Long Phượng Tình Trường

Nói tới quan hệ của tôi với Thái tử điện hạ, người ngoài nhìn vào thì thấy là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, còn người trong cuộc như tôi thì chẳng biết nó trắng đen thế nào.

Nhưng loại chuyện đoán tâm ý người khác này trước nay vẫn không phải là sở trường của tôi, tôi im lặng thật lâu, không muốn nói dối Ly Quang, nhưng cũng không tìm được điều gì để chứng minh là Thái tử điện hạ bắt đầu nảy sinh tình cảm với tôi hay trêu đùa tôi cho vui, đành phải nói lập lờ “Chuyện này tạm thời không rõ ràng. Có điều Ly Quang này, ta ở Cửu Trùng Thiên hai trăm năm nay, nghe nói ngài và Nhạc Kha đều mất tích, thật không?”

Hắn mỉm cười, có chút ngại ngùng “Từ khi nàng rời khỏi thành San Hô, ta và Tam thái tử cùng đi tìm nàng. Mới đầu chúng ta tới núi Nữ Sàng, nhưng trong căn nhà lụp sụp ở trên núi không có một bóng người. Lúc sau bọn ta tới núi Đan Huyệt, tộc trưởng Xích DIễm rất nhiệt tình, chỉ là bà cũng không biết nàng đang ở đâu, sau đó bọn ta lại đi tới hồ Côn Minh, Giao vương Côn Minh đang rảnh rỗi tới sắp nổi mốc rồi, nhờ bọn ta nếu tìm được thì nhắn với nàng là hoan nghênh nàng tới hồ Côn Minh chơi.”

Tôi nghe thấy thì cảm thấy thú vị, kéo tay hắn mà hỏi “Chẳng lẽ các ngài đều tới những chỗ chúng ta đã từng đi để tìm sao? Vậy sao lại tới Cửu Trùng Thiên?”

Ly Quang cười nói “Nàng thông minh thật, đoán trúng ngay. Ta với Tam thái tử tìm nàng suốt hai trăm năm, nàng thật giống như đã tan biến, tìm không ra. Có điều hôm qua Nguyệt Lão xuống hạ giới để tới miếu Nguyệt Lão se kết nhân duyên, ta với Nhạc Kha gặp được, hắn nói rằng không biết tại sao thái tử điện hạ lại nuôi một con chim loan ngu ngốc ở trong điện Tước La, nghe nói là chuyên quét nhà. Bọn ta không biết tiên tử chim loan kia có phải là nàng không nên tới đây để kiếm chứng. HỒ nước này rất sâu, Nhạc Kha dùng phép thuật để ta ẩn núp ở đây còn mình thì về Đông Hải để cầu Long vương, sắp tới đây ở trên trời cũng có Pháp hội, mượn được cơ hội lên đây tìm nàng.”

Trong lòng tôi vô cùng cảm động, trên đời này ngoài Tu La vương và dì ra thì chỉ còn hai người này nhớ đến tôi. Tôi nhất thời kích động không sao nói hết, lại không có cách nào đáp trả ân tình của hắn dành cho tôi hai trăm năm qua, đành nắm chặt tay hắn mà nói “Ly Quang, từ này về sau chỉ cần ngài có việc, Thanh Loan nhất định không chối từ, nếu không thì ta không được chết tử tế!”

Dưới ánh trăng sáng, hắn vội vã rút tay ra rồi bịt miệng tôi lại, vừa cười vừa nhìn tôi chăm chăm, thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc mà nhẹ giọng thở dài “Ly Quang ta không cần Thanh Nhi biết ơn, ta chỉ muốn nàng…”

Tôi mở to hai mắt, vui mừng nói “Muốn ta làm sao?? Muốn gì ta cũng đồng ý với ngài!”

Hắn trầm giọng nói “Ta chỉ muốn Thanh Nhi từ nay về sau, thời khắc nào cũng nhớ tới ta, thích ta, như vậy thôi là ta hạnh phúc lắm rồi.”

Tôi đưa tay vỗ vỗ vào ngực, chữ chữ hùng hồn, cam đoan “Ta vốn rất thích ngài mà, nếu không thì sao lại đi chung với ngai mấy ngàn năm qua?”

Tính tình Ly Quang nhân hậu, chính là một Giao nhân vô cùng quân tử!

“Thật chứ?” Hắn hỏi lại, rồi có chút lo lắng, thấp thỏm nói “Còn Nhạc Kha?”

Tôi vỗ vỗ vai hắn, nhớ tới những chuyện lúc xưa thì nở nụ cười “Nói tới con rồng ngốc kia làm gì? Cho dù hôm nay hắn nhớ ta, ngủ một giấc tới mai chắc cũng đã quên ta rồi. Không nói chuyện hắn trêu hoa ghẹo nguyệt thì lại có chuyện trí nhớ hắn không tốt, lần đầu gặp thì tươi cười như hoa, lần sau gặp thì lại lạnh như băng làm cho mỹ nhân phải khóc lóc thảm thương, trái tim tan nát. Nếu không phải năm đó ta tỉnh ngộ…” đương nhiên, năm đó đã cách đây vài ngàn năm rồi, tôi cũng không nói tới chi nữa.

Ly Quang nghe vậy thì cười thật tươi, trên mặt không còn vẻ khó xử nữa. Lúc trước tôi chỉ cảm thấy hắn ôn nhuận như ngọc, không ngờ cũng có ngày hắn tỏa sáng thế này. Nụ cười này như một viên minh châu bị cất giấu, một ngày nào đó đào trúng thì tỏa sáng rạng rỡ. Tôi nhất thời nhìn đến ngây người, bèn thở dài “Mọi người đều nói Thái tử của Cửu Trùng Thiên này như hoa như ngọc, ta lại thấy Ly Quang đẹp hơn, có điều chỉ tại Ly Quang sống dưới biển nên như viên minh châu bị giấu kín, không ai biết thôi.”

Hắn đưa hai tay ra nắm lấy vai tôi, dựa cái trán lạnh lẽo vào trán tôi, khẽ cười “Ly Quang vốn cũng bình thường thôi nhưng lại bất phàm trong mắt Thanh Nhi tới vậy, phần tình ý này của Thanh Nhi, ta sẽ khắc ghi trong lòng, sẽ nhanh chóng làm phụ vương đổi ý.” Lúc trước bọn tôi đùa giỡn cũng có lúc thân mật nhu vậy nhưng tôi thật chẳng cảm thấy quan trọng gì.

Hắn không nói tới Giao nhân vương thì thôi, vừa nói tới lại làm tôi nhớ tới người này, vội vàng đẩy hắn ra “Nếu Giao nhân vương không cho ngài gặp tôi thì… hay là sau này mình gạt ông ấy? Giống như dì, vốn không thích ta gặp Tu La vương nhưng ta rất mong ngóng một ngày nào đó có thể gặp ông ấy, chính miệng hỏi xem ông ấy có để Thanh Loan trong lòng không.”

Ly Quang ngượng ngùng, nói “Thanh Nhi, không giống. Nếu như phụ vương đồng ấy chuyện của chúng ta, ta thật rất mong sớm cưới nàng làm Thái tử phi của ta.”

Tôi bị hù cho nhảy dựng, làm Thái tử phi của Ly Quang không phải là nương tử của hắn sao? Mặc dù tôi thích hắn nhưng tôi cũng thích Cửu Ly như vậy. Nếu như nói Cửu Ly là đệ đệ của tôi, thì Ly Quang chính là huynh trưởng. Thành thân với huynh trưởng, chuyện này không ổn chút nào.

Tôi đang tính mở miệng nói rõ thì nghe mấy giọng nói đang tranh luận từ xa xa vọng tới, Ly Quang đưa tay ôm tôi vào lòng rồi nói bên tai tôi “Nàng nhẫn nhịn ở trong cung của thái tử điện hạ mấy ngày nữa nhé, đợi ta về khuyên bảo phụ vương sẽ nghĩ cách tới cầu hôn nàng. Đêm đã khuya rồi, nàng trở về nghỉ ngơi đi.” Dứt lời thì buông tay, dùng đầu ngón tay lành lạnh mà chạm vào mũi tôi, tôi còn chưa hiểu gì thì hắn đã xoay người nhảy xuống nước.

Giọng nói kia từ từ đến gần, tôi tìm một núi đá mà nấp, người kia trong chớp mắt đã tới, là hai tiên nga chải tóc, các nàng đứng cạnh bờ ao, lắc đầu rồi lại nói về Thái tử phi tương lai kia.

Tôi đứng tại chỗ, cảm giác lành lạnh trên chóp mũi thật lâu cũng chưa biến mất.

Đêm đó, tôi lăn qua lăn lại tới giờ tý rồi mò mẫm trở lại Tín Phương viện, đặt đầu lên gối rồi ngủ say. Hôm sau tôi bị cung nga mới tới lôi dậy, phải bồi thái tử điện hạ xử lý công vụ ở điện Tước La.

Cái chức chưởng quản này nói dễ nghe một chút thì gọi là tiểu tiên quan, nói khó nghe một chút thì cũng không giống tiên nga quét nhà, nhưng lại nhiều việc, mà còn không thú vị bằng làm cung nga quét nhà.

Giống như lúc thái tử điện hạ xem công văn sẽ bắt tôi mài mực, lúc thảo luận với mấy tiên quan sẽ bắt tôi đứng bên hầu. Chẳng bằng việc kéo chổi ở phía sau hoa viên, quét mệt thì leo lên cây nghỉ ngơi, ở giữa hương thơm hoa cỏ mà ngủ một giấc, vui vẻ biết bao.

Tôi vừa chê bai trong lòng, vừa phải đứng hầu hắn. Buổi chiều, bốn vị tiên quan râu tóc bạc phơ đứng trước cái bàn to của hắn một cách rất cung kính, trong đó một vị tiên quan hễ nói chuyện thì chòm râu bạc sẽ nhếch nhếch lên, nhìn rất vui mắt. Hôm nay chuyện làm hắn đau đầu chính là một việc bi thảm xảy ra ở nước Trung Dung. Nói rằng Cô Phùng Sơn Đích Bì Bì này không biết sao lại tới nước Trung Dung, làm cho nước Trung Dung đã xảy ra đại hạn, dân chúng lầm than, hàng ngàn người chết đói.

Nghe nói Cô Phùng Sơn Đích Bì Bì này có thân hình giống như hồ ly, nhưng kỳ lạ là lại có một đôi cánh, tiếng kêu giống như chim nhạn, đi tới đâu thì nơi đó gặp đại hạn.

Lúc tôi và Ly Quang, Nhạc Kha đi du ngoạn có gặp không ít quái thú, nhưng lại chưa bao giờ được gặp con Bì Bì này. Lúc đang vui vẻ nghe thì cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn tôi, thì ra là thái tử điện hạ đang liếc mắt nhìn tôi một cách nghiêm khắc, Đường Hạ râu bạc kia đang nói tới một chỗ vô cùng kịch liệt, thảm cảnh của nước Trung Dung như hiện ra trước mắt làm hắn suýt rớt nước mắt. Thừa dịp mấy vị đây đang thương luận tôi trợn mắt nhìn lại hắn một cách hung hăng : thấy ta nghe thì vui vẻ nên muốn đuổi ta đi? Thái tử điện hạ này thật nhỏ nhen quá thể!

Hắn bị tôi trừng mắt nhìn thì sửng sốt, khóe miệng lai có chút ý cười. Tôi len lén nâng mắt nhìn thì thấy lão tiên quan Đường Hạ kia thấy thảm cảnh ở Trung Dung quốc cũng không làm thái tử điện hạ cảm động mà lại còn như giải trí cho hắn, làm hắn suýt bật cười thì vẻ mặt đầy phẫn hận, hai hàng lệ rơi.

Tên thái tử này dám làm cho lão tiên quan tức giận đến bật khóc, để coi Thiên đế thu thập hắn thế nào!

Trong lòng tôi vui sướng khi người gặp họa, lén lút vui vẻ trong lòng.

Nghe nói Thiên đế là người nhân hậu, mấy tiên quan này phần lớn là trọng thần của Thiên đế trước, tới bây giờ thì đầu tóc đã bạc phơ, chỉ còn lại mấy vị võ tướng trẻ tuổi. Mấy cựu thần này thì cậy gì lên mặt, mỗi lúc Thiên đế cư xử không hợp với Đế phong thì khóc lóc lên điện, nước mắt tuôn trào, làm Thiên đế phải lùi bước.

Thái tử điện hạ tương lai cũng sẽ là chi chủ của Thiên giới, hôm nay lại thấy không nhờ vả được gì, lão tiên quan nhỏ hai hàng lệ còn hắn lại giả bộ như không thấy. Lão tiên quan kia không còn hứng thú gì nữa, chắc là tính đi cáo trạng với Thiên đế nên đưa tay áo lên lau nước mắt rồi lại thương thảo đối sách.

Tôi đứng ở bên cạnh gần bật cười thành tiếng thì nghe thấy bên tai tiếng ho khan liên hồi, tôi vội vả nghiêng đầu xem thì thấy vẻ mặt của thái tử điện hạ xám ngắt, cầm chén trà lên rồi lại đặt xuống.

A…, lúc này tôi mới hiểu, thì ra là thái tử điện hạ khát. Mới đầu hắn thấy tôi không biết gì, chắc là muốn tôi đổi cho chén trà mới.

Trong lòng tôi bực bội, chưởng quản này nói dễ nghe thì là cần quản lý thư văn trong điện, các công văn mấy tiểu tiên quan gửi cho thái tử điện hạ, nói khó nghe thì chính là một nha đầu để sai vặt. Tôi đi lên cầm chén trà của hắn đi rót trà Vân Hương pha với sương trên lá phong, vẻ mặt của lão tiên quan kia run rẩy, nét mặt già nua đỏ bừng, mắt hằn lên, run rẩy cáo từ.

Mấy lão tiên quan kia cũng đều bỏ đi theo.

Tôi cầm chén trà của hắn quay vào điện, lại nghĩ tới chuyện mới nãy. Chắc lão tiên quan này nghĩ thái tử điện hạ quẳng chén trà đi là vì giận ông, không muốn gặp ông nên mới đỏ mắt cáo từ. Nói không chừng lúc này đã chạy tới chỗ Thiên đế mà cáo trạng rồi.

Tôi lại bước thong thả tới trước bàn, nâng chén trà cho thái tử điện hạ, hắn hớp một ngụm nhỏ, vẻ mặt hờ hững khen “Vẫn là Thanh nhi pha trà Vân Hương phong lộ này ngon. Mấy tiên nghe kia luôn pha không ra mùi vị tinh khiết như vậy.”

Tôi cũng nghe nói là trước khi pha trà phải rửa qua một nước, nhưng tính tôi trước giờ vẫn ẩu tả, có thể uống nước suối mà không suy nghĩ gì, bây giờ pha trà cho thái tử điện hạ tôn quý, tôi cũng chẳng thèm rửa qua, trực tiếp bốc một nắm lá trà rồi rót nước ấm vào, hương vị thuần như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.

Tôi thành thật nói “Bình thường lúc pha trà chắc mấy tiên nga tỷ tỷ kia đã rửa qua lá trà này, nhưng ta thấy lá trà này rửa qua một lần thì phí quá nên ko rửa mà đem ngâm luôn.”

Hắn nghe vậy thì nhíu mày phun ra ngụm trà trong miệng, bực tức nhìn tôi. Tôi lắc đầu thở dài “Thái tử điện hạ, trà Vân Hương phong lộ này ba trăm năm mới thu hoạch được một ít, ngài lại phung phí như vậy không sợ trời phạt sao?”

Hắn trừng mắt nhìn tôi “Ta chính là trời.”

Tôi thở dài “Vâng, thái tử điện hạ chính là ông trời ở điện Tước La!”

Giờ ngọ ngày thứ hai, thái tử điện hạ nghị luận xong quay lại, mặt đen xì xì, bữa trưa cũng không dùng mà ru rú trong thư phòng.

Tôi bưng một mâm cháo hoa và nem rán đứng ở trước cửa mà quan sát cẩn trọng, để lỡ có chuyện gì thì còn kịp chạy. Nghe nói cửa thành bị cháy, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết lúc đó cũng chẳng ai biết oan uổng gì.

Lưu Niên cẩn thận đi tới trước cửa, vẻ mặt cầu xin “Thái tử điện hạ còn chưa dùng bữa.”

Cái này đương nhiên tôi biết, dưới bếp lúc này vẫn còn một bàn đồ ăn chưa đụng vào, tôi lén lút lấy hai khối bánh anh đào trên bàn ăn của Thái tử điện hạ nuốt vào bụng. Thái tử điện hạ bận nhiều việc, đương nhiên không quan tâm tới việc mất đi hai khối bánh. Tôi vuốt bụng, nói bên tai Lưu Niên “Lúc này mà ngươi vào mời thái tử điện hạ dùng bữa, ngài ấy chắc chắn sẽ lấy đầu ngươi.”

Hắn tái mặt, sờ sờ sau gáy, tôi lại nhỏ giọng nói “Lúc ta và ma vương trên núi Nữ Sàng đánh nhau, thấy sức lực của Thái tử điện hạ vô cùng mạnh nha. Ngày thường thấy nho nhã như vậy chứ vừa ra tay, một chưởng đã đánh cho Ma vương kia tơi bời, Ma vương kia da dày thịt béo, ta thấy ngươi… chậc chậc…. da thịt non mềm.”

Trong mắt Lưu Niên hiện lên vẻ hoảng sợ, nghe nói hắn mới tới hầu hạ thái tử điện hạ chưa lâu, không hiểu tính tình của thái tử điện hạ. Đương nhiên hắn cũng nghe nói tới quan hệ quan hệ của tôi và thái tử điện hạ nên mới có thể làm tiên nga trên Cửu Trùng Thiên này. Nhưng hắn cũng tốt bụng, chưa từ bỏ ý định “Nhưng thái tử điện hạ còn chưa dùng bữa.”

Tôi thấy hắn dong dài thì không kiên nhẫn nỗi, một chưởng vỗ vào bụng hắn, dựng lông mày lên hỏi “Đây là bao tử của ai?”

Hắn kinh sợ đáp “Đương nhiên là bao tử của ta.”

Tôi chỉ vào trong điện, nói “Bao tử của thái tử điện hạ cũng không mọc trên người ngươi, ngài ấy không truyền lệnh thì chắc là chưa đói bụng. Ngươi cứ ăn no bụng mình là tốt rồi.”

Trong mắt hắn ngấn lệ, nửa hiểu nửa không mà gật đầu. Trong lòng tôi cười thầm, chỉ trông mong thái tử điện hạ này đói thật đói mới hợp ý tôi. Còn chưa cười xong đã nghe người trong điện hờ hững gọi “Truyền lệnh.”

Lưu Niên vui mừng, chạy đi nhanh như chớp. Tôi trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn rồi lại chỉnh trang mà bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui