Long Phượng Tình Trường

Lòng ta đầy nỗi bi ai.

Thì ra lúc ở Âm Ty Địa Phủ ta không nghe nhầm.

Phụ thân thấy ta thất vọng lạnh lẽo, đau lòng nói: “Cuộc tỷ thí kén phò mã
này, phụ thân rất nghiêm túc chọn phu quân cho Loan nhi. Nam nhi tộc Tu
La ta cũng không kém gì nam nhi các tộc khác, con lại là công chúa cao
quý, nếu trong đám đông ấy chọn được một người, ai dám khiến con uất ức
chứ?”

Ta ngồi trong lòng phụ thân, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Phụ
thân, nam nhi Tu La anh dũng tráng kiện, nhưng Loan nhi thích người ấy…” Ta cúi đầu trong lòng người, giấu mặt vào vạt áo người, vô cùng buồn
bã: “Loan nhi thích người ấy, tuy rằng… Mặc dù có nhiều tật xấu, nhưng
từ đầu đến cuối, chàng vẫn luôn ở bên cạnh con, lúc con bị người khác
khinh thường, ức hiếp đều có chàng liều mình bảo vệ, bất kể chốn nào đều có chàng làm bạn. Chàng gặp nguy hiểm con sẽ lo lắng, chàng đau khổ
lòng con sẽ xót xa. Lúc trước con cũng từng do dự băn khoăn, trong lòng
khó quyết định… Nhưng cuối cùng vẫn không thể nào xóa tan hình bóng của
chàng trong trái tim mình….”

“Phụ thân…… Phụ thân…… Con đã chọn chàng, thì sẽ không chọn người khác. . . . . .”

Bàn tay to lớn của phụ thân nhẹ nhàng vuốt lưng ta, người ngồi đối diện cũng không nói gì.

Không bao lâu, Phương Trọng tiến đến bẩm báo, Thôi Phục đang ở Thất Diệp
Đường, có việc cần bẩm tấu, phá tan không khí yên lặng trong phòng.

Phụ thân dặn nàng chăm sóc tốt cho ta, thở dài một tiếng mới đi về hướng Thất Diệp Đường.

Ta mặt ủ mày chau, lần theo đường cũ trở về. Phương Trọng cẩn thận đi
theo, khi đến Tư Hoàng Điện thì bỗng có người trêu ghẹo: “Tỷ tỷ. . . . . . tỷ sao cứ cúi đầu đi như thế, chẳng lẽ trên mặt đất có bảo bối sao?”

Chưa ngẩng đầu đã biết là Cửu Ly, ta miễn cưỡng cười với nó một cái, tiến đến vỗ vỗ vai nó: “Tiểu Ly sao lại ở đây?”

Nó liếc nhìn ra phía sau, Phương Trọng rất biết điều, mỉm cười lui ra sau
hơn mười bước. Hiếm khi trên mặt nó mang theo vẻ băn khoăn lo lắng: “Tỷ
tỷ, tỷ cũng biết. . . . . . Hôm nay đệ lại đấu thắng, nghe nói quyết
chiến cuối cùng chỉ còn năm người, Tu La vương muốn đích thân tiếp
kiến?”

Vẻ mặt ta đau khổ, thở dài: “Tỷ tỷ mới vừa bị phụ thân gọi đến răn dạy, nói tỷ càn quấy. Tuy đệ là khách, nhưng người thấy đệ càn
quấy, cũng chưa chắc sẽ nhẹ tay đâu?”

Cửu Ly giật mình run rẩy,
có lẽ nghĩ đến chuyện gì không hay nên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hẳn đi, nhưng lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm nghị nói: “Tiểu Ly cũng là
một bậc trượng phu, sao không thể tranh tước vị Phò mã? Tỷ tỷ nếu gả cho đệ, lập tức sẽ trở thành quốc mẫu Thanh Khâu, có gì không tốt chứ?”

Ta kinh ngạc, hoảng sợ nói: “Tiểu Ly đang nói thật?”

Nó gật đầu lia lịa, đắc ý vô cùng: “Tiểu Ly từ nhỏ đã được tỷ tỷ nuôi nấng đến lớn. Sau đó tỷ tỷ gặp phải cường địch thì đá Tiểu Ly đi. Đệ suy đi
tính lại, chỉ có cách tuyệt diệu này, nếu tỷ tỷ gả cho Tiểu Ly, chắc
chắn sau này sẽ bị cột chung một chỗ với đệ, không bao giờ chia xa nữa.”

Khóe miệng ta co rút, miệng có vị chan chát, nhìn đứa trẻ ngốc này mà buồn
rầu– rốt cuộc nó có biết lưỡng tình tương duyệt là cái gì không?

Bổn tiên nuôi dưỡng dạy dỗ nó một thời gian, sao ngay cả chút lanh lợi
thông minh của bổn tiên nó cũng chẳng học được, lại học thành mười phần
hồ đồ ngốc nghếch thế này?

Nó thấy ta ngẩn người, nửa ngày cũng
không nói gì thì sốt ruột lắc lắc cánh tay ta, mím môi nói: “Tỷ tỷ đừng
sợ! Cửu Ly sẽ đứng nhất mà, chỉ cần tỷ tỷ đồng ý lấy đệ, đến lúc đó ngay trên đại điện, trước chúng văn thần võ tướng thành Tu La , Tu La Vương
cũng sẽ không làm gì được đệ!”

Ta che giấu sự bất ngờ, rầu rĩ hỏi: “Tiểu Ly có biết phu thê là gì?”

Tiểu tử này, nó mở to mắt nhìn bổn tiên, giống như bổn tiên đang nói chuyện
gì rất buồn cười: “Tứ cô từng nói, phu thê là làm việc gì cũng có nhau,
cùng ăn cùng ngủ, nam nữ cùng vui vẻ, âm dương hài hòa.”

Trong
lòng ta suy nghĩ: mấy câu này nói rất đúng vậy, tiểu tử này cũng không
ngốc. Đang muốn khen nó hai câu, nào ngờ câu nói tiếp theo của nó làm
cho bổn tiên thiếu chút nữa nôn ra ba lít máu.

Nó nói: “Tỷ tỷ, đệ và tỷ ở cùng nhau mấy trăm năm việc gì cũng làm cùng nhau, cùng ăn cùng ngủ, tỷ thích đệ, đệ cũng thích tỷ, đã không khác gì phu thê, chẳng qua là chưa có sự đồng ý của cha mẹ, lễ nghĩa đại hôn mà thôi.”

Bên cạnh có một gốc cây đại thụ um tùm, bổn tiên hận không thể đâm đầu vào đó cho xong!

Nó thấy ta cắn răng trầm mặc không lên tiếng, vui vẻ cười nói: “Đệ biết tỷ tỷ sẽ đồng ý! Tỷ không nói lời nào chính là chấp nhận rồi. Theo cách
nói của nhân gian, chiêu này có một cái tên, gọi là ‘rút củi dưới đáy
nồi’. Cho dù Tu La vương hùng tài vĩ lược, hào kiệt đương thời, cũng
không thể ở trên đại điện ngăn trở hôn nhân, chặt đứt nhân duyên của tỷ
tỷ.”

Hôm nay ta vốn đã buồn bực, lại bị tiểu tử ngốc này khiến
bản thân tức giận đến bật cười, chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, tựa
lưng vào đại thụ phía sau, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Ly có biết tình cảm phu thê không giống như tình cảm giữa cha mẹ tỷ đệ?”

Nó chớp chớp
đôi mắt màu rượu trong suốt, trông có vài phần thông tuệ, lời nói ra lại không khác gì đứa ngốc: “Khác nhau chỗ nào chứ? Lúc đệ còn nhỏ thường
cùng mẫu thân nằm trên giường ngủ, sau lại cùng tỷ nằm trên giường ngủ,
cái này theo như lời của Tứ cô chính là cùng làm, cùng ăn, cùng ngủ.”

Nó thấy ta dần dần tức giận, hai mắt ngấn lệ: “Tỷ tỷ nghĩ đến con rồng
ngốc Nhạc Kha kia! Tuy hiện nay chứng hay quên của hắn đã hết, nhưng đệ
nghe nói Thiên Đế đã gửi Thiên bảng thiếp đến bát hoang, phong hắn làm
thái tử Thiên giới. Mọi người đều biết, Thiên giới và tộc Tu La bất hòa, nếu tỷ gả cho hắn thì không bằng gả cho Ly Quang ca ca….. Ít nhất Ly
Quang ca ca sẽ không ngăn cản đệ quấn quít bên tỷ… Nhạc Kha hắn lần nào
cũng đều không thích đệ quấn lấy… Kỳ thật lựa chọn tốt nhất đó là gả cho đệ… ” Nói đến đây nó lại tựa như vô cùng vui vẻ, giống như ta thật sự
chọn nó làm phò mã vậy.

Tiểu tử này thật cố chấp chẳng tiến bộ
nổi, ta quả thực không cách nào dạy dỗ, vô lực phất phất tay, thô lỗ đẩy nó tránh ra khỏi vị trí trước mặt ta: “Đi đi đi, đệ đi tìm Nhạc Kha,
bảo hắn nói rõ ràng cho đệ hiểu thế nào là tình cảm cha mẹ tỷ đệ, thế
nào là tình cảm phu thê, chờ đệ hiểu rõ rồi hãy tới tìm ta, xem đệ còn
muốn lấy ta nữa không.”

Nó gân cổ lên muốn cãi lại, ta cưỡng ép
đẩy nó cho Nhạc Kha, đương nhiên là nó không phục. Nhưng thấy ta thật sự tức giận, chỉ đành phải ủ rũ nhượng bộ: “Tỷ luôn hướng về hắn. . . . . . Tỷ luôn hướng về hắn. . . . . .” Bị ta đánh một cái vào sau đầu thì
nhanh như chớp chạy mất.

Phương Trọng thấy nó đi xa rồi mới bước đến, cười nói: “Công chúa động thủ với một đứa trẻ, ta thấy nó sắp khóc đến nơi rồi.”

Tiểu tử hồ đồ này, thật cũng khóc rồi!

Ta oán hận nói: “Tiểu tử cái gì cũng không hiểu, cả ngày đều ra vẻ người
lớn. Đứa trẻ này à, khóc lóc thì tốt rồi!” Nhưng ta vẫn đem bàn tay vừa
đánh nó lặng lẽ giấu vào trong tay áo, chỉ có ta mới biết, lần này nổi
giận chẳng qua là đang giận chó đánh mèo mà thôi.

Ai bảo nó mù mờ càn quấy, thế nhưng lại có suy nghĩ kỳ lạ, muốn lấy bổn tiên chứ.

Phương Trọng thật cẩn thận nói: “Kỳ thật đứa nhỏ Cửu Ly này, chỉ trừ việc còn
hơi nhỏ ra thì mọi thứ khác đều xứng công chúa, cũng không phải là không thể . . . . . .”

Ta quay đầu nhìn lại, nàng vẫn giữ bộ dáng cung kính như trước, quả thật khiến ta nghi ngờ lời này không phải là lời
nàng mới nói, mà tất cả chỉ là ảo giác của ta.

Sau đó nàng lại
thở dài: “Tuy rằng Nhạc tiểu tử không hề kém, nhưng hiện nay y đã trở
thành thái tử của Thiên tộc, Thiên Đế cũng đã chiếu cáo tứ hải, lại kèm
thêm trọng thưởng muốn tìm y trở về.” Sắc mặt ta lộ vẻ sầu thảm, không
yên lòng, lời nói của nàng chẳng lọt vào tai chữ nào: “Vợ chồng tình
thâm tất nhiên khó cầu. Tuy rằng Vương thượng và Vương phi kiêm điệp
tình thâm, nhưng hai tộc không tha thứ, còn trẻ đã ly biệt, ôm theo mối
hận vạn năm. Vương thượng cô độc, hơn vạn năm nay luôn phiêu bạc tứ hải
ít khi ở lại Vương thành. Nhưng ngay cả tìm kiếm khắp tứ hải, cũng khó
tìm được tăm tích của Vương phi . . . . .”

Giọng nói của nàng tựa như tắc nghẹn, hai mắt ta lại chua xót, lệ nóng rơi xuống, sợ bị nàng
nhìn thấy, chỉ vừa cúi đầu vừa đi vào trong.

“Nếu Vương phi còn
sống, cũng chỉ mong công chúa bình an khỏe mạnh mọi việc suôn sẻ, muốn
người có cuộc sống không chút sóng gió, không gặp trắc trở, không mong
người cả đời cũng không gặp được người thương….Tấm lòng từ phụ của
Vương, mong công chúa thông cảm….”

Ta làm sao không biết, làm sao không biết đó là tấm lòng yêu thương của Tu La phụ thân?

Thế nhưng, mặc dù trái tim là của ta nhưng nay chính ta cũng đã chẳng thể
nào nắm vững nó trong tay. Tâm tâm niệm niệm, từng sợi từng sợi quẩn
quanh người ấy, không chịu chia lìa nửa khắc. Dù ngoài mặt ta hay nói
cười tức giận, nhưng chưa từng nghi ngờ, cũng không thể lừa mình dối
người, che giấu sự thật.

Cuối cùng ta bị phụ thân cưỡng ép, không được tham gia đại hội tỷ thí kén rể, chỉ ngồi ở trong cung chờ đợi kết quả.

Đại yến trong cung đêm nay, ngoại trừ văn thần võ tướng còn có năm người
thắng trong cuộc tỉ thí ngày hôm nay. Nhạc Kha cùng Hùng Lực không hề lo lắng cũng giành được phần thắng, một vị khác chính là trưởng tử của
Thôi Phục thúc thúc, Ma Lạc thống lĩnh quân cánh tả của Tu La thiết kỵ,
ngay cả Cửu Ly cũng nằm trong số đó. Chỉ có một vị ta không biết, đó là
một nam nhi cao gầy, ánh mắt giống như hàn tinh, liếc nhìn đã thấy quạnh quẽ, thật không giống nam nhi Tu La nhiệt tình nhanh nhẹn, nhưng màu
da hắn rất đen, nên cũng không giống dị tộc, nghe người hầu trong điện
xướng danh, hắn tên là Ninh Tàng, thì ra cũng là con trai của thần tử
trong triều, chỉ là ta không biết mà thôi.

Rõ ràng trong lòng phụ thân tràn đầy tâm sự, suốt buổi tiệc chỉ uống rượu. Chúng thần thấy
người không vui, tự cũng biết khuôn phép hơn rất nhiều, cung yến hôm nay có thêm vài phần lễ nghi, tiếng ồn ào cười đùa cũng nhỏ đi ít nhiều.

Thôi Phục thúc thúc là người quản lý cuộc thi đấu này, thấy cung yến vô cùng tẻ nhạt, không khỏi nói đùa vài câu: “Hôm nay Vương thượng uống rượu
giải sầu, bởi vì cuộc thi đấu chọn phò mã kết thúc thì tận mắt người sẽ
nhìn thấy công chúa phải lấy chồng, nên lòng không nỡ?”

Phụ thân gượng cười: “Hôn sự của công chúa, làm phiền Thôi khanh rồi, hôm nay Bổn vương kính Thôi khanh một ly rượu!”

Miệng ta thấy đăng đắng, nâng ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm, rượu ngon
hương thuần xưa kia hôm nay chẳng biết tại sao cũng có mùi vị cay đắng.

Chúng thần mượn việc này làm cớ kính Thôi Phục thúc thúc. Mặc dù ngoài miệng
Thôi Phục thúc thúc nói không dám nhưng cũng uống hết một vòng, mặt từ
đen chuyển sang hồng, rõ ràng đã uống không ít. Ông ấy nâng ly rượu lên
cười nói: “Lời của Vương thượng khiến hạ thần không dám nhận! Thần làm
việc này bất quả chỉ là lấy việc công làm việc tư mà thôi!”

Chúng thần trong điện đều nhìn về phía Ma Lạc cười vang, Ma Lạc rất thẳng
thắng đứng khỏi ghế, hành lễ với phụ thân rồi xoay người hành lễ với phụ tôn của mình: “Con đa ta phụ thân đại nhân!”

Chúng thần lại cười to.

Ma Lạc này thật biết phân tích tình hình, Cửu Ly trừng mắt nhìn hắn một
cái, tư lự không vui uống một hớp rượu to, lén nâng mắt nhìn ta rồi lại
cúi đầu giống như vô cùng mê muội.

Ta cũng cười nhạt, thầm khen
nam nhi Tu La tính tình hào sảng. Lại thấy Ma Lạc rót một ly rượu, hành
lễ với ta: “Công chúa về triều, muôn người chú mục, tiểu thần có thể
cùng công chúa tham gia một trận chiến cũng coi như có tình đồng đội. Từ sau trận giao chiến với Thiên tộc, tiểu thần càng khó quên tư thế oai
hùng của công chúa trên chiến trường, hôm nay may mắn thắng được, vẫn
mong công chúa ngó đến.!”

Ma Lạc này, hắn…hắn đang cầu hôn ta trước mặt mọi người sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui