Lòng Ta Nào Phải Đá

-Trở tay thay đổi như chong chóng-

***

Thạch Hàn Chi kinh ngạc quay đầu lại, dưới ánh trăng nhìn thấy Sở Tư Viễn, Diệp Khinh Phong, Đường Kinh, ba người đứng sau một gốc cây đại thụ cách đó không xa, người vừa mới lên tiếng chính là Sở Tư Viễn.

Tư Viễn nhìn Thạch Cô Hồng tiếp tục nói:”Cô Hồng huynh, lần này thật sự là vất vả cho huynh, ủy khuất huynh thời gian dài phải chung sống cùng yêu nghiệt này.”

Hàn Chi nghe vậy cả người run lên, đột nhiên quay đầu lại mở mắt nhìn chằm chằm Cô Hồng, cặp môi hơi rung rung nhưng tuyệt nhiên không thể thốt ra chữ. Thân thể y như đang lơ lửng trên mây, trôi nhè nhẹ tựa như không còn hơi sức. Trong đầu chỉ có một ý niệm: giả dối, tất cả đều là giả dối! Nguyên lai mọi người đều lừa gạt ta! Nghĩ đến đây lục phủ ngũ tạng như thiêu như đốt, “oa” một tiếng phun ra ngụm máu, liền hôn mê bất tỉnh.

Thạch Cô Hồng lúc này mới tỉnh táo có phản ứng lại, hắn tức giận đến trên trán đầy gân xanh, hướng Sở Tư Viễn quát:” Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta không phải cùng một loại với các ngươi!”. Lại vội vàng cúi đầu lay Thạch Hàn Chi:”Hàn Chi, ngươi mau tỉnh lại, ta thực sự không có lừa ngươi, không có…….”

Sở Tư Viễn đắc ý cười lớn một tiếng, trên mặt có chút oán hận cùng bi ai. Diệp Khinh Phong không nhịn được nhăn mặt, hướng hắn nhẹ giọng nói:” Ngươi cần gì chia rẽ bọn họ?”

Sở Tư Viễn nhìn đường mòn vòng quanh sườn núi dẫn lên đỉnh bĩu môi, trong bóng đêm trên sơn đạo đông nghìn nghịt những thân ảnh đang hướng tới bên này nhanh chóng di chuyển. Đều là những người do bát đại môn phái cử đến tương trợ sau khi nhận được mật báo.

Nhìn thấy đám người kia càng ngày càng gần, Sở Tư Viễn hướng Diệp Khinh Phong nói:” Chẳng lẽ ngươi muốn người của bát đại môn phái coi Thạch Cô Hồng như đồng đảng của Ma Tâm Cốc rồi giết chết? Rõ ràng lúc trước ngươi nói không thể liên lụy đến hắn, ta chẳng qua có lòng tốt vì ngươi giúp hắn giải vây.”

Thạch Cô Hồng nghe vậy dời sự chú ý khỏi người Thạch Hàn Chi, hướng Sở Tư Viễn nổi giận gầm lên một tiếng:”Ai mượn ngươi thay ta giải vây? Ta dù chết cùng không nguyện kết giao với lũ ngụy quân tử các ngươi!” Nói xong đem Thạch Hàn Chi đặt trên mặt đất, đưa tay rút lấy bảo kiếm hướng Sở Tư Viễn đâm tới.

Sở Tư Viễn vội vàng lùi về phía sau vài bước, Đường Kinh thân hình chợt lóe rồi tới trước mắt thay Tư Viễn đón mũi kiếm. Sở Tư Viễn thối lui sang một bên, vội vàng lấy từ trong người ra một cái tiêu trúc liên tục thổi vài cái, tiêu trúc liền phát ra những thanh âm “xì xì”, nghe vô cùng quỷ dị.

Bên kia kiếm thế như cầu vồng trên tay của Thạch Cô Hồng đột nhiên run lên, trường kiếm “keng” một tiếng rơi xuống mặt đất. Hắn kêu thảm lấy tay ôm đầu ngã xuống đất, quay cuồng lăn lộn, hoàn toàn không để ý trên mặt đất toàn bụi gai đang cào toạch từng mảng da thịt.

Diệp Khinh Phong vừa sợ vừa lo, muốn đi tới xem chừng lại bị Đường Kinh giữ lại:” Diệp huynh đừng, Tư Viễn vừa thức tỉnh cổ trùng trong người hắn, chờ một lát hắn sẽ dừng lại.”

Diệp Khinh Phong cả kinh:” Các ngươi đã hạ cổ trùng trên người hắn khi nào? Tại sao ta nửa điểm cũng không biết?”

Lúc này Thạch Cô Hồng trên mặt đất rốt cuộc cũng ngừng giãy dụa, vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Diệp Khinh Phong thấy thế vội vàng chạy tới ngồi xuống bắt mạch, Sở Tư Viễn lẳng lặng nói:”Hắn chỉ là hôn mê, không chết được đâu. Lần trước may mắn thừa dịp hắn hôn mê ở trên người hắn hạ cổ trùng, bằng không nghĩ muốn chế ngự tên điên này thật không dẽ dàng.”

Diệp Khinh Phong sắc mặt phức tạp đứng lên, vốn định nói cái gì đó, nhìn thấy người của bát đại môn phái đã chạy tới trước mặt, đành phải đem lời nói đã đến cửa miệng nuốt xuống. Hắn liếc mắt nhìn lướt qua đám người một cái, nhận thấy đi đầu đúng là Tư Mã Cửu của Cái Bang cùng Nam Cung Tuyệt của Thiết Kiếm Minh, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy sư phụ mình Đông Phương Lãng, không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Đường Kinh hướng mọi người giải thích một chút về vị trí phong thủy của Ma Tâm Cốc, mọi người thấy vách núi kia sâu không thấy đáy, bốn phía đều cao chót vót, dốc ngược, căn bản không có đường đi xuống, nhất thời cũng chưa có biện pháp gì.

Lúc này Tư Mã Cửu liếc qua thấy trên mặt đất có hai người đang hôn mê bèn nói, “chi bằng giữa hai người này đem giết lấy một, sau đó đem thi thể ném xuống đáy để người của Ma Tâm Cốc thấy thi thể sẽ lo lắng cho an nguy của người còn lại, phải chủ động lên đây cứu người. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ.” Dừng một chút lại nói tiếp:” Người trong Ma Tâm Cốc rất quan tâm đến mạng của Thạch Hàn Chi, giết hắn chỉ sợ kế hoạch khó thành, chi bằng giết Thạch Cô Hồng.”

“Không được!” Diệp Khinh Phong gấp gáp ngăn lại, “Hắn không phải là người của Ma Tâm Cốc, chúng ta không thể lạm sát người vô tội.”

Tư Mã Cửa âm hiểm cười cười, “Diệp minh chủ cùng vị Thạch công tử này có giao tình kẻ bỉ nhân này cũng có nghe qua, có điều bây giờ thỉnh Diệp minh chủ lấy đại cục làm trọng, tạm thời đem tư tình đặt sang một bên.”

Tuy rằng Tư Mã Cửu đối với việc bọn họ làm thế nào biết được nội tình bên trong Ma Tâm Cốc cũng không rõ ràng. Tuy nhiên trước khi đại hội luận kiếm diễn ra, hắn ta đã để ý chuyện Diệp Khinh Phong vẫn ở chung cùng Thạch Cô Hồng tại Phiêu Vân Các của Thiên Cơ Viên, lúc này mượn công nói tư, đơn giản là muốn bức Diệp Khinh Phong hoặc hi sinh danh dự hoặc phải giết Cô Hồng.

Diệp Khinh Phong thấy vẻ mặt Tư Mã Lâu mờ ám, thái độ không minh bạch, trong lòng cảm thấy quẫn bách cùng tức giận, lại không thể vì bản thân mà bác bỏ. Đêm đó hắn không hiểu sao lại bị Thạch Cô Hồng cường bạo, trực giác bảo có lẽ trong đó có ẩn tình, đang do dự không biết xử lý việc này thế nào thì thấy Đường Kinh cùng Sở Tư Viễn đi ra. Hắn lấy làm kinh ngạc vừa sợ vừa thẹn, đành phải tùy ý hai người dùng xích sắt trói Thạch Cô Hồng đang hôn mê, tâm tư đang hỗn loạn cũng không phản đối kế hoạch của bọn họ. Mặc dù trong lòng cảm thấy bất an, nhưng nghĩ đến tâm sự đau đáu bao nhiêu năm của mình cùng sư phụ là tìm được Ma Tâm Cốc nên rốt cuộc vẫn ngầm đồng ý, về sau những việc trên mới phát sinh.

Tư Mã Cửu nhìn Diệp Khinh Phong vẻ mặt phức tạp, đang muốn tiếp tục dùng lời nói khống chế hắn, bấy giờ Sở Tư Viễn đột nhiên chen vào nói:” Tư Mã huynh nhất định là hiểu lầm rồi, Thạch Cô Hồng tuy rằng đã từng là sư huynh đồng môn của Thạch Hàn Chi, bất quá hai người đã sớm cắt đứt quan hệ, hiện giờ hắn chính là đệ tử của Thiên Cơ Viên. Hơn nữa toàn bộ sự việc lần này cũng là hắn hợp tác với chúng ta, mới có thể lừa Thạch Hàn Chi nói ra tung tích của Ma Tâm Cốc. Cho nên chẳng những hắn vô tội, mà người có công lớn nhất chẳng phải là hắn sao?”

Người của bát đại môn phái nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tư Mã Cửu sắc mặt ngượng ngùng, xấu hổ ho khan một tiếng, “Nguyên lai là hiểu lầm, thỉnh Diệp minh chủ đừng chê trách. Vậy hiện giờ phải làm sao mới có thể tấn công Ma Tâm Cốc?”

Diệp Khinh Phong cố gắng tự kiềm chế tâm trạng hỗn loạn, nhìn vách núi đen suy tư một lát, “Núi này vách dốc đứng, căn bản không thể đi xuống, nếu lại đợi đến hửng sáng ngày mai, chỉ e Ma Tâm Cốc đã sớm có sự chuẩn bị. Theo ta thấy không bằng dùng lửa, cây cối, cỏ dại ở vách núi đều đã khô héo, chúng ta chỉ cần đổ chút dầu, thế lửa lập tức có thể lan tràn đến đáy núi. Đến lúc đó bọn chúng nhất định sẽ vì chạy trốn mà phải xuất cốc, chúng ta vừa lúc đó có thể ôm cây đợi thỏ.”

Mọi người đều hùa theo, thấy rằng đây đúng là một ý kiến hay. Vì thế không ít người tiến lên đi đổ dầu đốt lửa, nháy mắt ngọn lửa hừng hực bám theo vách núi nhanh chóng lan tràn xuống dưới, sáng rực bầu trời đêm.

Trong sơn cốc sương khói dần dần tràn ngập, bên trên mép núi đã có rất nhiều người của bát đại môn phái ho khan không ngớt, liền hơi lùi lại một chút, chật vật tìm vài nơi trên đỉnh núi hoang còn thấm đẫm sương đêm một nơi ẩn núp. Nghĩ đến lúc sau có lẽ sẽ là chiến đấu dữ dội, Diệp Khinh Phong liền tìm ở trong rừng một sơn động, sau đó đưa Thạch Cô Hồng cùng Thạch Hàn Chi đang hôn mê đến trong sơn động kia giấu đi, tránh gặp phải nguy hiểm.

Ước chừng thời gian qua một canh giờ, người của bát đại môn phái ở trên mép núi quả nhiên thấy mấy chục thân ảnh theo vách núi bay lên. Ánh lửa hừng hực chiếu xuống, đều là người mặc hồng y bịt mặt cưỡi tiên hạc hoặc đại điêu. Những con tiên hạc cùng đại điêu này tựa hồ rất sợ lửa, thỉnh thoảng lại thất thanh kêu to, có mấy con trên cánh đều đã bén lửa, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Một cô gái mặc hồng y đến đầu tiên nhảy xuống khỏi tiên hạc, tiên hạc kia liền nhanh chóng bay đi, biến mất trong màn đêm. Cô gái đó thấy người của bát đại môn phái bắt đầu bao vây liền quá một tiếng:”Các ngươi có thể nào nói mà không giữ lời? Năm đó ở trong ước định cũng không có nói người còn sống hay đã chết, bản cốc căn cứ vào ước định trả lại các người thi thể của các môn nhân, cũng không tái xuất hiện ở võ lâm Trung Nguyên. Các người vì sao phải dồn ép chúng ta vào đường cùng?”

Tư Mã Cửu giận dữ nói:” Ngươi là kẻ gian tà, giảo hoạt, loại đàn bà lắm miệng đừng có lớn tiếng chất vấn, tóm lại hôm nay các ngươi sẽ phải chôn thây ở đây.” Lời còn chưa dứt liền hướng về phía nàng kia đánh tới.

Diệp Khinh Phong vung tay lên, mọi người liền lao tới tấn công, trên vách núi lập tức tràn ngập tiếng đao kiếm, tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt. Trong gió dày đặc mùi huyết tinh.

Hồng y nhân của Ma Tâm Cốc võ công cũng không hẳn cao cường, chỉ nỗ lực dựa vào nhiếp hồn thuật để duy trì, nhưng người của bát đại môn phái quá đông, tất cả lại đều đều là tinh anh, như thế qua ba bốn canh giờ, thể lực người của Ma Tâm Cốc dần dần không thể chống đỡ nổi, nhìn rõ sự thất bại.

Cứ như vậy cuộc hỗn chiến kéo dài đến tận khi thái dương sáng tỏ, người của bát đại môn phái tuy đã chết không ít, nhưng hồng y nhân cũng từng người lần lượt thay nhau ngã xuống, trên vách núi nơi nơi đều là thi thể.

Diệp Khinh Phong đem trường kiếm rút ra từ ngực một hồng y nữ tử, nháy mắt một đóa huyết hoa nở rộ, bắn lên thấm đỏ trên vạt áo hắn. Lúc rút kiếm ra nàng đã tắt thở, chiếc khăn che mặt tung bay theo gió lộ ra khuôn mặt bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi, xinh đẹp, điềm tĩnh, nhìn thế nào cũng không ra bộ dáng yêu nữ. Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, hắn bất giác hít thở không thông, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Lúc này mặt trời vừa ló ra từ sau dãy núi phía đông, trong phút chốc trời đất ngập trong một ánh hồng quang rạng rỡ. Miệng núi lửa phía xa xa như một chiếc mõm đen ngòm, hung dữ nhưng lại đầy quạnh hiu, trong lòng Diệp Khinh Phong đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác thê lương.

Tim bỗng đập loạn mất một nhịp, đột nhiên nghĩ đến Thạch Cô Hồng cùng Thạch Hàn Chi chắc đã tỉnh lại. Hắn nhìn qua thấy tất cả người con gái mặc hồng y của Ma Tâm Cốc đều đã là tử thi, chỉ còn lại người của bát đại môn phái đang kiểm tra, liền hướng Sở Tư Viễn dặn dò vài câu, sau đó một mình rời vách núi, hướng về phía sơn động nơi hai người đang nằm vội vàng chạy đi.

Vén dây leo ở cửa sơn động đi vào, Diệp Khinh Phong giật mình sợ hãi, hai người mê man nằm trên mặt đất đã không cánh mà bay.

Edit: Dâu & Cô Nương Lẳng.

——————————–

Tiêu đề chương lấy ý từ bài thơ “Bần giao hành” của Đỗ Phủ:

貧交行

翻手作雲覆手雨,

紛紛輕薄何須數?

君不見管鮑貧時交,

此道今人棄如土。

Bần giao hành

Phiên thủ tác vân, phúc thủ vũ,

Phân phân khinh bạc hà tu sổ?

Quân bất kiến Quản Bão bần thì giao,

Thử đạo kim nhân khí như thổ.

Chú thích: 1/Phiên thủ tác vân phúc thủ vũ – Lật tay làm mây, trở tay làm mưa, ý chỉ con người tráo trở thay đổi thất thường. 2/ Quản Bão chỉ Quản Trọng và Bao Thúc Nha, đôi bạn thân thiết từ thuở hàn vi cho đến khi bước chân vào con đường kiến công lập nghiệp, đây là giai thoại nổi tiếng về tình bạn (xem ở đây)

-Bản dịch của Song Nguyễn Hàn Tú-

Bài Hành Kết Bạn Thuở Hàn Vi

Xoay chuyển bàn tay đổi mây mưa

Thói đời khinh bạc mấy cho vừa

Ân nghĩa Quản Bào gương xưa ấy

Đời giờ coi rẻ tựa bùn nhơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui