Long Phượng Tình Trường

Sử sách Thiên tộc ghi lại, đế vị thay đổi nhiều lần nhất chính là ba vị con trai của tiền đế Tiễn Nghiêu bệ hạ .

Tiễn Nghiêu bệ hạ trời sinh tính tình phong lưu, cơ thiếp lúc sinh thời đều
là người xuất chúng, nhưng chỉ có ba người con có thể xứng với đế vị.

Đại vương tử Nhạc Kha. Nhị vương tử- tiền thái tử điện hạ Lăng Xương vàTam vương tử Đồng Sa.

Tiền thái tử điện hạ Lăng Xương bị Thiên Đế Tiễn Nghiêu phạt xuống A Tỳ Đại
Thành hối lỗi, sau khi rời khỏi đế vị thì để cho người huynh trưởng cùng cha khác mẹ là Nhạc Kha kế vị Thiên Đế, thế nhưng chỉ qua mấy tháng, vị này ngay cả ngai vàng bảo thạch của Thiên Đế trong Cần Đức Điện kia
cũng chưa từng vướng bận, liền từ quan mà đi, vứt bỏ đế vị như bỏ đôi
giày cũ, cũng chẳng biết tung tích nơi nào.

Theo lời đồn đãi của
đám thị đồng canh giữ Tước La Điện, tiền thái tử Lăng Xương cùng Tiền đế Nhạc Kha đều bị thua trước vị công chúa ngờ nghệch của tộc Tu La nên
mới đánh mất đế vị. Lời đồn đãi này đã bị Thiên Đế đương nhiệm Đồng Sa
nghe được, ngài vô cùng giận dữ, xử phạt thật nặng những thị đồng này.

Thế nhưng, chờ đến khi những người liên can đều giải tán hết thì ngài mới ở trong thư phòng đấm mạnh một quyền xuống ngự án, nghiến răng nghiến lợi thì thầm: “Tiểu ngốc điểu, thủ đoạn của ngươi rất hay!”

Đám tiểu tiên đồng này nói rất đúng, hai vị huynh trưởng của hắn đều bị thua trước vị công chúa ngờ nghệch của tộc Tu La.

Nhị vương huynh Lăng Xương thì không cần nói, đến chết cũng không hối cải.

Ban đầu lúc bắt tiểu ngốc điểu này lên thiên đình chẳng qua là để nàng ta
làm một quân cờ, kiềm chế Tu La Vương, làm sao biết tiểu ngốc điểu này
vẩy nước quét nhà cũng rất có bộ dáng, thời gian dài thế nhưng lại đi
vào trong mắt của Nhị ca, ngoài sáng trong tối đều che chở cho nàng.
Cuối cùng rốt cuộc là ai kiềm chế ai, chỉ sợ ngay cả Nhị ca cũng không
thể nói rõ…

Về phần Đại vương huynh Nhạc Kha, đêm đó bị hắn lập
mưu, khiến cho tiểu ngốc điểu tự mình rời đi, đợi đến lúc mọi người phát hiện, Nhạc Kha đã ngất trong vòng tiên chướng, sau đó được Ti Dược Thần Quân chẩn đoán bệnh, chính là lao lực quá mức, tổn thương đến tiên
nguyên.

Lúc Thiên Đế Nhạc Kha bị thương tiên nguyên dưỡng thương
thì ngoại trừ Ti Dược Thần Quân nhiều lần gặp mặt thì ngoại thần chưa
từng được diện kiến. Chỉ có một lần, hắn nhịn không được xông vào, thấy
huynh trưởng đau bệnh nằm trên giường mây, dáng vẻ ủ dột thất hồn lạc
phách, không khỏi lạnh lùng châm biếm nói: “Chẳng qua chỉ là một con
ngốc điểu, có gì quý hiếm đâu?”

Khi đó vị tiền đế bệ hạ bệnh lâu
ngày này bình tĩnh liếc nhìn hắn chừng một khắc, mới cười nhạt: “Tam đệ
chưa rơi vào tình chướng, sao biết sự kỳ diệu của ngốc điểu?”

Tình chướng…Tình chướng…Hắn tức giận nóng nảy nói: “Huynh cũng biết là tình
chướng, nhưng vẫn cố ý làm vậy, chẳng lẽ đã quên hết những ủy thác của
phụ đế rồi sao?”

Vị nam tử đã nhập nghiệp chướng kia cũng có ba
phần buồn rầu day day thái dương: “Khi đã lụy tình, biết làm sao đây?
Tam đệ tuổi còn quá nhỏ, sao có thể hiểu được?”

Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh: sao đệ lại không hiểu chứ?

Năm ấy, Nhị ca dẫn theo hắn đi đến ám doanh bí luyện U Minh Thiết Kỵ ở Đông Hải, hắn cảm thấy luyện binh buồn tẻ vô vị, lại ngại U Minh Thiết Kỵ
này quỷ khí dày đặc, một mình rời khỏi doanh trại đi chơi nên đã quen
biết công chúa Hồng Ngạc của Giao Tộc.

Vị tiểu công chúa ấy tóc
bạc mắt lam, hồn nhiên rạng rỡ, khi gặp thiếu niên xa lạ cũng không hề e ngại, ngược lại rất bạo dạng quát: “Thiếu niên nhà ngươi từ nơi nào
đến, thế nhưng dám xông vào vùng đất của Giao tộc?”

Lúc đó nàng
là tiểu công chúa được Giao vương cưng chiều nhất, hắn cũng là đứa con
út được Thiên Đế cưng yêu, đều cùng tồn tại trong trời đất, cũng không
hề biết rằng từ đấy về sau vận mệnh trêu đùa, nửa đời vô vọng.

Khi đó hắn đã gặp qua vô số tiên tử các tộc nhưng chưa từng thấy ai có mái
tóc màu bạc và đôi mắt màu lam, chỉ cảm thấy đôi mắt ấy như màu sóng
biếc, sáng như ánh ngọc lưu ly, bất giác lúc ấy trong lòng chợt sinh
tình, có lẽ là đã rơi vào trong tình chướng rồi, bình sinh hiếm khi dịu
dàng ôn hoà, thế nhưng lúc này lại bỏ qua dáng vẻ vương tử của Thiên
tộc, chỉ mong dỗ dành để tiểu công chúa này vui vẻ.

Nhị ca ở Đông hải luyện binh hai tháng, trước khi rời đi, hắn đã khó khăn nói lời chia ly với Hồng Ngạc.

Tiếng ca của Giao nhân là thứ âm thanh đẹp nhất trên đời, nước mắt Giao nương kết tụ thành trân châu chính là báu vật vô giá của thế gian, nhưng
những thứ ấy cũng không sánh bằng ảo thuật lợi hại của Giao nhân.

Lúc sắp chia ly, hắn luôn năn nỉ Hồng Ngạc thi triển pháp thuật để cho hắn
thấy được uy thế ảo thuật của Giao nhân, sau một lúc lâu, Hồng Ngạc quả
thật giống như nụ hoa lấp lánh, hé lộ hai nhụy hoa, đôi gò má đỏ ửng
lên, xấu hổ lúng túng nói, mình từ trước đến nay không thích học ảo
thuật, bây giờ cũng không hề tu luyện.

Thấy hắn lộ ra vẻ mặt thất vọng, cô gái khờ dại thuần khiết không đành lòng nên né tránh Giao binh thủ vệ, lén đưa hắn vào Điển Tịch Lâu trong thành San Hô của Giao tộc
để chứng minh mình không nói dối. Ở trong lâu hắn nhìn thấy xung quanh
đều là những giá sách cao lớn, điển tịch được xếp trên giá cao ngất đến
mái nhà thì cảm giác có vài phần mê muội.

Hắn vẫn nghĩ Giao tộc
tựa như đám man di thiếu văn minh nơi thế gian, ngoại trừ dịu dàng trìu
mến với Hồng Ngạc, nhưng nội tâm thì trước nay vẫn luôn khinh miệt người trong tộc nàng.

Thiên tộc cao cao tại thượng đứng đầu vạn tộc,
con của Thiên Đế thống lĩnh bát hoang lục hợp cửu châu luân hồi, hắn có
lý do xem thường các tộc khác.

Đối với thiếu niên cùng mình vui
chơi, trong lòng thiếu nữ cũng không hẳn chưa từng lo lắng. Ở chung hai
tháng, chỉ có vào thời khắc này, nàng nở nụ cười đắc ý không hề che
giấu, tiện tay rút ra hai quyển điển tịch thật dày, có chút dũng cảm
nhét vào trong lòng thiếu niên: “Tặng ngươi!”

Từ trước đến nay
hắn văn dốt võ nát, việc này cần hắn phải lãng phí nhiều thời gian ăn
chơi phóng túng để tập trung nghiên cứu luyện tập quyển tịch gần mà xa
kia. Nhưng trước nụ cười thỏa mãn giống như tâm nguyện đã được đền bù
của Hồng Ngạc, hắn đã nói không nên lời. Mặc cho cô gái nhỏ nhắn ấy kéo
hắn, lẻn ra khỏi Điển Tịch Lâu.

Điển tịch Giao tộc bị trộm, ảo
thuật bị lộ ra ngoài, con trai của Thiên Đế lại biết được ảo thuật, đây
là chuyện mà đến chết Giao vương vẫn không thể nào lý giải được. Suy cho cùng, vấn đề lớn bằng trời ấy với đứa con gái nhỏ chẳng qua chỉ là một
tiểu tiết nhỏ nhặt chẳng đáng nhắc đến.

Đợi đến khi Lăng Xương
gặp lại hắn, trong lòng hắn chẳng những ôm điển tịch ảo thuật của Giao
tộc mà trong ngực còn cất giấu giọt nước mắt nóng hổi đang dần dần lạnh
đi, hóa thành hạt châu của Hồng Ngạc. Eo lưng còn thắt dây lưng gấm do
chính tay công chúa Giao tộc dệt– trên mặt hãy còn nụ cười khờ dại ngẩn
ngơ.

Tiểu tử ngốc chưa từng trải qua chuyện đời, trong lòng ôm lễ vật mà người yêu tặng, mặc dù mình cũng không thích, rồi lại bị người
yêu lén tập kích, trên môi đến nay còn lưu lại cảm giác mềm mại thơm
hương ấy, có thể bơi thẳng về ám doanh của U Minh Thiết Kỵ mà không bị
lạc đường đã xem như là chuyện vĩ đại rất tài giỏi rồi.

Nhị ca
đánh giá việc này là: “Đệ rơi vào tình chướng rồi!” Nhiều lần thám
thính, cuối cùng biết được hắn mến công chúa Giao Nhân, nét mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Lúc ấy hắn cũng không cảm thấy được mình làm
sai, chỉ gân cổ ngang ngạnh. — Nhị ca đã đính ức, đã có người trong
lòng, vì sao vẫn không thể hiểu được tâm tình của hắn?

Chuyện này khiến hắn cảm thấy khó hiểu, cổ vũ Nhị ca lên núi Đan Huyệt lén nhìn Nhị tẩu tương lai.

Lăng Xương cũng có vài phần động tâm với đề nghị này, dù sao cũng chưa từng
gặp mặt, lúc ấy còn trẻ, ý nghĩ chợt nảy lên, liền cố ý định việc hôn
nhân này, đợi đến lúc tuổi lớn hơn một chút, cũng đã phát giác có chút
không ổn. Nhưng là một thái tử Thiên tộc thì nhất ngôn cửu đỉnh, há có
thể tùy tiện đổi ý?

Kết quả đương nhiên không tốt lắm. Tuy rằng
hai người giả trang tướng mạo của nam tử điểu tộc, nhưng công chúa
Phượng tộc sống trong thâm cung, phòng vệ của Phượng Tê Cung lại rất
nghiêm ngặt, bình thường người ngoài rất khó bước vào. Hắn bắt lấy một
tiểu tiên đồng quần áo rách nát đang rửa mặt bên dòng suối, hỏi: “Ngươi
có biết khi nào công chúa Phượng tộc ra khỏi cung không?”

Tiểu
tiên đồng ngẩng khuôn mặt bị đánh đến tím bầm sưng phù lên, nụ cười tựa
như mang theo vài phần giễu cợt nói: “Công chúa Phượng tộc tôn quý vô
cùng, tương lai là thái tử phi của Thiên tộc, đương nhiên phải ở trong
Phượng Tê Cung tu thân dưỡng tính, học tập lễ nghi, làm sao có thể ra
khỏi Phượng Tê Cung?” Đôi đồng tử màu đen còn trong suốt hơn cả dòng
suối, hàm răng trắng tinh, giọng nói cũng thanh thúy ngọt ngào giống như cắn trúng trái cây giòn rụm, giọng nói trẻ con như vậy sao có thể đi
kèm với nụ cười giễu cợt chứ?

Quả nhiên là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.

Hắn rất nhanh phát hiện ra tiên đồng này thì ra là một tiểu tiên tử, chắc
là có đôi chút bướng bỉnh nên đánh nhau với đám tiểu tử đến quần áo cũng rách nát, mặt sưng to như đầu lợn, nhưng nụ cười vẫn sáng lạn, quả thực rất giống nụ cười của Hồng Ngạc khi nàng đứng sau rừng san hô, nét cười rạng rỡ khiến cho đáy biển u ám cũng sáng bừng lên.

…Ý nghĩ này
cũng thật quá hoang đường, hắn xa cách Hồng Ngạc chỉ khoảng mấy ngày,
tâm thần ngẩn ngơ nên lúc này mới có suy nghĩ đó.

Hai huynh đệ nhanh chóng quay về.

Nhiều năm sau, vận mệnh trêu đùa tráo trở, cảnh ngộ của huynh đệ hai người đã khác trước, ngẫu nhiên nhớ lại đến chuyến đi đến núi Đan Huyệt năm ấy
cũng cảm thấy hơi ngọt ngào vui vẻ.

Sau đó Nhị ca thấy nhất thời không thể làm tiêu tan đi suy nghĩ trong đầu hắn, đành phải lấy phụ đế ra làm ví dụ.

Tỷ như, ban đầu cho dù thích mẫu thân hoặc là đối với vị Côn Lôn trắc phi
nương nương đã mất kia có lẽ có đôi chút thật tình, nhưng năm dài tháng
rộng, bên cạnh có đàn oanh oanh yến yến vờn quanh, phai nhạt tình cũ
luôn là chuyện khó tránh khỏi.

Quá mấy ngày … lại qua mấy ngày nữa, có lẽ đệ sẽ quên mất vị công chúa Giao tộc kia cũng không chừng…

Nhưng không một từ ngữ nào có thể khuyên giải an ủi hết. Từ đó về sau, mỗi
lần Nhi ca đến ám doanh U Minh Thiết Kỵ lại luôn không chịu dẫn theo hắn đi cùng. Không có ý chỉ của phụ đế, hắn cũng không thể tùy ý hạ giới,
nghĩ lại, tình cảnh của hắn cũng không khác gì vị Vương tẩu trong Phượng Tê Cung kia.

Những đêm xa cách nhớ nhung tưởng niệm, bị giày vò như thế nào, mùi vị ấy sao hắn lại không rõ chứ?

Nhưng hai vị huynh trưởng này cũng thật khiến hắn thất vọng. Dường như mang
theo sự giận dữ, hắn chất vấn: “Đại vương huynh, cho dù huynh đối với
con ngốc điểu kia tình thâm nghĩa trọng, nhưng cũng không được coi nhẹ
sự phó thác của phụ đế, dáng vẻ này thật giống như tiểu cô nương?” Đường đường là con trai Thiên Đế, lơi là chức phận coi nhẹ trách nhiệm, chẳng qua chỉ vì một nữ tử, truyền đến tai người trong tộc, không khỏi sẽ trở thành chuyện khiến người khác chê cười.

Lời nói này của hắn
không hề mang ý khích lệ tiền Thiên Đế bệ hạ kia, Đại vương huynh Nhạc
Kha vốn bị bệnh một thời gian đột nhiên hai mắt phát sáng, sắc bén như
chim cắt, bình tĩnh hỏi: “Hay là Tam đệ muốn ngai vàng Thiên Đế này?”

“Ngai vàng Thiên Đế ai mà không muốn chứ?” Hắn trả lời như vậy, nghĩ thấy Đại vương huynh ắt sẽ giận dữ, nào ngờ y lại thở phào một cái, như trút
được gánh nặng, phẩy phẩy tay, bảo hắn lui ra.

Hắn nói muốn ngai
vàng, chẳng qua chỉ là thuận miệng nói dỗi thì đúng hơn. Trời mới biết
hắn từ nhỏ đã không thích đọc sách, cũng chưa từng chịu giáo dục nghiêm
khắc để chuẩn bị cho ngai vị, vì là đứa con nhỏ nhất, không có phiền não của việc kế vị, lại được phụ đế Tiển Nghiêu và mẫu hậu sủng ái nhất,
Nhị ca Lăng Xương nói hắn kiêu căng nhưng thật ra, ngược lại thì rất
đúng với câu “không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác tang”. Nhưng
Nhị ca từ trước đến nay luôn được phụ đế coi trọng, luôn tránh xa nhi nữ tình trường, Đại vương huynh Nhạc Kha được ủy thác trọng trách thế
nhưng đều bị ngốc điểu làm cho thất hồn lạc phách, hoàn toàn không chịu
trách nghiệm đảm đương, thật khiến hắn tức giận.

Nhưng mà có đôi khi, giải thích còn mệt mỏi hơn so với không giải thích.

Hắn im lặng xoay người rời đi.

Không lâu sau, đến khi thành Tu La truyền ra tin tức công chúa Tu La sắp tổ
chức đại hôn, Thiên Đế bệ hạ bệnh lâu ngày nằm trên giường nghe nói sắp
hồn phi phách tán cũng khỏe lại, ngay lúc hắn nghĩ Đại vương huynh đã
thoát khỏi tình chướng giống như mình lúc trước, nào ngờ ngày thứ hai
Thiên Đế đã mất tích, chỉ để lại một phong thư truyền vị cho hắn.

……………….

Vị công chúa Tu La bị hắn gọi là tiểu ngốc điểu kia, hiện nay đang tân hôn cùng vị hôn phu ngọt ngào tình cảm, có khi nghe thấy tiếng thét của Tu
La Vương từ trong cung điện vang vọng xa xa lên tận không trung. Tên xảo quuyệt Nhạc Kha có thể dễ dàng đoạt đi phân nửa lực chú ý của con gái,
tựa hồ từ nhỏ đã không hợp với vị Tu La Vương dũng mãnh bất phàm rộng
rãi độ lượng này, mới trước đây còn cùng ông tranh vợ, khi trưởng thành
lại giành con gái với ông, quả thật không có nửa khắc yên tĩnh.

Mọi người bên cạnh đều bị dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của tên tiểu từ này lừa
gạt, còn tưởng Vương anh minh nhà mình gần đây giở tính trẻ con cáu
kỉnh, chỉ có ông hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của tên tiểu tử này, chính là
muốn khiến ông hoàn toàn trở thành một người cô độc.

Tu La Vương
Nhiếp Phần cả đời quang minh, gặp bọn đạo chích đều dùng một quyền tiêu
diệt, duy nhất đụng phải vị tiền Thiên Đế bệ hạ này thì đành bó tay chịu trói.

Kẻ mà lúc còn nhỏ đã giả dối vô lại, vô liêm sỉ, nghĩ ra
đủ thứ để thu hút sự chú ý của Bích Hoàng, ngày thành thân mặc dù không
ngắn, nhưng thế giới ngọt ngào của hai người chung quy vẫn phải gắn liền với tên tiểu tử dính như hồ keo, vứt cũng không vứt được, khiến ông
phiền não gấp bội. Sau đó ông lấy lý do kẻ này là đứa trẻ không có cha
mẹ dạy bảo, xưa này chỉ được cưng chiều sợ rằng sẽ hư hỏng nên rốt cục
thành công đá hắn vào doanh trại tiên phong của tộc Tu La để đánh đấm
rèn luyện, lúc này ông mới có những ngày tháng thanh tịnh.

Chẳng
qua quá khứ trong nháy mắt dường như vẫn chưa trôi xa, ông từ trong giấc mộng thê lương dài đằng đẳng tỉnh lại, Loan nhi tìm về còn chưa đến
ngàn năm, tên tiểu tử này liền chường mặt mang theo hai vò rượu tìm tới
cửa.

Khi đó trong thành Tu La vang vọng tiếng cười đùa hào hứng,
nơi nơi đều là tiếng chúc mừng, mọi người đang chuẩn bị đại hôn của công chúa. Tên tiểu tử nhà Thôi Phục, ông nhìn thấy hắn từ nhỏ đến lớn, bộ
dáng tính tình cũng coi như trong ngàn vạn người tộc Tu La mới chọn được một người, so với Hùng Lực tính tình đôn hậu cứng nhắc thì hắn đối với
nữ tử có vài phần thoải mái hào phóng hơn, cho dù mang danh có chút
phong lưu nhưng trong mắt ông cũng có thể xem là có nề nếp.

Lúc
thủ vệ cửa thành tiến đến bẩm báo, ông vỗ án thư, tức giận nói: “Xách
tiểu tử kia lại đây cho bổn vương. “Hắn lừa gạt tiểu công chúa nhà mình
rời khỏi nhà, lại khiến cho con bé dầm mình trong mưa to khóc lóc trở về nhà, ông đã hận không thể đập nát Phù Vân Điện của Thiên giới, vạn lần
cũng không ngờ hôm nay tên tiểu tử này lại to gan lớn mật tự mình mò đến cửa.

Thủ vệ cửa thành nghĩ Vương nhà mình đã tức giận đến đầu óc lú lẫn mới muốn hắn xách người đến. Người ấy không phải ai khác mà
chính là Thiên Đế bệ hạ tôn quý hiện đang đứng đầu các tộc, nếu xách đến không biết có khơi màu chiến tranh giữa hai tộc, dẫn đến phá hủy hôn sự của công chúa hay không, nên không khỏi do dự. Cũng may Thiên Đế bệ hạ
bị gọi là ‘tên tiểu tử’ kia rất phối hợp, hoàn toàn không chống cự,
khoanh tay chịu trói, ôm hai vò rượu ngoan ngoãn để vị đại hán này xách
vào trong Thất Diệp Đường.

Trong Thất Diệp Đường, Tu La Vương
ngồi trên vương tọa cao cao, mắt hổ trừng lớn, ánh mắt sắc bén tựa như
đao quét qua quét lại trên gương mặt của vị Thiên Đế bệ hạ đương nhiệm,
chỉ thấy gương mặt của hắn luôn hi hi ha ha tươi cười văng nước bọt về
phía mình, nhịn không được hừ hai tiếng bằng giọng mũi: Ánh mắt Loan nhi bị sao vậy? Phu quân bản thân lựa chọn lại là một tên tiểu tử không mặt không da, thật khiến người ta đau lòng mà!

Ngày ấy Nhạc Kha nghe công chúa Tu La công chúa sắp gả cho Ma Lạc con trai của Thôi Phục
trọng thần trong tộc Tu La, sợ Tu La Vương không chịu đồng ý cho hắn vào tthành. Hiện giờ có thể bình yên đứng ở trên Thất Diệp Đường nên đã nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn rất hiểu Tu La Vương, luôn luôn khinh
thường thủ đoạn, đối với kẻ địch quá mức chính khí nghiêm nghị như thế,
mới đón đầu đã ra sức đánh thật không phải là thượng sách, chắc chắn sẽ
thua. Lại nói, đánh chính diện với Tu La Vương, bất kể thắng hay thua
thì chỉ sợ trong lòng tiểu ngốc điểu sẽ có khúc mắc. Việc này chỉ có
cách đánh đòn tâm lý mới là thượng sách. Trong lòng hắn âm thầm tính kế, hiếm khi chú trọng cấp bậc lễ nghĩa, trịnh trọng thi lễ với Tu La
Vương, không ngờ người đàn ông ngồi trên vương tọa kia lạnh lùng nói:
“Thiên Đế bệ hạ hành lễ với bổn vương, thật sự bổn vương không dám
nhận!” Người cũng chẳng hề động, thản nhiên nhận lễ này.

Trong
lòng hắn cười thầm, trên mặt lại có chút giấu giếm, cực kỳ cung kính quỳ xuống đất, đầu tiên là vô cùng đau đớn nhớ lại chỗ sai trái của mình
trước kia, ví dụ như đêm tân hôn Tu La Vương quấn quít lấy tân nương thì hắn cố ý bày trò đùa dai lại đổ lỗi vì tuổi còn nhỏ, dại dột chẳng hiểu chuyện vân vân, tiếp theo cảm nhận sâu sắc chuyện tự mình bắt cóc con
gái cưng của Tu La Vương là một chuyện xấu xa, tỉnh lại tự trách, tổng
kết lại chuyện này là vì khó kìm lòng nổi, không muốn xa cách với người
trong lòng, lại nhỏ mấy giọt nước mắt cá sấu, chảy nước mắt tỏ vẻ đau
khổ, tuy rằng Thanh nhi hiểu lầm hắn, nhưng nếu nàng đã lựa chọn nam
nhi vĩ đại Ma Lạc, thiết nghĩ Ma Lạc khẳng định có thể mang lại cho nàng cuộc sống hạnh phúc. Lại trịnh trọng nói rõ, lần này đến chỉ là muốn
phân trần rõ ràng thù xưa oán cũ trước kia với Tu La Vương, tiện thể
chúc mừng đại hôn của công chúa Tu La, nỗi lòng tan nát tinh thần rã
rời, lần cuối cùng tận mắt nhìn người mình yêu mặc hỉ phục. . . . . .

Tu La Vương có trái tim nhân hậu anh minh thẳng thắn khẳng khái . . . .
. Tu La Vương vô số lần đối mặt với bọn đạo chích chưa từng nương tay,
nay đôi mắt dịu dàng trái tim nhịn không được mà sụp đổ một mảnh nhỏ…

Tuy rằng chỉ một mảnh nhỏ, nhưng đủ để Nhạc Kha có cơ hội chen vào, dùng
ngữ điệu cực kỳ cung kính và dáng vóc tiều tụy mà mấy vạn năm chưa từng
thể hiện trước mặt ông, thỉnh cầu: “Nhạc Kha tự biết trước đây mình ngu
dốt, nhiều lần khiến Tu La Vương khó xử, nay đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cố ý từ chỗ Bách Hoa Tiên Tử của Thiên giới lấy hai vò Bách Hoa Tửu đến bồi
tội với Tu La Vương …”

Mọi người đều biết, ngoại trừ ái nữ Thanh Loan, Tu La Vương Nhiếp Phần còn có một nhược điểm chí mạng, đó chính là rượu.

Bách Hoa Tửu của Bách Hoa Tiên Tử chính là rượu ngon số một trên trời dưới
đất, nhưng vì Thiên giới và tộc Tu La từ trước đến nay không hợp, cho
nên rượu ngon này Tu La Vương cũng chỉ mới nghe tiếng mà thôi.

Thiên Đế Nhạc Kha và Tu La Vương vui vẻ nâng cốc.

…….

Hôm đó, người hầu cung tỳ luôn canh giữ trong Thất Diệp Đường đều được cho
lui ra ngoài. Gã người hầu bị đuổi ra cuối cùng nhớ lại, lúc ấy hai
người đều tự nâng một vò Bách Hoa Tửu, ngồi trên bậc thềm bằng gạch vàng của Thất Diệp Đường, dường như cạn ly tiêu tán thù hận.

Chỉ có Phương Trọng núp sau bóng tối cười trộm mới biết được, đêm đó trong Thất Diệp Đường đã xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng Nhạc Kha từng chính miệng thừa nhận với tân nương tử rằng đã hạ
dược tên Ly Hồn với Tu La Vương, nhưng tiểu ngốc điểu đang đắm chìm
trong ngọt ngào này tuyệt không biết, ngày đó sau khi Tu La Vương uống
hết vò rượu thì thần trí có chút không rõ ràng, Nhạc Kha lại dùng chú
ngữ hỗ trợ, chỉ chờ đến khi ánh mắt của Tu La Vương lộ ra nét ngây ngốc
thì tiểu tử kia mới thu tay.

Phương Trọng đứng ở phía sau rèm bên hông điện, nín thở nhìn ánh mắt Nhạc Kha phát sáng đầy hứng khởi, đầu
tiên là ở vỗ vỗ hai cái trên đầu nhạc phụ tương lai, kế đó liếc nhìn
xung quanh rồi nghiêm trang, thầm thì nói: “Quả là một người thành
thật!” Khiến nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng.

… Đây có được xem là lời khen ngợi khá đặc biệt?

Sau đó lại nghe hắn dường như buồn rầu vạn phần nói: “Đáng tiếc người thành thật quá cứng nhắc, rõ là muốn chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui