“Ý Chi, dù sao Thẩm ma ma vẫn là vú em của Nhữ Yên, huống chi nàng cũng là...!cũng là có ân với con, ta thấy đánh thì đánh, nhưng vẫn nên ở lại trong phủ.
Sau này con không để ý đến nàng là được.”
Lâm phu nhân tận tình khuyên nhủ, muốn ta đổi ý.
Ta ngồi thẳng lưng, nhẹ mỉm cười: “Mẫu thân, không phải là con không nói ân tình.
Chỉ là Nhữ Yên từ nhỏ đã đi theo thẩm ma ma, thói xấu cũng từ đó mà ra, nếu còn tùy tiện để ma ma ở lại bên cạnh nàng, vậy tương lai nàng biết làm sao bây giờ?”
“Nhữ Yên còn phải lấy chồng, nếu muốn gả cho người trong sạch, tất nhiên là phải khéo léo chuyện lễ nghi nề nếp, còn như nàng bây giờ...!sợ là hơi khó.”
Lâm Nhữ Yên vỗ bàn một cái, cực kỳ kích động: “Ngươi tưởng ta nghe không hiểu ngươi mắng ta tục tằng sao! Ngươi là cái thá gì mà dám nói ta?”
Vợ chồng Lâm đại nhân nhíu mày, ăn ý nhìn nhau.
Lâm phu nhân kéo nàng: “Sao lại nói chuyện với Ý Chi như thế? Một chút phép tắc cũng không có.”
Lâm đại nhân nói theo: “Nhữ Yên, lễ nghi của Ý Chi là hạng nhất, ở Kinh thành cũng không có mấy người so sánh được, ta thấy sau này con đi theo nàng học tập cho tốt, sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm chị em, sau này có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Ta không thèm! Ta không cần học nàng!” Lâm Nhữ Yên hô to gọi nhỏ, bộc lộ ý không hài lòng.
Lâm đại nhân trừng nàng, nàng lại ngừng công kích.
Ta nhấp môi cười: “Thẩm ma ma này...!mẫu thân tính toán thế nào?”
Lâm phu nhân thở dài: “Phạt trượng xong thì đưa xuống thôn trang đi, đừng để nàng quay về nhà chính nữa.”
Kết quả này...!cũng không phải không ổn, miễn đừng xuất hiện trước mặt ta, khiến ta ghê tởm nữa là được.
Còn Lâm Nhữ Yên, rơi vào tay ta, nên làm gì nàng là do ta định đoạt.
Ta không phải người vô tình.
Có ân với ta đương nhiên ta sẽ báo đáp gấp trăm ngàn lần.
Nhưng nếu hãm hại ta thì một tí mảy may ta cũng sẽ không bỏ qua..