sau đó mới ôm eo đỡ Tổng Vy dậy.

Ngửi thấy trên người Tống Vy truyền đến mùi thơm ngát, cùng mùi rượu Louie XIII nồng đậm, Kiều Phàm say mê hít vào một hơi, đáy mắt chứa đầy dục vọng điên cuồng.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng chợt vang lên: "Dừng lại!"
Kiều Phàm bỗng dừng bước, ngước mắt nhìn về phía phát tra âm thanh, thì thấy Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc một trước một sau tới, lòng chợt trở nên nặng trĩu.

Sao bọn họ lại ở chỗ này? "Đưa cô ấy cho tôi." Đường Hạo Tuấn đến trước mặt cách Kiều Phàm một mét thì dừng lại, liếc nhìn Tống Vy say mèm trong ngực anh ta, giọng điệu kiên quyết.

Kiều Phàm không làm theo, mà càng ôm chặt Tống Vy hơn: "Tại sao phải đưa cho anh?" Đường Hạo Tuấn nguy hiểm nheo mắt lại: "Tại sao? Anh cố ý chuốc say cô ấy, còn cần tôi nói rõ sao?"
Kiều Phàm mỉm cười, nhưng đáy mắt không hề vui vẻ: "Tổng giám đốc Đường, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, anh hãy tránh ra, tôi và Vy Vy phải đi về."
"Anh cảm thấy tôi sẽ để cho anh đi sao, tôi nói lại lần nữa, đưa cô ấy cho tôi" Đường Hạo Tuấn chặn anh ta lại, gằn giọng cảnh cáo.

Nụ cười trên mặt Kiều Phàm biến mất, không hề sợ hãi đối mặt với anh: "Nếu như tôi nói không thì sao?"
Không sai, đúng là anh ta đã cố ý chuốc say Tống Vy, ban ngày khi đi kiểm tra phòng bệnh, ngẫu nhiên nghe
được mẹ con Đường Hạo Minh nói với nhau gần đây Tống Vy rất thân thiết với Đường Hạo Tuấn, cuối cùng anh ta đã không nhịn được nữa.

Dựa vào cái gì, anh ta đã hầu ở bên cạnh cô năm năm, lại không sánh bằng Đường Hạo Tuấn ngắn ngủi một hai tháng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui