Lòng Ta Nào Phải Đá

(Đồng huyệt cùng người e vọng tưởng)

Người nọ cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn Đường Kinh. Đường Kinh chăm chú nhìn lại, trong lòng không khỏi giật mình, hóa ra người này đúng là phụ thân đã qua đời cách đây mười ba năm của hắn —– Thục vương Mạnh Sưởng.

“Phụ vương!” Kiếm trong tay Đường Kinh ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất, sau đó liền bổ nhào đến quỳ gối dưới chân người nọ, lại duỗi tay ôm chặt cứng chân hắn. Đợi đến khi hắn cảm thấy được nơi bàn tay tiếp xúc lạnh lẽo đến tận xương cốt, mới đột nhiên bừng tỉnh sau đó nhìn kĩ lại một lần, hóa ra đó chỉ là một tượng ngọc được chạm khắc tinh xảo, kĩ thuật điêu khắc thập phần tỉ mỉ, thoạt nhìn rất giống người thật.

Nghĩ đến quốc cừu gia hận, trong lòng ẩn nhẫn chịu đựng nhiều năm cực kì bi ai giờ khắc này đột nhiên bùng nổ, Đường Kinh nhất thời nước mắt như mưa, “Phụ vương, con cho dù có thành ma cũng không quên cừu hận này.”

Đang lúc trong người vô cùng kích động đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, liền thấy Sở Tư Viễn cùng Từ Tình đang theo cửa động tiến vào.

Đường Kinh cực kì hoảng sợ, vội vàng cầm bảo kiếm chỉ vào Từ Tình quát: “Ngươi sao lại không ngã chết?”

Từ Tình hừ lạnh một tiếng, “Là ông trời có mắt, muốn cho ta tìm được kho báu.”

“Ngươi đừng mơ tưởng!” Đường Kinh gầm lên một tiếng, “Ngươi hiện giờ chỉ còn nhiều nhất hai, ba thành công lực, cho dù ngươi cùng Sở Tư Viễn liên thủ, cũng không phải đối thủ của ta.”

Lúc này Sở Tư Viễn lạnh lùng nói xen vào: “Ý ngươi muốn nói đến lần trước ngươi giả mạo Đường Trác cho hắn giải dược của “Cách Dạ Đoạn Hồn” rồi tranh thủ động tay động chân sao? Ngươi yên tâm, kì thật chỉ cần một mình ta cũng có thế đối phó ngươi.”

Đường Kinh cả kinh, “Ngươi…..ngươi làm sao biết được Đường Trác là do ta giả trang?”

Sở Tư Viễn từ trong người lấy ra một bình sứ chứa ‘Ngưng Hương Hoàn’ quơ quơ, “Là nhờ ‘Ngưng Hương Hoàn’ ngươi đưa nói cho ta biết, nếu không, ta hiện tại chắc có lẽ vẫn còn ở Thiên Cơ Viên ngu ngốc chờ đợi. Ta nhớ rõ có lần thấy ngươi thêm tinh dầu bách hợp vào dược hoàn chế dược, cảm thấy kì quái liền hỏi ngươi nguyên nhân. Ngươi đã nói cho ta biết nương ngươi thích nhất là hoa bách hợp, cho nên hễ là thuốc ngươi làm đều bỏ thêm một chút mùi hương này, chính là vì muốn tưởng niệm nàng.”

Đường Kinh lập tức đối với những lời mình đã nói lúc đó hối hận không kịp, vừa ảo não vừa tức giận nói: “Là do trước đây ngươi lừa gạt ta, ta mới hạ độc ngươi! ‘Ngưng Hương Hoàn’ cho dù không thể giải ‘Bạch Lộ’, cũng có thể giúp ngươi giữ được tính mạng trong mười tám năm. Ta đối với ngươi đã là tận tình tận nghĩa, ngươi hà tất phải đến đây dây dưa làm gì?”

“Ta chỉ là che giấu thân phận, chưa có làm chuyện gì có lỗi với ngươi.” Sở Tư Viễn trên mặt lộ ra vẻ bi thương, “Ngươi hạ độc ta ta không trách ngươi, chính là ngươi không nên vì một thanh cầm mà giết cả nhà Sở gia ta! Ngươi khi làm việc này có từng nghĩ tới tình cảm nhiều năm của chúng ta? Ngươi đã vô tình, ta cũng đành bạc nghĩa, tóm lại hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết.”

Đường Kinh khẽ cắn môi, “Được, ngươi cũng đã biết được nhiều bí mật của ta, vốn cũng muốn giết ngươi diệt khẩu.” Còn chưa dứt lời trường kiếm trong tay đã hướng Sở Tư Viễn lao đến, hai thân ảnh lập tức ở giữa kiếm quang dây dưa không ngớt, nhất thời khó có thể hòa giải.

Từ Tình vội thối lui vào một góc xem trận chiến, vừa đánh giá tình hình trong sơn động, đợi đến lúc nhìn thấy pho tượng sống động kia, cũng lắp bắp kinh hãi, bất quá rất nhanh liền hiểu được đó không phải là người thật. Nhìn nhìn, cảm giác có chút quen mắt, khi Mạnh Sưởng chết hắn còn chưa tròn bốn tuổi, chuyện lại đã qua nhiều năm, đã không còn nhớ rõ diện mạo của chính phụ thân mình, lúc này cũng không biết đây là pho tượng tạc phụ thân.

Từ Tình nhìn thấy bàn tay pho tượng hơi nắm hờ, trong lòng bàn tay tựa hồ có thứ gì đó, tâm niệm vừa động, liền vươn tay muốn mở bàn tay pho tượng, ai ngờ cạy mở vài cái vẫn không sứt mẻ.

Từ Tình thấy Sở Tư Viễn bên kia đang rơi vào thế hạ phong, trong lòng quýnh lên, liền rút trường kiếm ra hướng cổ tay pho tượng chém xuống, một nắm tay lẻ loi liền rơi xuống mặt đất. Hắn lại chém thêm một nhát kiếm vào nắm tay, rốt cục lấy được vật bị nắm trong bàn tay, là một viên sáp tròn nho nhỏ màu đen, đường kính không đến một tấc.

Lúc này trong sơn động đột nhiên chấn động kịch liệt, những tảng đá bên vách tường từng mảnh nhỏ rơi xuống, ở trong góc một tảng đá lớn ầm ầm rơi xuống, chớp mắt liền cảm thấy sơn động này sắp sụp đổ.

Từ Tình ngẩn ra, đột nhiên hiểu được là do mình không cẩn thận đụng vào cơ quan. Nguyên lai Mạnh Sưởng là người cực kì cẩn thận, đa nghi, đồng thời cũng có chút tự đề cao bản thân. Hơn hai mươi năm trước Thục Quốc cực kì giàu có trù phú, Mạnh Sưởng vì muốn đề phòng bất trắc về sau, liền đem phần dư dả của quốc khố cùng những kì trân dị bảo để ở nơi này, lại cố ý để thêm pho tượng của chính mình ở đây, để cho con cháu đời sau có thể chiêm ngưỡng dung mạo của mình, kỉ niệm những công đức mà mình đã làm.

Hắn đồng thời cho người bố trí ở pho tượng không ít cơ quan, nếu có người phá hỏng pho tượng của hắn, sơn động này sẽ lập tức sụp đổ. Hắn khi xưa đã tính toán đến chuyện này, vốn cũng cho rằng con cháu mình tuyệt đối sẽ không bất kính với pho tượng, hơn nữa cho dù chúng phá hư pho tượng, như vậy chính là bất trung bất hiểu cho dù có chết cùng không có gì phải luyến tiếc, mà trăm triệu lần không thể ngờ rằng lại có một đứa con không thể nhận ra mình.

Đường Kinh đang kịch liệt giao chiến với Sở Tư Viễn đột nhiên phát hiện biến cố, lập tức ngừng đánh. Từ Tình là người đầu tiên tỉnh ngộ, vội vàng hướng cửa động chạy đi. Đường Kinh thấy hắn chạy trốn, theo bản năng liền vung ống tay áo, một mớ ám khí lạnh lẽo hướng về phía lưng Từ Tình bay đến, toàn bộ không sót cái nào cắm vào lưng hắn.

Từ Tình kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng cước bộ không hề dừng lại, rất nhanh chạy vào trong đường ngầm tối đen, thân ảnh theo đó mà mất hút. Sở Tư Viễn nhìn thấy đá vụn văng tung tóe, quát to một tiếng “Không ổn!”, sau đó cũng chạy ra ngoài, vừa ra khỏi sơn động liền theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Đường Kinh vẫn cố kéo cái rương ở trong động, vách tường đã có mấy khối đá ầm ầm rơi xuống, cơ hồ có thể bất kì lúc nào cũng có thể đánh vỡ đầu Đường Kinh.

Sở Tư Viễn không khỏi vừa sợ vừa giận, hét lớn: “Động sập đến nơi rồi, ngươi muốn chết sao!”

Đường Kinh cũng không để ý đến hắn, vừa nhảy tránh hai khối đá suýt rơi trúng đầu, vừa vẫn kiên trì kéo cái rương ra. Sở Tư Viễn giận giữ giậm chân, “Ngươi điên rồi sao? Tính mạng không muốn lại muốn tiền!” Nói xong đột nhiên tỉnh ngộ, mình không phải là luôn tâm tâm niệm niệm muốn hắn chết sao, lúc này tại sao phải nhắc nhở hắn?

Nghĩ đến đây Sở Tư Viễn khẽ cắn môi, gầm lên một tiếng: “Chết cũng đang đời!” Liền nhấc chân bạt mạng mà chạy đi, thân hình rất nhanh khuất chìm trong đường hầm tối như mực.

Giờ phút này trong lòng Đường Kinh tuy hoảng sợ, cuồng loạn, thế nhưng có một ý niệm đã gần như chiếm trọn tâm trí hắn, nếu không có được những trân kì dị bảo này, hắn liền mất đi ý nghĩa sinh tồn. Nghĩ đến sau khi mất nước chính mình cùng đệ đệ trên đường chạy nạn phải trải bao nhiêu hiểm ác gian khổ, đệ đệ lại thất lạc làm lòng hắn nóng như lửa đốt, mười năm qua gian nan trăm mối tìm kiếm kho báu, cho dù phải chết, hắn cũng không buông tha một tia hi vọng phục quốc duy nhất.

Tránh tảng đá suýt rơi xuống đỉnh đầu, hắn ra sức kéo một rương dạ minh châu đến cửa động, lúc này đột nhiên nghe thấy từ trong thạch động truyền đến một tiếng gào thét, “Đường Kinh đáng chết, ta giúp ngươi cho rồi.”

Đường Kinh vội theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy Sở Tư Viễn đang đứng ở đường hầm nhìn hắn, biểu tình trên mặt phức tạp, buồn vui lẫn lộn, oán giận đan xen, khiến lòng hắn trở nên mê loạn mất phương hướng.

“Ngươi vì sao………..?” Đường Kinh có chút hoang mang hỏi.

Sở Tư Viễn cười tự giễu: “…….Đã nói kiếp này sẽ nguyện cùng ngươi, sao có thể nói mà không giữ lời? Ta không muốn thiếu nợ ngươi, chỉ do duyên phận khó cầu………” Lúc này mặt đất trong sơn động đột nhiên rung chuyển kịch liệt, một khối đá ầm ầm rơi xuống đầu Sở Tư Viễn.

“Tư Viễn!” Đường Kinh sợ hãi kêu lên một tiếng, ra sức vọt đến ôm lấy hắn, sau đó đất đá ầm ầm rơi xuống chôn vùi tất cả.

Diệp Khinh Phong ôm Đông Phương Lãng đang hôn mê đi tới, đột nhiên thấy phía trước có một bóng dáng màu xanh biếc đang nghiêng ngả bò lên miệng núi lửa trơ trụi, sau đó ngã xuống mặt đất. Hắn nhìn sắc áo liền biết đó là Từ Tình, do dự một chút, vẫn là vội chạy qua đó xem xét.

Nhanh chóng chạy đến bên cạnh Từ Tình đột nhiên nghe thấy tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất, Diệp Khinh Phong theo tiếng nhìn lại, thấy sâu dưới khe núi đã bắt đầu sụp đổ, vô số đá tảng từ đỉnh núi ào ào lăn xuống, vùi lấp khe núi nhỏ bé kia. Hắn kinh ngạc một hồi, đột nhiên nghe Từ Tình kêu một tiếng, vội thu hồi tâm thần, chạy đến ngồi xổm xuống cạnh Từ Tình.

“Ngươi làm sao vậy?” Diệp Khinh Phong buông bàn tay đang nắm tay Đông Phương Lãng, nâng Từ Tình dậy hỏi. Thấy mặt hắn trắng bệch như giấy, hơi thở chỉ còn mong manh.

Từ Tình rên rỉ vài tiếng, cố sức mở mắt, thở hổn hển nói: “Ta……Ta bị trúng độc châm của Đường Kinh, không………..không ổn………Đường Kinh………..Sở………Sở Tư Viễn………Bị chôn ở trong sơn động………Trong sơn động……..” Dứt lời kịch liệt ho khan vài tiếng. Quay đầu sang thấy Đông Phương Lãng đang hôn mê, trong mắt hiện lên một tia tình tự phức tạp, lát sau buồn bã cười nói: “Hắn…..Còn…….Còn chưa có chết…….Ta lại……….Sắp chết…….Ta không cam tâm……..Không cam tâm……….”

Lúc này Đông Phương Lãng đột nhiên mở mắt, hắn thấy Từ Tình, vội vàng bò đến vòng tay ôm trọn hắn vào lòng, “Thanh Nhi, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi, thật tốt quá, chúng ta từ nay tuyệt không chia lìa!”

Từ Tình ôm chặt lấy cánh tay Đông Phương Lãng, “Là ta…..” Hắn cố mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Lãng, “Ta —– Tình Nhi.” Đầu liền lệch sang một bên, ngã vào lòng Đông Phương Lãng, đôi mắt đẹp dần dần khép lại, hai hàng lệ trong veo lẳng lặng theo khóe mắt chảy xuống.

Đông Phương Lãng ngơ ngác nhìn một hồi, đột nhiên siết tay ôm chặt lấy hắn, “Người tại sao lại muốn ngủ? Bất quá người đừng lo, chờ ta tìm được Hồi Thiên Đan trong kho báu của Ma Tâm Cốc, người sẽ tỉnh lại………” Hắn tựa đầu vào hõm vai Từ Tình, lẩm bẩm nói: “……..Lòng ta nào phải đá, không thể chuyển dời…….Bất luận người ngủ bao lâu, chân tình của ta dành cho người sẽ vĩnh viễn không thay đổi……..Vĩnh viễn sẽ không……..”

Lúc này Diệp Khinh Phong lẳng lặng đưa tay kiểm tra hơi thở của Từ Tình, ngón tay hắn chợt khựng lại một chút, rồi chậm rãi thu về, trên mặt lộ ra vẻ đau thương.

Vừa quay đầu lại, khe núi đã trở nên yên tĩnh như trước, chỉ còn lại trời đất một mảng bụi mù. Trên trời có hai con nhạn kêu thảm thiết bay qua, giữa cái lạnh buốt của gió đông, cùng nhau đi tìm một mùa xuân khác ở nhân gian.

Edit: Dâu & Tiểu Lộc Lộc

_________

Tựa chương trích từ thơ Nguyên Chẩn

Khiển bi hoài kỳ tam

Nhàn toạ bi quân diệc tự bi

Bách niên đô thị kỷ đa thì

Đặng Du vô tử tầm tri mệnh

Phan Nhạc điệu vong do phí từ

Đồng huyệt yểu minh hà sở vọng

Tha sinh duyên hội cánh nan kỳ

Duy tương chung dạ thường khai nhãn

Báo đáp bình sinh vị triển my

Nguyên Chẩn

Niềm Thương Nhớ

Ngồi đây nhớ đến sao buồn quá

Trần thế trăm năm được mấy hồi

Họ Đặng mất con chừng bạc phước

Thơ buồn Phan nhớ vợ suông thôi

Những muốn cùng ai chung huyệt lạnh

Bên nhau mộng ước quá xa vời

Đêm thâu chong mắt sâu niềm nhớ

Thương mãi tình xưa mắt lệ rơi

NguyễnTâmHàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui