Long Tế Chí Tôn

Đàm Tiểu Long vô cùng tức giận. Nếu chuyện này xảy ra ở bên ngoài thì hắn ta đã gọi đệ tử Thần Long giáo tới giết Địch Thiên Đông rồi. Nhưng hiện tại hắn ta đang ở trong nhà giam, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Anh ta nhịn!

"Úi chà, còn dám trừng mắt nhìn tao cơ đấy. Tao nể mặt mày quá phải không?"

"Chát!"

Địch Thiên Đông lại tát Đàm Tiểu Long một cái nữa rồi chỉ vào quả bóng rổ cách đó không xa: "Nhặt quả bóng rổ tới đây sau đó cút ra xa một chút, đừng có ngồi chỗ này làm ông đây ngứa mắt."

Đàm Tiểu Long chưa từng phải chịu nhục nhã thế này bao giờ, hắn ta tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.

"Mẹ kiếp, không nghe anh Đông nói gì sao? Còn không mau đi nhặt bóng rổ đi!"

"Tên nhãi ranh, trừng mắt với ai thế? Có tin chúng tao cưỡng ép mày không?"

Mấy người đàn ông cao lớn đứng sau lưng Địch Thiên Đông đi về phía này, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Long. Bọn họ bắt đầu khởi động cơ thể, mỉm cười đầy độc ác.

"Ha ha, các người định cậy đông bắt nạt ít ư?

Đúng lúc đó có tiếng cười ở bên cạnh truyền tới. Mấy người đàn ông cao lớn kia không khỏi ngạc nhiên, nhìn sang phía đó.

Người nói câu này chính là Trần Dương.

Muốn tiếp cận Đàm Tiểu Long, dùng cách gì cũng khiến hắn ta nghi ngờ. Bây giờ hắn ta đang bị mấy người kia ức hiếp, đây chính là cơ hội của anh.

Vì vậy Trần Dương mới không chút do dự lên tiếng.

Đương nhiên là còn có lý do khác, Trần Dương đã không vừa mắt Địch Thiên Đông từ lâu rồi.

Địch Thiên Đông quay người lại, đối mặt với Trần Dương.

Hắn ta không khỏi có chút hồi hộp, trong lòng thầm nghĩ đây chẳng phải tên ở rể nhà họ Tô đó ư?

Sau đó, lửa giận trong người Địch Thiên Đông dâng lên: "Trần Dương, thiên đường có lối thì mày không đi, địa ngục không cửa thì mày lại xông vào, chịu chết đi!"

Đúng là kẻ thù gặp nhau là chuyện ngứa mắt nhất. Trong nhà giam chuyện mà Địch Thiên Đông nghĩ tới nhiều nhất chính là làm thế nào để trả thù Trần Dương. Không ngờ anh ta lại chạy vào nhà giam, làm sao mà Địch Thiên Đông nhịn được. Hắn ta bước một bước lớn tới chỗ Trần Dương.

Trần Dương cười khẩy đứng tại chỗ không nhúc nhích cũng không tránh đi, Địch Thiên Đông lao thẳng tới chỗ Trần Dương giống như mũi tên bắn ra khỏi cung tên. Thấy nắm đấm của mình sắp đấm thẳng vào mặt Trần Dương, Địch Thiên Đông xoay người một cái rồi thu nắm đấm về.

Mẹ kiếp, xảy ra chuyện gì vậy?

Không phải lần trước tên nhóc ranh này vẫn đang ở Tiên Thiên sơ kỳ ư?

Còn chưa tới một tháng, làm thế nào mà anh ta thăng cấp tới Hậu Thiên hậu kỳ rồi?

Chết tiệt, khi Trần Dương còn ở sơ kỳ hắn ta đã không đánh lại rồi, hiện giờ Trần Dương đã tu luyện tới hậu kỳ, làm sao hắn ta có thể là đối thủ của Trần Dương chứ?

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Địch Thiên Đông còn lâu mới thừa nhận hắn ta đang hoảng sợ.

Hắn ta cắn răng, quay đầu lại nhìn mấy người đàn ông cao lớn phía sau: "Lên đi các anh em, cùng nhau xông lên cho tao!"

Hắn ta vừa dứt lời, mấy người đàn ông cao lớn sau lưng liền xông tới.

Bị bọn họ bao vây, Trần Dương cũng không hề sốt sắng. Anh nhìn Địch Thiên Đông rồi cười nhạt: "Anh quay đầu lại nhìn đằng sau một chút, có phải có hai khẩu súng đang nhắm thẳng vào đầu anh không? Muốn ra ngoài sớm một chút thì thành thật một chút."

Địch Thiên Đông lập tức xoay đầu lại rồi nhìn lên, phát hiện trên bức tường cao có hai họng súng đen thui chĩa vào người hắn ta thật thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này Đàm Tiểu Long cũng đã đeo lại chiếc kính bị đập méo và nhặt cuốn "Quỷ Cốc Tử" lên.

Trên kính có một lớp bụi khiến hắn ta không nhìn rõ. Đàm Tiểu Long dùng áo lau kính, bây giờ hắn ta mới có thể nhìn rõ thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt.

Không tệ, đối mặt với một đám côn đồ hung dữ như vậy mà vẫn thản nhiên như không, vừa nhìn qua là biết đây là một người can đảm.

Đàm Tiểu Long gật gù, ánh mắt hiện rõ vẻ tán thưởng.

Thái độ của hắn ta bị Trần Dương nhìn thấy nhưng anh cũng không hỏi gì, không tới xem tình hình của Đàm Tiểu Long.

Lần trước Vu Lan từng nói Đàm Tiểu Long đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không chỉ có ý chí kiên định mà còn cực kỳ giảo hoạt.

Nếu Trần Dương thể hiện thái quá thì rất dễ đánh rắn động cỏ.

Trong lúc hai bên đang giằng co thì một nữ giám ngục dáng người cao gầy cầm côn điện đi tới, lớn tiếng quát: "Có phải các người không muốn được thả nữa không? Hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống cho tôi, nhanh lên!"

Cô vừa dứt lời, tất cả phạm nhân đều ôm đầu ngồi xổm xuống. Trần Dương nhìn nữ giám ngục kia, hai mắt không khỏi sáng lên. Người đẹp thế này mà lại chạy vào nhà giam làm giám ngục.

Địch Thiên Đông thấy Trần Dương ngây người đứng đó thì cười lạnh, thầm nghĩ đồ ngu này không mau ngồi xuống, lát nữa cho anh ta biết thế nào là dễ chịu.

Nữ giám ngục nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện Trần Dương đang đứng ngây người tại chỗ nhìn cô bằng ánh mắt háo sắc, côn điện trong tay cô đột nhiên phát ra mấy tiếng "lốp bốp".

Đàm Tiểu Long thấy vậy thì vội vàng kéo kéo ống quần Trần Dương, nói thầm: "Người anh em, mau ngồi xổm xuống."

"A!"

Trần Dương sực tỉnh, lập tức ngồi xổm xuống rồi dùng hai tay ôm đầu.

Thấy Trần Dương đã ngồi xuống, nữ giám ngục hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía nhóm người Địch Thiên Đông: "Mấy người các anh tuân thủ quy định một chút, nếu còn tiếp tục gây sự tôi sẽ cho các người ngồi tù mọt gông!"

"Cô cảnh sát, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi đâu có gây sự!" Địch Thiên Đông chật vật ngẩng đầu lên, tươi cười nói: "Chúng tôi đang chơi bóng rổ thôi mà."

Đã vào nhà giam, có là rồng là hổ thì cũng phải ngoan ngoãn biết điều.

"Đừng có gây sự đấy!"

Nữ giám ngục kia trừng mắt nhìn Địch Thiên Đông một chút rồi nhìn mọi người, nói: "Tất cả đều phải tuân thủ quy định, đừng có bắt nạt người mới!"

Nói xong cô liếc mắt nhìn Trần Dương rồi lắc lắc bờ mông rời khỏi đi.

Sau khi nữ giám ngục rời khỏi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Kết thúc thời gian thư giãn, Địch Thiên Đông và mấy tên đàn em của hắn ta bí mật bàn chuyện trong phòng giam.

"Anh Đông, chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ qua sao?

"Tên nhóc ranh đó quá ngang ngược rồi, dám không coi anh Đông ra gì. Chúng ta phải dạy dỗ anh ta cho ra trò!"

Nghe mấy tên đàn em nói vậy, sắc mặt Địch Thiên Đông trở nên âm trầm. Địch Thiên Đông xua tay, lạnh lùng nói: "Không cần sốt sắng giải quyết tên Trần Dương này, sau này chúng ta sẽ tính từng món nợ với hắn ta. Trước tiên phải xử lý Đàm Tiểu Long trước, chỉnh đốn hắn ta xong chúng ta lại giải quyết Trần Dương. Để xem đến lúc đó hắn ta có phục hay không."

"Giết gà dọa khỉ, chiêu này được đấy!"

"Anh Đông quả nhiên lợi hại!"

Mấy tên đàn em của Địch Thiên Đông ào ào giơ ngón tay cái không ngớt lời khen ngợi Địch Thiên Đông khiến hắn ta cực kỳ sảng khoái.

Trưa hôm đó, sau giờ cơm trưa, các phạm nhân có nửa tiếng đồng hồ hoạt động tự do.

Trần Dương và Đàm Tiểu Long rửa dụng cụ ăn cơm xong thì cùng nhau tới nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu. Hai người đang thoải mái giải quyết thì Địch Thiên Đông dẫn một nhóm người kéo vào nhà vệ sinh.

Bọn họ trực tiếp đi về phía Đàm Tiểu Long.

Mấy người này không ra tay đánh người vì trong nhà vệ sinh cũng có camera giám sát. Bọn họ lần lượt cởi thắt lưng, lấy "cậu nhỏ" của mình ra rồi cứ thế quay về phía Đàm Tiểu Long mà giải quyết nhu cầu.

"Ôi, ngại quá. Đứng gần quá nên nước tiểu bắn trúng anh rồi..."

"Ôi, tại sao đột nhiên tôi lại không khống chế được thế này, thật ngại quá!"

Buồn nôn nhất là sau khi bắn nước tiểu lên quần của Đàm Tiểu Long bọn họ còn xin lỗi hắn ta như thể không cố ý làm như thế.

Mùi khai khiến Đàm Tiểu Long suýt thì nôn hết cơm trưa ra.

Suýt nữa thì hắn ta không nhịn nổi nữa, nhưng để có thể sớm thoát khỏi chỗ quỷ quái này Đàm Tiểu Long vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Đến giờ cơm tối, mọi người đều đang ăn cơm.

Địch Thiên Đông dẫn một đám người, đi tới bên cạnh Đàm Tiểu Long đột nhiên hắn ta dừng lại sau đó móc ra một đống gỉ mũi lớn rồi gảy vào đồ ăn của Đàm Tiểu Long.

Quá đáng hơn nữa là, hắn ta còn lau ngón tay vừa móc gỉ mũi kia lên người Đàm Tiểu Long.

Có giỏi nhẫn nhịn đến đâu thì cũng không thể nhịn nổi nữa.

Đàm Tiểu Long đột nhiên đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu. Hắn nghiến răng mạnh tới nỗi phát ra tiếng, tức đến mức cả người phát tung.

"Anh đừng có quá đáng!" Đàm Tiểu Long gằn từng chữ.

Hắn ta đường đường là nhân vật quan trọng có địa vị cao ở Thần Long giáo, chưa từng bị người khác ức hiếp bao giờ. Nếu chuyện này xảy ra ở bên ngoài, Đàm Tiểu Long đã sớm ném đám người Địch Thiên Đông vào hồ Vạn Long rồi.

"Tao quá đáng thì làm sao?"

Địch Thiên Đông cười khà khà, dùng bàn tay vừa móc gỉ mũi vỗ lên mặt Đàm Tiểu Long: "Tên nhóc ranh, tao thấy mày cũng sắp ăn xong rồi nên mới cho mày thêm đồ ăn. Mày không cảm ơn tao thì thôi, tại sao còn trách tao chứ?"

Hắn ta vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều bật cười!

Đàm Tiểu Long siết chặt nắm đấm, kiềm chế cơn giận trong lòng. Hắn nhìn Địch Thiên Đông bằng ánh mắt tàn nhẫn: "Đợi tao ra ngoài rồi, sẽ giết cả nhà mày."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui