Lòng Ta Nào Phải Đá

( Thế sự mờ mịt không thể dự đoán)

Thạch Cô Hồng ngồi một mình trên tảng đá cạnh bờ biển, mặc cho gió biển thổi vù vù ở bên tai. Bầu trời âm u như muốn áp xuống mặt nước, sóng lớn gào thét như muốn nuốt tất cả vào lòng biển sâu, tựa như đêm Hàn Chi rơi xuống biển.

Trên bãi biển có một bà cụ đang mò cua, nhìn hắn ngồi đã được vài canh giờ, nhịn không được hướng hắn gọi: “Vị công tử này đang đợi ai sao?”

Thạch Cô Hồng đem ánh mắt thất thần quay về phía bà lão, thấy bà mặt đầy nếp nhăn, trên nét mặt già nua hiện lên vẻ ân cần, trong lòng chợt động, liền gật gật đầu: “Đại nương, ngươi nói xem ta có thể chờ được đến lúc đó không?”

Cụ bà nghĩ nghĩ rồi nói: “Công tử đợi đã lâu như vậy, xem ra người ngươi chờ sẽ không đến đây. Nếu công tử biết người ở đâu, không bằng tự tìm đến nơi?”

Thạch Cô Hồng như sực tỉnh, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy! Ta vì sao không đi tìm hắn? Vì sao còn muốn ở chỗ này tự lừa mình dối người?”

Cụ bà thấy hắn nghĩ thông suốt, liền cười bảo: “Buổi tối có mưa, lão bà ta đi trước. Công tử bảo trọng.” Nói xong khiêng cái sọt cá tập tễnh bỏ đi.

Thạch Cô Hồng xé một mảnh áo, đem buộc chặt hai chân mình vào nhau, sau đó đứng lên. Nhìn mặt biển mênh mông vô bờ, hắn thê lương thét dài một tiếng, nhảy về phía trước thả người xuống nước biển.

Làn nước bao phủ thân thể, bốn phía nước cuồn cuộn chà xát hai má hắn, vừa lạnh vừa đau, trước mắt hóa thành mơ hồ ảo ảnh.

Hình ảnh xoay chuyển trước mắt chính là bông tuyết phiêu linh, hàn hoa như mộng trong rừng mai, thiếu niên bạch y đoạt lấy trúc địch cười trêu cợt rồi bỏ chạy vội đi, tiếng cười thanh thúy còn lưu lại vấn vương thật lâu trong rừng. Hắc y thiếu niên đứng trên nền tuyết si ngốc ngóng nhìn, trong lòng lặng lẽ thì thầm: Hàn Chi, Hàn Chi, cả đời này ta sẽ không bao giờ buông tay………

Trong nước biển, Thạch Cô Hồng vươn tay ra, muốn bắt lấy bóng trắng sắp biến mất, bóng trắng kia lại càng xa hơn. Chờ ta, chờ ta……..Tay ở trong nước quơ quào, rốt cuộc bắt được một vật gì đó. Hắn trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng: ……Cuối cùng cũng không phải quá trễ….

Quần áo ướt sũng bị gió lạnh thổi một hồi, Cô Hồng lạnh run cả người, chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy lòng bàn tay trống trơn, hắn ngồi dậy gọi to một tiếng: “Hàn Chi!” Lúc này mới phát hiện mình đang nằm sau một khối nham thạch, bên cạnh một người mặc y phục dạ hành, đeo mặt nạ màu bạc đang ngồi.

“…….U Ảnh?” Thạch Cô Hồng quay đầu nhìn kĩ bốn phía, “Nơi này là âm phủ?”

“Đây là bờ biển, ngươi chưa chết, ta cũng không chết.” Hắn lặng lặng nói, “Nhưng ngươi, còn sống không phải là tốt lắm sao? Vì cớ gì mà nhất định phải chết?”

Cô Hồng cười chua xót, “Ta có trăm ngàn lý do để không thể không chết, nhưng lại không có nửa cái lý do để sống.”

“Thù ngươi không cần báo?”

Cô Hồng sửng sốt nhìn về phía hắn, “Thù nào? Kẻ giết chết cả nhà của ta chính là Truy Thạch lệnh chủ, cũng là hắn hạ dược làm ta quên hết thảy mọi thứ —- hiện tại ta bây giờ đều đã nhớ lại tất cả. Chính là hắn đã chết, ta còn có thể báo thù cái gì?”

“……….Ngươi nghĩ vậy?” Dừng một chút, “Người lần trước ngươi giết chết ở Thiên Cơ Viên chẳng qua chỉ là kẻ thế thân, Truy Thạch lệnh chủ thực sự chính là Đông Phương Lãng.”

Cô Hồng ngạc nhiên, “Chuyện này làm sao có thể xảy ra?”

“Mười tám năm trước, Đông Phương Lãng chọn phá vỡ tổ chức sát thủ Đề Huyết, giết thủ lĩnh Đề Huyết là Tàn Dạ. Lão ta vốn định một lưới bắt hết, sau lại vì củng cố địa vị của Thiên Cơ Viên ở giang hồ, liền thu nạp sát thủ Đề Huyết, một lần nữa tạo nên Truy Thạch”

Cô Hồng tiếp tục trầm mặc, cừu hận như ngọn lửa bị châm lên, tử niệm cũng tạm thời bỏ sang một bên, giờ phút này lí trí đúng là cực kì bình tĩnh.

Nếu Đông Phương Lãng là Truy Thạch lệnh chủ, quả thật có rất nhiều sự việc có thể lập tức giải thích. Tỷ như nói bốn người bọn họ sở dĩ đều họ Thạch, có lẽ đều là theo họ của Thiên Cơ đạo trưởng Thạch Thanh Ca. Nay cả Truy Thạch cũng bởi vì Đông Phương Lãng mê luyến sư phụ, cho nên mới lấy cái tên như vậy. Mà chính mình, Hàn Chi, Lãnh Châu, thậm chí cả Diệp Khinh Phong hình dáng đều tương tự Thạch Thanh Ca, cũng nhất định không phải là ngẫu nhiên.

“Thì ra là thế….” Cô Hồng lẩm bẩm nói, ngầm gắt gao nắm chặt bàn tay, cắn răng nói: “Đông Phương Lãng giết người nhà ta, làm nhục tôn nghiêm ta, lại phế đi tứ chi Hàn Chi, ta quyết không thể bỏ qua cho hắn!”

“Ngươi hiểu được là tốt rồi, chớ tiếp tục làm chuyện điên rồ. Ta lúc này không thể ở lâu, ngươi hãy tự lo cho bản thân.” Lời còn chưa dứt thân ảnh màu đen đã xoay người nhập vào nham thạch, rất nhanh liền không thấy tung tích.

Cô Hồng hướng bờ biển trong đêm đen dõi mắt nhìn lại, thủy triều càng thêm mãnh liệt. Hắn vốc một nắm cát trong tay, tùy ý để cho chúng theo khe hở ở giữa chảy xuống, lạnh lạnh, tê tê, giống như đầu ngón tay tình nhân dịu dàng âu yếm. Hắn đem cát còn sót lại giữa hai bàn tay áp lên trên má mình, trong miệng thầm thì: “Hàn Chi…….trên đường đến Hoàng Tuyền hãy chờ ta……..” Đứng dậy khẽ nhảy, thân hình liền biến mất trong đêm đen vô tận.

Cách đó không xa một hắc y nhân đi ra khỏi rừng. Y nhìn thân ảnh Thạch Cô Hồng biến mất mà lặng người, mặt nạ kim chúc trong bóng đêm ánh lên ngân quang âm u, lạnh lẽo, phảng phất mang theo tình cảnh bi thương, tuyệt vọng.

Một nam tử ở giữa rừng cây đi ra, hờn giận nói: “Ngươi vẫn không thể nào buông được hắn?”

Hắc y ngân diện thản nhiên nói: “Kính đã vỡ làm sao tái hợp, nước đã đổ sao có thể làm đầy trở lại.”

Nam tử hừ lạnh một tiếng, “Thật là si ngốc. Nếu ai dám phản bội ta, ta nhất định làm cho hắn sống không bằng chết. Mà ngươi lại chấm dứt ý niệm tự sát của hắn, còn cố ý giả bộ Thạch U Ảnh đi khuyên giải. Chẳng lẽ ngươi đã quên hắn đã cũng người khác hợp mưu lừa gạt ngươi như thế nào sao?”

Người mang mặt nạ ngân diện nghe vậy nghiêng đầu đem ánh mắt dữ dội nhìn chằm chằm hắn, nam tử sắc mặt cứng đờ, mất tự nhiên ho khan một tiếng. Ngân diện nhân lẳng lặng nói: “Nếu muốn cùng ta hợp tác, lần sau đừng ở trước mặt ta nói dối. Ta rất hiểu hắn, cho dù hắn không thương ta, cũng quyết không diễn kịch lừa gạt — ngươi cho là hắn dối trá, gian ngoan giống hệt các người sao?”. Cả người hắn như có ánh sáng lướt qua, nhìn hung dữ như biển khơi cuồng nộ, rồi lại buồn bã nói: “Kỳ thật như vậy cũng tốt. Tan nát cõi lòng rồi sẽ hết, yêu thương rồi sẽ biến thành tro bụi, cả cuộc đời này đã trải qua hết thảy, tuy rằng cực kì đau đớn, nhưng tuyệt không hối hận.”

Ngày kế tiếp trong khách điếm, Diệp Khinh Phong, Sở Tư Viễn, Thạch Cô Hồng, Đường Trác cùng với Vu Mang, một nhóm năm người liền lên đường, ngày đêm thần tốc theo hường Thiên Cơ Viên đi đến. Diệp Khinh Phong thấy Thạch Cô Hồng dễ dàng đồng ý quay trở lại Thiên Cơ Viên, tuy có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ hắn đã không còn một lòng muốn chết âu cũng là chuyện tốt, cho nên cũng không muốn suy nghĩ kĩ. Trên đường đi phát hiện hắn tuy rằng trầm mặc, nhưng vẫn ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ, cũng không có gì không bình thường, rốt cuộc buông xuôi tâm trạng đang treo nặng trong lòng.

Ba ngày sau năm người rốt cục cũng đến Thiên Cơ Viên. quả nhiên thấy Đông Phương Lãng cùng Từ Tình đang mang bệnh nằm trên giường. Đường Trác bắt mạch chẩn đoán bệnh cho hai người một hồi, nói cho mọi người độc trong người hai người kia đúng là yên độc. Yên độc kia tên là Cách Dạ Đoạn Hồn, người bình thường hít phải ước chừng qua một đêm sẽ mất mạng, may mắn hai người kia chỉ hít vào một lượng cực nhỏ, nếu không tính mạng đã sớm không thể bảo toàn.

Đường Trác cho hai người uống Tuyết Ngưng Hoàn được bào chế, không đến hai canh giờ, Đông Phương Lãng cùng Từ Tình đã có thể xuống giường, trừ bỏ nội lực tạm thời chưa thể khôi phục ngoài ra những mặt khác đều đã bình thường.

Phương Đông Lãng thấy Thạch Cô Hồng thoáng lấy làm kinh hãi, đột nhiên hướng Diệp Khinh Phong hỏi: “Thạch Hàn Chi đâu? Không phải đã nói ngươi đem hắn về Thiên Cơ Viên sao?”

Diệp Khinh Phong sắc mặt tối sầm lại, nhìn trộm Thạch Cô Hồng một cái, thấy trên mặt hắn không chút biểu tình, đành phải đứng dậy hướng Đông Phương Lãng khom người nói: “Trên đường gặp sóng to….hắn….hắn rơi xuống biển sâu, sinh tử không rõ, đồ nhi hành sự bất lực, thỉnh sư phụ giáng tội.”

“Đã chết?” Đông Phương Lãng sắc mặt kịch biến, chén trà trong tay cũng bị hắn vô ý bóp nát. Bị nước trà nóng làm bỏng, hắn chợt hồi phục tinh thần, có chút mất tự nhiên nói: “Đã chết cũng tốt.” Nói tới đây cầm một mảnh chén trà nhỏ trong tay ném lên bàn trà, đứng lên hướng mọi người nói: “Bản viên chủ còn có chút việc quan trọng, các vị xin thứ lỗi ta không thể tiếp.” liền một mình rời khỏi.

Thạch Cô Hồng ngồi một hồi, cũng đứng dậy ra cửa phòng. Diệp Khinh Phong thấy hắn đột nhiên rời đi, cùng với mấy người còn lại thờ ơ nói chuyện phiếm vài câu, cũng kiếm cớ bỏ đi.

Thạch Cô Hồng lặng lẽ đuổi theo Đông Phương Lãng, thấy hắn quả nhiên hướng phế viện kia đi tới. Nghĩ lúc này công lực Đông Phương Lãng chưa kịp khôi phục, đúng là thời cơ tốt để giết hắn, đang muốn đi qua, lại bị một âm thanh lạnh lùng từ phía sau làm dừng cước bộ.

“Thạch công tử vì đại nghĩa không quản tình thân, thật sự là phúc của võ lâm a!”

Thạch Cô Hồng chậm rãi xoay người lại, thấy Thủy Đạm Nguyệt đang oán hận nhìn mình, trên mặt đầy vẻ khinh miệt.

“Cô nương nói quá lời.”

Thủy Đạm Nguyệt cười lạnh tiến lên vài bước, “Ngươi diễn kịch cũng thật giỏi, lần trước ngay cả ta cũng bị ngươi lừa.” Trên má lúm đồng tiền yêu kiều lộ ra vẻ oán hận cực độ, phẫn nộ nói: “Ngươi như thế nào nhẫn tâm hại chết Lãnh đại ca? Lòng dạ ngươi chỉ đáng cho chó ăn.”

Thạch Cô Hồng lẳng lặng nói: “Cô nương nói đúng —- lòng dạ ta đúng là đã bị chó ăn.”

Thủy Đạm Nguyệt sửng sốt, tỉ mỉ đánh giá hắn, thấy hắn biểu tình tuy rằng bình tĩnh, đáy mắt lại ẩn chứa tuyệt vọng cùng đau thương, những chế giễu mỉa mai rốt cuộc nói không nên lời.

Lúc này Diệp Khinh Phong đã theo kịp Thạch Cô Hồng, “Đạm Nguyệt! Muội sao lại ở Thiên Cơ Viên?”

Thủy Đạm Nguyệt chậm rãi xoay người, “Là Diệp minh chủ! Ta vừa mới đến còn chưa kịp tới bái kiến minh chủ.” Hai chữ minh chủ kia được lặp lại một cách khác thường, làm cho khuôn mặt tuấn tú của Diệp Khinh Phong không khỏi đỏ bừng.

Thủy Đạm Nguyệt nhìn hắn biểu tình ngượng ngùng, trong lòng thoáng cảm thấy thoải mái, “Ta là cố ý đến tìm ngươi.” Quét mắt qua liếc hắn một cái, “Thủy Đạm Nguyệt tự thấy dung mạo xấu xí thật sự không xứng với Diệp minh chủ, cho nên đặc biệt tới đây để từ hôn, những mong minh chủ thành toàn.”

Diệp Khinh Phong biểu tình thoáng cứng đờ, gượng cười nói: “Cô nương dung nhan như tiên, tại sao có thể nói thế này? Làm Diệp Khinh Phong vô cùng xấu hổ.”

Thủy Đạm Nguyệt nhíu đôi mi thanh tú lại, “Có một số việc cả ngươi và ta đều biết, chúng ta đơn giản đi thẳng vào vấn đề. Giữa người và ta đều không có tình cảm, việc gì phải miễn cưỡng ở chung một chỗ?”

Diệp Khinh Phong dần dần thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Nếu Thủy cô nương ý đã quyết, vậy không bằng tất cả đều do cô nương làm chủ.”

“Tốt!” Thủy Đạm Nguyệt hướng hắn gật đầu, “Vậy ta đi.”

Lúc này Đường Trác cùng Vu Mang vừa mới đi tới, Thủy Đạm Nguyệt hướng bọn họ gật gật có ý chào, sau đó liền đi qua bọn họ, đi được một đoạn cước bộ ngừng một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người kia một cái, lại tiếp tục đi về phía trước, bóng hình xinh đẹp rất nhanh biến mất ở góc khuất.

Lúc này Thạch Cô Hồng lơ đãng nhìn qua hướng Vu Mang, vừa lúc hắn cũng nâng mắt lên, mâu quang trong suốt ở trên mặt Thạch Cô Hồng nhẹ nhàng đảo qua, phảng phất giống như bông tuyết bay lả tả dừng lại trên mặt Thạch Cô Hồng, buốt giá, lành lạnh, như muốn xuyên qua tiến vào đáy lòng hắn.

_____________

Câu đầu của chương trích từ bài thơ.寄李儋元锡 (唐)韦应物 去年花里逢君别,今日花开已一年。 世事茫茫难自料,春愁黯黯独成眠。 身多疾病恩田里,邑有流亡愧俸践。 闻道欲来相问讯,西楼望月几回圆。Hán Việt:

Khứ niên hoa lý phùng quân biệt, kim nhật hoa khai dĩ nhất niên.

Thế sự mang mang nan tự liêu, xuân sầu ảm ảm độc thành miên.

Thân đa tật bệnh ân điền lý, ấp hữu lưu vong quý bổng tiễn.

Văn đạo dục lai tương vấn tấn, tây lâu vọng nguyệt kỷ hồi viên.

Dịch nghĩa

ký lý đam nguyên tích

năm ngoái hoa lý phùng quân biệt, hôm nay hoa khai dĩ một năm.

thế sự mang mang nan tự liêu, xuân sầu ảm ảm độc ngủ say.

thân đa tật bệnh ân điền lý, ấp hữu lưu vong quý bổng tiễn.

văn nói dục lai muốn hỏi tấn, tây lâu trăng rằm vài lần viên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui