Long Phượng Tình Trường

Nhạc Kha mấp máy
môi, vành mắt đỏ ửng, mạnh mẽ đỡ lấy cánh tay ta, lắc đầu: “Thanh nhi
nhất định đừng tin Lăng Xương, tên tiểu tử này trời sinh là một kẻ hai
mặt, người ngoài nhìn thấy có vẻ thanh nhã như ngọc, nhưng bụng dạ bên
trong lại đen tối như mực, bịa điều đặt chuyện, nàng không thể hoàn toàn tin tưởng.”

Mặc dù hắn an ủi ta như vậy, nhưng theo ta thấy, so
với ta còn đau lòng hơn nhiều, trong đôi mắt phượng đã có hơi nước mù
mịt. Ta cúi người nhặt lên cặp trân châu, để vào trong hộp như cũ, nước
mắt không ngừng lã chã rơi xuống, tựa như một biển lệ, thấm ướt hai viên trân châu, trong ánh mắt mông lung, ánh sáng của Tuyền khách châu đó
dần dần yếu đi, ta nâng tay áo lau nước mắt, cẩn thận nhìn xem, trên hạt Tuyền khách châu màu trắng dần hiện lên những sợi tơ mảnh đỏ như máu,
giống như tơ máu trong mắt.

Cảnh tượng này quá mức đáng kinh
ngạc, ta “A” lên một tiếng, suýt chút nữa sẩy tay làm rơi chiếc hộp,
được Nhạc Kha đưa tay ra đón lấy, cũng “A” lên một tiếng. Phụ thân thấy
lạ, lập tức rời ghế bước qua nhìn xem, lúc này sắc đỏ như máu đã dần dần bao phủ viên trân châu, màu đỏ từ từ chuyển sang xanh lam, đôi mắt sâu
sắc thắm thiết không hề có đau khổ oán giận, rõ ràng là đôi mắt xanh lam của Ly Quang.

Ta đau đớn nấc lên một tiếng, lồng ngực giống như
bị lửa đốt cháy dữ dội, thiêu đốt đến lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, được phụ thân đưa tay ôm vào trong ngực, đứng cạnh đó, ta rõ ràng trông thấy cánh tay Nhạc Kha đưa ra, đầu ngón tay trống rỗng. Nhưng trong lòng đau đớn thống thiết, lý nào còn bận tâm đến.

Phụ thân mạnh mẽ ôm lấy ta, liên tục khuyên nhủ an ủi: “Loan nhi đừng đau lòng, đợi phụ thân
duyệt binh sẵn sàng sẽ san bằng Thiên giới, giúp con trút giận. Loan nhi ngoan, nếu còn bi thương khóc lóc, bảo phụ thân nên làm thế nào mới
được đây?”

Chỉ nghe thấy “Ba ba” hai tiếng, đôi mắt màu lam thế
nhưng trong khoảng khắc vụn vỡ, biến thành hai vũng máu nho nhỏ, cũng
không thấy được những điều hối tiếc lúc sinh tiền.

Nhạc Kha vội
vàng xoay người, bưng chiếc hộp nhỏ ra xa. Nhưng hai vũng máu đó lại
giống như ở trước mắt ta, biến mọi thứ trước mặt đều nhuộm lên một màu
đỏ tươi. Ta tựa vào ngực phụ thân bi thương khóc nức lên: “Phụ thân,
Loan nhi nhất định phải báo thù cho Ly Quang …”

Phụ thân trước
giờ luôn yêu thương ta, càng không nỡ nhìn dáng vẻ ta đau lòng như vậy,
liền điều binh phái tướng, lệnh cho Hùng Lực dẫn binh đến Thiên giới,
lên án Lăng Xương tàn ngược độc ác. Đợi đến lúc xuất phát, ta đã thu lại nước mắt, tùy ý phụ thân tự tay mặc lên cho ta giáp y Cửu Thiên Huyền
Phượng, lưng khoác áo choàng đỏ rực như lửa, tay cầm bảo kiếm Thanh
Linh, bên người có hai phó tướng, đích thân đến Thiên đình đòi lại công
đạo.

Hai vị phó tướng bên cạnh ta có chút đặc biệt, gương mặt đều ngăm đen như nhau, thân thể cũng cường tráng như nhau, cũng cao lớn như nhau, ngay đến ngũ quan cũng giống nhau, đến cả tên, cũng gọi là Hùng
Lực.

Lúc hai người họ lần đầu xuất hiện, ngay cả phụ thân cũng ngây người kinh ngạc.

Hùng Lực phía bên trái hung hăng trừng mắt nhìn Hùng Lực bên phải: “Vì sao nhất định phải biến thành dáng vẻ của mỗ gia?”

Hùng Lực bên phải không chút để ý nịnh nọt: “Phóng mắt khắp cả tộc Tu La,
ngoại trừ Tu La Vương còn ai có thể có dáng vẻ tuấn tú được như ngươi?”

Phương Trọng “phì” một tiếng bật cười, “Nhạc tiểu tử, dáng vẻ này của ngươi so với tiểu bạch kiểm thuận mắt hơn nhiều.”

Nói cho cùng, Ly Quang với nàng chẳng qua là sơ giao mà thôi, tộc Tu La
trước giờ lại thẳng thắn, nếu bắt nàng làm ra vẻ bi thương đau đớn,
không khỏi miễn cưỡng ép người. Ta đương nhiên sẽ không ép buộc nàng nên để nàng tùy ý.

Phụ thân nghiêm nét mặt nói: “Loan nhi có hai
ngươi bảo hộ, Bổn vương cũng an tâm không ít. Lần này nếu như chiến sự
diễn ra bên Thiên hà, nghĩ thấy Lăng Xương cũng sẽ không triệu hoán U
Minh Thiết kỵ. U Minh Thiết Kỵ vốn là thần tướng sĩ tốt Thiên giới sau
khi chết trận, triệu tập vong hồn, nuôi dưỡng thân tàn huấn luyện nên
đội ngũ tinh nhuệ bí mật, chỉ vì U Minh Thiết kỵ sĩ này vô thương vô
cảm, sau khi tứ chi đứt đoạn cũng có khả năng tái tạo. – Một lần đã áp
chế được tộc Tu La. Nhưng sau đó phụ vương của Bổn Vương lao tâm khổ tứ
đã tìm ra được phương pháp phá giải U Minh Thiết kỵ. Nhưng hơn chục vạn
năm trước, U Minh Thiết Kỵ tung hoành tứ hải, không đâu địch nổi, giết
hại những người không chịu quy phục sự cai quản của Thiên tộc ở khắp
nơi, đó là sự thật.”

Ta nhớ tới Ly Quang từng nói, U Minh Thiết
Kỵ so với Tu La Thiết Kỵ còn lợi hại hơn, thì ra lời này cũng không phải giả. Nhưng cho dù là vậy, mấy vạn năm trước, phụ thân sao có thể đánh
bại Thiên giới?

Phụ thân tiêu sái mỉm cười: “Thanh nhi có điều
không biết, tổ phụ con, phụ vương của cha lúc còn tại thế cùng với Thiên giới đánh một trận cuối cùng, đã đốt toàn bộ U Minh Thiết Kỵ thành tro
bụi. Từ khi lão nhân gia người tạ thế, tộc Tu La ta mấy lần đánh bại
Thiên giới, phụ thân liền nghĩ, U Minh Thiết Kỵ mà chiến thần Thiên giới nuôi dưỡng đã không còn một người nào, nhưng hôm nay mới biết, thì ra
trong khoảng thời gian mấy chục vạn năm, tộc chiến thần thế nhưng lại
nuôi dưỡng được một đội U Minh Thiết Kỵ. Nhưng U Minh Thiết kỵ cần phải
có đủ thân xác cùng linh hồn. Trong suốt vạn năm gần đây Minh giới thất
lạc vô số hồn phách, vốn là một án, chúng quỷ hoảng sợ, đều cho rằng ở
đâu đó xuất hiện một con ác thú chuyên nuốt hồn phách, nhưng theo phụ
thân thấy, án này cũng nên kết thúc rồi.”

Lúc này ta đau lòng rối rắm, chỉ cảm thấy phụ thân cứ bàn luận quanh co như vậy, không hiểu
được là có ý gì: “Vậy theo phụ thân, U Minh Thiết Kỵ và án Minh giới
thất lạc hồn phách có quan hệ gì?”

Phụ thân còn chưa mở lời, Nhạc Kha đã nói: “Ta nhớ lần trước ở Đông Hải, trong lúc Thiên giới sát phạt Giao nhân, Tu La Vương từng câu về hai U Minh hồn phách, lẽ nào có quan hệ với hai hồn phách này?”

Phụ thân nở nụ cười tán thưởng:
“Thiên Đế quả thật có mắt không tròng, không chú ý đến đứa con đôn hậu
trước mặt mà lại đi lập đứa con lòng dạ như rắn rết làm Thái tử Thiên
giới. Hai hồn phách này vốn không phải là Thiên binh thiên tướng, mà
chính là hai ông cháu trong một thôn làng ở phàm giới, bị trời giáng đại hỏa, thiêu cháy thành dáng vẻ như vậy, nên mới có lời đồn về câu hồn
luyện binh. Tộc Chiến thần thật đáng giận, vì để chiến tranh sát phạt, U Minh Thiết Kỵ hồn phách không đủ liền giáng xuống thiên hỏa ở những
thôn trang hẻo lánh nơi phàm gian, đem toàn bộ hồn phách trong thôn câu
về. Vì sợ sự tình bại lộ, nên những hồn phách có thể sử dụng được thì
giữ lại, số không dùng được còn lại thì thi pháp khiến toàn bộ bị hôi
phi yên diệt, cũng không thể lại nhập luân hồi.”

Thì ra Thiên
giới tôn xưng là chiến thần anh linh, phụ thân của Thiên hậu nương
nương, được chúng tiểu tiên thi lễ cúng bái, chẳng qua cũng chỉ như vậy, so với nam nhi quang minh lỗi lạc của Tu La giới thì đúng là quá mức bỉ ổi vô sỉ.

“Lẽ nào thật sự không thể trừng trị những kẻ bại hoại này?”

Phụ thân nâng tay, từ trong ngực lấy ra một chiếc bình gốm nhỏ màu trắng
ngọc, đưa cho Phương Trọng: “Phiền Phương Trọng đi một chuyến đến U Minh Giới, đưa chiếc bình nhỏ này cho U Minh Vương. Đương nhiên sẽ có người
đem chuyện tấu lên Thiên đình.”

Phương Trọng nhận lệnh rồi đi.

Cờ trướng phấp phới, vạn mã phi nhanh. Liệt Hỏa hí vang một tiếng, vỗ cánh lao lên không trung, sau lưng đội quân Tu La chặt chẽ bám theo, vượt
biển mà đi, phụ thân ở trên thành Tu La cao rộng xa xa dõi mắt trông
theo.

Liệt Hỏa chính là tọa kỵ của phụ thân, nhưng người hành tẩu tứ hải, ghét Liệt Hỏa so với đám ngựa nơi phàm gian nhiều hơn một đôi
cánh, lại không thể thu nhỏ, biến thành hình dáng của một con ngựa bình
thường, vì vậy vẫn ghét nó, không chịu cưỡi nó. Từ khi ta phát hiện ra
nó ở chuồng ngựa trong cung, lúc nào cũng thân thiết gần gũi với nó, đến bây giờ Liệt Hỏa đã không thể nào xa rời ta.

Bên bờ Thiên hà,
sau hơn vạn ngày, Thiên tộc và Tu La tộc lại khai chiến lần nữa. Trên
làn khói ráng màu tím đó, Lăng Xương mình mặc giáp trắng, cưỡi kỳ lân
kim sắc mà đến, sau lưng Thiên binh thiên tướng áo giáp chói lòa, đao
kích san sát, nước sông Thiên hà cuộn trào, ồ ạt xô tới.

Lăng
Xương lướt trên không trung vượt qua Thiên hà, múa kích cưỡi kỳ lân, ý
cười vẫn rạng rỡ như xưa: “Tiểu ngốc điểu, Bổn vương phái sứ giả cầu
hôn, nàng liền cưỡi ngựa đến, một câu trả lời có cần phải long trọng như vậy không?”

Trong lòng ta bỗng dưng đau nhói, mũi kiếm hướng về
cái cổ như ngọc của hắn: “Lăng Xương, vốn dĩ tộc Tu La ta cũng không có ý đơn phương khơi mào chiến sự, nhưng ngươi gửi tới cặpTuyền khách châu,
tàn nhẫn bạo ngược, đừng trách bổn công chúa đem binh đến vì Ly Quang
đòi lại công đạo!”

Ý cười trên mặt Lăng Xương vẫn không suy giảm: “Tiểu ngốc điểu…A, là Tu La công chúa. Bổn vương suýt chút nữa lại quên mất, còn cho rằng nàng vẫn là một cung nga quét dọn nho nhỏ trong điện
của Bổn vương. Nàng nói xem năm đó nếu Bổn vương nạp nàng vào cung, liệu hôm nay nàng có thể mình mặc chiến giáp Cửu Thiên Huyền Phượng, cưỡi
ngựa đến Thiên hà không?”

Chư tướng Tu La sau lưng thô giọng hô:
“Công chúa, với tên tiểu nhân này cần gì phải giải thích rõ ràng? Hạ
lệnh một tiếng, đợi bọn thuộc hạ vượt qua Thiên hà, bắt tên tiểu tử này
về để công chúa trị tội.”

Áo choàng đỏ rực như lửa sau người ta
tung bay phần phật, mũi kiếm hướng ra xa xa, một lệnh hạ xuống, tức thì
bộ tộc Tu La đã như sói như hổ, ngồi lên lưng ngựa vỗ cánh bay đi, che
khuất bầu trời, khoảng không trong xanh trên đỉnh đầu nháy mắt liền đen
kịt, hai bên xông đến giáp lá cà, Lăng Xương phóng kỳ lân tới, lúc cách
đỉnh đầu ta năm bước thì ngạo nghễ nói: “Tiểu ngốc điểu, chi bằng chúng
ta đánh cược, nếu nàng thắng, tùy theo ý nàng. Nếu Bổn vương thắng, nàng liền gả cho Bổn vương, thế nào?”

Lời hắn nói có vẻ chắc chắn như vậy không khỏi khiến ta nghi hoặc. Nhưng bổn tiên trước giờ vốn dĩ tài
đánh cược không cao, lại đau lòng vì cái chết của Ly Quang, há còn có
thể rảnh rỗi mà tán gẫu với hắn? Thanh Linh bảo kiếm trong tay chém tới, hung hăng nói: “Lăng Xương, tên tiểu nhân vui buồn thất thường nhà
ngươi, bất luận bổn tiên thua hay thắng, cho dù bộ tộc Tu La không còn
nam nhi đi nữa cũng sẽ không gả cho cái đồ tiểu nhân như ngươi!”

Lăng Xương vung kích đỡ Thanh Linh bảo kiếm của ta, chậc chậc than thở: “Bổn vương trước đến giờ còn tưởng Tiểu ngốc điểu không vui không giận,
nhưng hôm nay nhìn thấy, mĩ nhân nổi giận rồi, dung mạo quả thật có vài
phần dữ tợn, so với bình thường khó coi hơn nhiều.”

Một nam tử
cao lớn tráng kiện sau lưng ta xông tới, trêu chọc nói: “Ai lại có thể
sánh được với Thái tử Thiên giới, hỉ nộ đều giống như mĩ nhân trong
tranh, ngẫu nhiên truyền ra một bức họa thôi đã được chúng nam thần tiên khắp tứ hải ái mộ vô cùng, nhớ mãi không quên, ai nấy đều ước gì có thể kéo người về phòng…” Hắn gật gù đắc ý nói ra lời này, ta biết, người
này nhất định là Nhạc Kha. Hùng Lực khẳng khái, há có thể nói mấy lời
như vậy?

Thái tử Thiên tộc mỹ mạo chính là sự thật không cần bàn
cãi. Dẫn đến đám nam thần thiên si ngốc mơ tưởng thất thần, trằn trọc
trăn trở, cũng là chuyện thật, chỉ có điều bức họa truyền ra lúc đầu
đó, Thái tử Lăng Xương tóc dài bù xù, chỉ mặc bạch y, thật khó mà khiến
người ta nhìn hắn như một nữ nhi. Chuyện này chính là nỗi đau vẫn chôn
giấu trong lòng Lăng Xương, bị Nhạc Kha nói ra, lập tức giận đến nổi
trận lôi đình, phớt lờ ta lao về phía Nhạc Kha. Nhạc Kha vung bảo kiếm
trong tay, cũng không biết là thanh kiếm đó không thuận tay hay như thế
nào, thấy kích của Lăng Xương đánh tới liền sợ đến kêu loạn ầm lên, ta
vừa giận vừa buồn cười, muốn vung Thanh Linh bảo kiếm trong tay lên giải vây cho hắn thì đã thấy hắn hướng ta nháy mắt ra hiệu, dưới chân lảo
đảo, Lăng Xương ở sau lưng đã từ trên người kỳ lân rơi xuống.

Lăng Xương thấy tình thế không ổn, liền ở giữa không trung dùng thuật định
thân mới ổn định được thân thể. Không ngờ một đạo bạch quang bỗng dưng
đánh trúng người hắn, Nhạc Kha xoay người nhìn, miệng không ngớt ồn ào:
“Thái tử Thiên giới không phải muốn dùng thuật định thân sao a? Chậm
chút nữa có lẽ sẽ rơi xuống Thiên hà rồi, không bằng Bổn tướng quân đợi
ngươi niệm xong, cũng là để cố định vững một chút.”

Lúc này hắn dùng diện mạo của Hùng Lực, đương nhiên phải giống như Hùng Lực, miệng xưng Bổn tướng.

Ta trợn mắt há hốc miệng nhìn, thấy hắn ở bên người Lăng Xương hết chuyển
lại xoay, giống như muốn đem Lăng Xương đang cố định giữa khoảng không
đá xuống, nhưng bộ dạng ngốc nghếch vụng về, như thể mệt mỏi vô cùng,
lại quay đầu nháy mắt ra hiệu với ta, ta nhịn không được nữa, “phụt” một tiếng bật cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui