Long Phượng Tình Trường

Núi Đan Huyệt vẫn rậm rạp như cũ, trên đỉnh Phượng Dực Nhai oán linh hội tụ.

Một đoàn người hạ mây đáp xuống, liền có hộ vệ đến báo với dì,lại thấy cánh cửa lớn trong Phượng Tê Cung mở rộng, dì dẫn theo một đám người hầu
bước tới, trông thấy Tiểu Kim Phượng đứng bên cạnh dì, sắc mặt liền đen
lại ba phần. Nhưng Tiểu Kim Phượng vẫn như cũ là một đứa trẻ nhã nhặn
khiêm tốn, vội vội vàng vàng bước lên cúi chào: “Kim Phượng bái kiến
dì!” Mơ hồ như thể không hề có bất kỳ vướng bận gì về chuyện lần trước
suýt nữa mất mạng, lại dẫn dì Phượng đến giới thiệu với dì.

Sắc mặt dì càng đen thêm vài phần.

Ta ở núi Đan Huyệt hơn vạn năm, trước giờ chỉ cảm thấy dì kiềm chế rất
tốt, không ngờ cũng có lúc bà đen mặt không biết phải làm thế nào. Nhưng người tới là khách, huống hồ dì Phượng cũng chưa từng mở miệng lên án,
chỉ là dáng vẻ thông thường, bày tỏ ý ngưỡng mộ đối với mảnh đất của tổ
tiên, dì tuân thủ lễ nghi, đương nhiên cũng phải tận tình vai trò gia
chủ.

Mọi chuyện vốn dĩ êm đẹp, dì cùng đoàn người của dì Phượng
vào trong đại điện Phượng Tê Cung uống trà, lại chuyện trò dăm ba điều
về Hải ngoại Tiên Châu, nhưng chưa được bao lâu thì nghe thấy bên ngoài
điện có tiếng cung nga kêu thảm thiết, kế đó có người cầu khẩn: “… …
Công chúa tha mạng… …Công chúa tha mạng… …!” Tiếp đến là tiếng cười
không chút kiêng dè của Đan Chu: “Roi da này quả thật dùng rất tốt.. …”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Bổn tiên đứng hầu bên cạnh
Tiểu Kim Phượng, thấy hai tay đứa trẻ này siết chặt thành đấm, đồng tử
co lại, cả người cứng đờ ngồi trên ghế, liền biết nàng ấy nhất định đang nhớ đến lần trước suýt nữa thì mất mạng trong tay Đan Chu.


liếc trộm về phía dì Phượng, thấy bà không hề tức giận, chẳng hề giống
như đang dò xét, không khỏi gượng gạo cười nói: “Bên ngoài chính là tiểu nữ… … Ngày thường có chút kiêu căng… …” Lời còn chưa dứt, Đan Chu đã
chạy vào trong điện, cười nói: “Mẫu thân.” Chiếc roi nắm chặt trong tay
đỏ máu, đang tí tách nhỏ từng giọt.

Dì Phượng nở nụ cười ảm đạm, không nói lời nào.

Đan Chu bước vào bên trong mới phát hiện thấy Tiểu Kim Phượng đang ngồi
cứng đờ trong điện, lạnh lùng cười một tiếng, quát lên: “Tiện nhân,
Thanh Loan dã điểu đó thế nào?” Bóng roi đã xé không vụt tới. Tiểu Kiêm
Phượng mặc dù tức giận nhưng lại không hề phòng bị, có điều bổn tiên
biết Đan Chu đã lâu, đương nhiên biết nàng ta muốn làm gì, trong lúc gấp rút đành phải bất chấp tất cả tay không tiến lên, không ngờ hoa mắt một cái, Đan Chu đã giận đến tím mặt: “Dã tiểu tử ở đâu tới, thế nhưng dám
ngăn roi da của bổn công chúa?”

Ta chăm chú nhìn, thì ra Nhạc Kha đang tái mặt giữ lấy ngọn roi. Nghĩ thấy Đan Chu lúc vung roi sử dụng
toàn lực, mặc dù hắn ra tay giữ lấy roi, nhưng máu tươi đã theo kẽ hở
bàn tay nhỏ giọt rơi xuống.

Cơn giận trong lòng bổn tiên tăng lên ngùn ngụt, đau đớn vô cùng, bước lên dùng hết sức giật lấy chiếc roi da ở giữa, Đan Chu bị hai người bọn ta kéo, không khỏi té về phía trước,
suýt nữa ngã nhào, sẩy tay thả rơi roi da.

Nhạc Kha hừ lạnh một
tiếng, chiếc roi da đó tức thì đứt thành mấy đoạn, bị hắn vứt xuống đất. Ta đang muốn lấy khăn tay băng bó cho hắn, mười ngón tay bén nhọn của
Đan Chu đã điên cuồng xông đến, ánh mắt tàn độc nhìn chăm chăm vào mắt
Nhạc Kha, bổn tiên sợ đến nhảy dựng, quên cả nhắc nhở, lao về trước ôm
lấy đầu hắn, cảm thấy trên lưng đau đớn bỏng rát, y phục “xoạc” một
tiếng, nghĩ thấy đã bị nàng ta xé rách một mảng.

Chỉ nghe “phịch” một tiếng, kế đó là tiếng kêu thảm lanh lảnh của Đan Chu, rồi một bóng
người bay lên, nặng nề đập vào cột trụ trên đại điện, “khụ” ra một ngụm
máu, rơi xuống.

Ta quay đầu trông thấy cảnh này, bất giác cong
lên khóe miệng, trên lưng lại đau nhói nhưng vẫn nhịn không được bật
cười, bên tai nghe thấy một tiếng thở dài: “A đầu ngốc, còn cười!” Thâm
tình yêu chiều như vậy, trân trọng vô cùng, yêu quý vô cùng, không khỏi
khiến ta cảm động.

Dì đứng đậy, nét mặt tràn đầy phẫn nộ, một thị nữ vội vàng đỡ Đan Chu nhưng lại bị nàng ta hung hăng giãy cánh tay ra. Chỉ trách thị nữ ấy vận khí đen đủi, thế nhưng trên mặt bị Đan Chu cào
rách năm đường, máu chảy đầm đìa nhìn mà phát sợ, lại không dám lớn
tiếng khóc lớn, đau đến thút thít nghẹn ngào như một con thú nhỏ.

“Đường muội, ngươi dẫn tên tiểu tử làm càn vô lễ này đến, đả thương con ta, là đạo lý gì?”

Chưa đợi dì Phượng kịp trả lời, Nhạc Kha đã mạnh mẽ giữ chặt ta trong vòng
tay, ánh mắt như đao, lướt nhanh trên mặt dì, cười lạnh nói: “Đường
đường là công chúa Điểu tộc, thế nhưng lại ngang ngược chua ngoa, bụng
dạ ác độc, chả trách bị người ta hủy hôn!”

Đây đích thực là rạch
lên vết sẹo của Đan Chu, khiến nàng ta bất chấp đau đớn trên mình, từ
trên đất đứng bật dậy, đau đớn rít lên một tiếng lại xông về phía Nhạc
Kha, nhưng đến giữa chừng đã bị dì dùng một thước lụa quấn quanh người
kéo về trong ngực vỗ về, không ngừng vỗ nhẹ lên lưng nàng ta, giọng nói
hết mực nghiêm khắc: “Đường muội, ngươi mặc dù tiếng là đến bái phỏng,
nhưng dẫn theo mấy kẻ không biết lai lịch từ đâu đến núi Đan Huyệt, có
dụng ý gì?”

Dì nở nụ cười nhàn nhạt: “Đường tỷ, a đầu nhà tỷ vừa gặp đã vung roi về phía con gái muội, là đạo lý gì?”

Ta tựa vào ngực Nhạc Kha cười đến run rẩy, dì thật sự là càng già càng hồ
đồ, hay là đã hiểu rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ. Bà nên biết từ khi thấy
Tiểu Kim Phượng dẫn theo dì Phượng đến cửa lớn Phượng Tê Cung núi Đan
Huyệt, cũng nên hiểu dì Phượng đến đây không có thiện ý. Tiểu Kim Phượng có thể chạy thoát từ tay Đan Chu, hoàn toàn dựa vào vận khí của nàng,
nếu không phải hôm đó bổn tiên máu nóng dâng tràn, Tiểu Kim Phượng sớm
đã không biết hồn về nơi nào. Hiện thời bà phô trương thanh thế, mạnh
mồm bạo miệng, một mặt là thương xót nữ nhi, mặt khác đại thể là hận
không thể đem chuyện này khuấy đảo lên, khiến dì Phượng trong lúc hồ đồ
phát giận, rời khỏi núi Đan Huyệt chứ? Đáng tiếc dì Phượng tâm tư tinh
tế, hỏi ngược lại thế này, thật sự không biết bà sẽ trả lời thế nào?

Nhạc Kha ở trên lưng ta cẩn thận thi pháp, lại dịu dàng hỏi: “Có đau lắm
không? Đau quá khóc lên cũng không có gì ghê gớm, đừng sợ, có ta ở đây…
…”

Ta vốn dĩ không hề muốn khóc, chỉ cảm thấy dì thật sự khiến
người khác tức cười, nhưng đại điện nơi đây quá đỗi quen thuộc, ngay cả
nền đất dưới chân này cũng thân thuộc đến thế, rất lâu trước đây, ta
từng ở trong đại điện này bị dì quở trách, lúc đó không hề biện giải gì, cũng chẳng có ai che chở, nơi hoa lệ này đối với ta chẳng qua chỉ là
một cung điện hoang vắng, nhưng từng lời nói ấm áp của hắn lúc này cuối
cùng đã khiến lòng ta dâng lên chút chua xót, đôi mi khẽ ướt, nhưng bị
ta ép ngược trở lại — bổn tiên hiện giờ có người yêu thương che chở,
nếu như còn bày ra dáng vẻ ủy khuất của một bé gái nhỏ, quả thực là có
chút kiêu căng rồi!

Nhạc Kha kéo ta ra khỏi lồng ngực hắn, thấy
ta nửa giọt nước mắt cũng không có, trên mặt toàn là ý cười tinh quái,
vân vê một sợi tóc của bổn tiên, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía đó, bổn
tiên cũng xoay đầu nhìn, dì bị lời này của dì Phượng nghẹn lời, nhất
thời không biết trả lời thế nào mới phải. Dì đã quen giả vờ công bằng,
nhưng hiện tại rõ ràng Đan Chu vung roi lên trước, ta và Nhạc Kha sau đó mới tự vệ, để xem dì phân giải thế nào.

Dì trầm mặc một hồi, thế nhưng tức giận nói: “Đối với Phượng tộc thủ lĩnh bất kính, đối với công chúa bất tôn, vốn dĩ nên phạt, chính là tộc quy, có gì phải nói lý
chứ?”

Dì rõ ràng là thẹn quá hóa giận, cưỡng từ đoạt lý quá rồi!

Nếu như có thể đem hành vi tàn ác ngang ngược lần này của Đan Chu nói thành hành động bất kính đối với Phượng tộc công chúa, vậy lần trước Tiểu Kim Phượng suýt nữa mất mạng, cũng có thể nói thành hình phạt tương tự như
vậy. Bất luận thế nào, cũng là tuyệt đối bao che cho nữ nhi Đan Chu này!

Dì Phượng đại khái cũng đã hiểu rõ, mắt hướng phía ta và Nhạc Kha: “Hai người các ngươi nếu đã bị thương, trước đi băng bó đi?”

Lúc đến đã hẹn trước, ý bà thế này là bảo hai người bọn ta đi gõ trống
Triêu Dương bên cửa hông điện Phượng Tê Cung, quy tụ bách điểu nghị sự.

Nhân lúc dì còn ngây người, Nhạc Kha đã ôm lấy hông ta từ nơi cửa điện bay
vụt qua, nháy mắt liền đứng trước trống Triêu Dương, cầm lấy chùy trống
gõ xuống, chỉ nghe thấy tiếng trống như sấm rền, đồ vật xung quanh khe
khẽ rung lắc, ngay đến mặt đất dưới chân cũng không khỏi có cảm giác
chấn động nhẹ.

Thị tùng nơi cửa Phượng Tê Cung cũng chưa từng
nghĩ sẽ có sự cố này, đợi đến khi bọn họ tiến đến, tiếng trống ấy đã
truyền đi xa rồi. Bất quá nửa khắc, phía chân trời xa xa liền xuất hiện
một mảng đen kịt, đến gần chút mới có thể nhìn rõ, thì ra là điểu tộc
khắp nơi dẫn theo người trong tộc đến, vẻ mặt hoảng hốt, sôi nổi bàn
tán.

Sau lưng ta đau đớn vô cùng, mặc dù Nhạc Kha đã thi triển
pháp thuật nhưng da thịt nơi vết thương nhất thời không thể hoàn toàn
tốt lên, trên người khoác trường sam của hắn, mặc dù đủ để che nơi vết
thương lộ ra, nhưng cũng không vừa vặn lắm, ta nghiêng nghiêng tựa vào
trên trống Triêu Dương hãy còn chút rung động, mắt nhìn hắn cùng với mấy thị vệ giao đấu đến náo nhiệt.

Hắn thấy ta nhìn đến cao hứng,
dứt khoát không chịu mạnh mẽ xuống tay, chỉ bày ra mấy trò trêu chọc,
khiến đám thị vệ nổi nóng nhưng lại không làm gì được. Hắn lại quay đầu
hướng phía bổn tiên cười đến thích thú, rõ ràng có ý tranh công.

Chúng điểu tiến đến gần, trông thấy trước Triêu Dương trống một đám người
cùng với Nhạc Kha giao đấu ầm ĩ, ríu ra ríu rít bàn luận không ngừng,
chỉ nghe Phượng Tê Cung vang lên một tiếng, cánh cửa chính giữa mở rộng, dì sắc mặt xanh mét dẫn đầu bước ra, dì Phượng khoan thai nối gót, hai
người đều dẫn theo tùy tùng, mỗi bên xếp thành hai hàng phía sau chậm
rãi bước đến.

Dì hãy còn chưa đến trước Triêu Dương trống đã phẫn nộ quát lên: “Kẻ nào to gan, vô sự dám gõ Triêu Dương trống của Phượng
tộc? Rõ ràng là coi thường Điểu tộc! Người đâu, còn không lôi xuống?”

Dì Phượng điềm đạm nói: “Đường tỷ, nghe nói Triêu Dương trống núi Đan
Huyệt chính là âm thanh của công chính. Hôm nay nếu đã có người gõ
trống, gọi bách điểu đến, Đường muội lần đầu đến đây, quả thực muốn nhìn thử một lần!”

Dì đại khái cũng không ngờ dì Phượng sẽ làm như vậy,
rõ ràng lệnh cho thuộc hạ của mình gõ trống, nhưng lại giả vờ như thể
hoàn toàn không liên quan đến mình, hung hăng trừng mắt nhìn dì Phượng,
ngữ điệu giống như chứa đựng băng tuyết: “Đường muội, mặc dù ngươi là
khách từ xa đến, nhưng cũng nên biết, đây chính là núi Đan Huyệt!”

Dì Phượng “phì” cười một tiếng: “Đường tỷ, vì nơi này chính là núi Đan
Huyệt, là cơ nghiệp ngàn năm của Phượng tộc ta, vì vậy mới không dễ dàng để mẹ con tỷ tác oai tác quái, để mảnh đất phong thủy hữu tình này
thành nơi oán linh hội tụ, đến một ngày nào đó trở thành mảnh đất âm ty, xuất quỷ xuất yêu!” Nói rồi hóa về chân thân, chính là Chiêu Chương
Thái Phượng, ánh sáng vàng lấp lánh, lông vũ bảy sắc, tôn quý trong
chúng phượng.

Bách điểu bỗng chốc nhìn thấy thất linh kim phượng, lập tức khiêm tốn quỳ xuống, hành một đại lễ tham bái. Thất linh kim
phượng mặc dù sớm bị trục xuất khỏi núi Đan Huyệt, nhưng chuyện năm đó
còn có nguyên nhân, không thể lấp đi vị trí chí tôn của Phượng tộc Thất
linh kim phượng.

Dì nhìn thấy dì Phượng hóa về chân thân, trong
mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, nhưng thấy mấy người trên đám mây của dì
Phượng xoay mình, hô lên mấy tiếng, nhẹ nhàng hiện về nguyên thân,
nghiêm trang đứng trên giá trống Triêu Dương, lạnh lùng nói: “Năm đó tổ
tiên trốn đến hải ngoại tiên châu, đích thực là có nỗi khổ. Nhưng năm ấy tổ tiên cũng từng giao phó, trưởng tộc đương nhiệm núi Đan Huyệt nếu
như có huynh đệ cùng nhánh, tùy ba đại trưởng lão bàn bạc chỉ định!”

Bên dưới Triêu Dương trống bách điểu đều kinh ngạc ngẩng đầu, ngay đến dì
cũng tái mặt, chỉ vào ba vị đại trưởng lão phẫn nộ quát: “Nói bậy!
Chuyện này ta vì sao trước giờ chưa từng nghe mẫu thân nhắc đến?”

Ngay đến mấy thủ vệ tùy tùng đang giao đấu với Nhạc Kha cũng kinh ngạc dừng
lại. Nhạc Kha nhân cơ hội ấy nhảy lên đài cao, nắm chặt tay bổn tiên,
lẳng lặng đứng, nhìn hai dì giao đấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui