Long Tế Chí Tôn

“Trần Dương cậu bị điên hay sao mà lại nói viên đan dược này có vấn đề, nó là tấm lòng của Đồng Quân đó? Có phải đầu cậu có vấn đề rồi không?”, Vương Phàn bất bình nói.

Nghiêm Thọ cũng lên tiếng phụ theo: “Đúng vậy, anh Quân đã phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được viên thuốc này tặng cô giáo, vậy mà cậu còn đứng đây nói mấy lời đó”.

Trần Dương liếc nhìn hai người họ, nhưng rồi cũng chẳng thèm để ý, nhìn về phía Đồng Quân nói: “Viên thuốc cậu đưa cho cô quả thực là Thiên Linh Hộ Cương, nhưng mà, viên thuốc này đã bị hỏng rồi!”

Có tiếng xì xầm!

Trần Dương vừa dứt lời, ai nấy đều xôn xao.

Không thể nào, tại sao tên ở rể này lại nói viên Thiên Linh Hộ Cương này bị hỏng chứ!

Hay là giả?

Cảm nhận được xung quanh ai nấy đang nhìn mình với ánh mắt dò xét, Trần Dương lạnh lùng nói: “Thiên Linh Hộ Cương là loại đan dược cao cấp, nguyên liệu làm ra vô cùng quý báu, người bình thường về cơ bản là khó mà luyện ra được, nếu mang soi dưới ánh đèn, thì sẽ thấy một màu trong suốt và ở giữa sẽ sáng lên một ánh màu vàng”.

Sau đó, Trần Dương ngừng lại một lát rồi nói: “Hơn nữa, viên đan dược trên tay cậu có màu hơi đục, bề ngoài thì không được bằng phẳng mịn màng, nếu như tôi không nhầm, thì viên thuốc này đã bị luyện hỏng”.

Sau khi Trần Dương nói xong, toàn bộ căn phòng đều trở nên im lặng, đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Khuôn mặt Đồng Quân biến sắc hẳn, rồi hắn đập mạnh xuống bàn: “Cậu ăn nói bậy bạ gì vậy, cậu có phải thầy luyện đan đâu, làm sao có thể biết được đây là một viên bị luyện hỏng?”

Cái tên ở rể này, hắn tự cho mình là thầy luyện đan hay sao, dám ở đây mà khoác lác.

Trần Dương cười mỉa: “Những viên đan bình thường đều có một mùi thơm nhẹ, cậu ngửi viên Thiên Linh Hộ Canh này xem, chẳng những không có mùi thơm nhẹ, ngược lại đầy mùi thuốc bắc”.

Đồng Quân cười nhạt nói: “Cậu đã từng nhìn thấy Thiên Linh Hộ Cương hay sao? Sao cậu biết nó có mùi thơm nhẹ hay không, biết đâu thuốc chính hiệu thì mùi sẽ như này?”

Trần Dương cũng bất ngờ, anh lắc đầu nói: “Tôi chưa nhìn thấy bao giờ”.

Trần Dương chưa bao giờ nhìn thấy Thiên Linh Hộ Cương, chẳng qua là vì anh chưa luyện bao giờ.

Có điều dựa vào trực giác của một nhà luyện đan, anh có linh cảm viên đan dược này có vấn đề, bởi lúc anh mới học luyện Phá Chướng Đan cũng bị hỏng, khi đó viên đan dược cũng có hình thù như này.

“Chưa nhìn thấy bao giờ vậy mà dám nói lung tung sao?”, Đồng Quân cười nhạo một tiếng, bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ: “Theo như tôi thấy, cậu ghen tị vì tôi tặng cho cô viên thuốc quý như vậy, nên cậu mới khua môi múa mép, định lòe mọi người”.

“Ha ha ha, đúng là nực cười!”

“Trần Dương, cậu không đến gánh xiếc làm trò hề, mà lại đến học viện Lục Phái này thật là uổng phí nhân tài!”

Đồng Quân nói xong, ai nấy đều cười hùa theo, họ giễu cợt Trần Dương.

Tên Trần Dương này quả đúng là ngu xuẩn.

Lúc này Hạ Lam thở dài, thầm nghĩ sao mình có thể tin lời của tên ở rể này được nhỉ.

Nghĩ đoạn, cô ta bỏ viên đan dược vào miệng, sau đó vận cương khí trong cơ thể để chuyển hóa viên đan dược.

Sau khi Hạ Lam nuốt vào, Đồng Quân cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hắn tức giận nhìn Trần Dương, cái thằng điên này, suýt chút nữa là nó phá hỏng mọi tâm huyết của mình, mình nhất định phải làm nhục nó mới được.

Nghĩ lát Đồng Quân nháy mắt với Vương Phàn và Nghiêm Thọ, hai kẻ kia ngầm hiểu nên gật đầu.

Chợt Vương Phàn đứng lên chỉ vào Trần Dương nói: “Trần Dương, cậu bêu xấu anh Quân trước mặt mọi người, còn không mau xin lỗi đi?”

“Đúng vậy, mau xin lỗi đi!”, phía bên kia Nghiêm Thọ cũng hưởng ứng theo: “Không hiểu nhà họ Tô nghĩ gì, loại tư chất thấp kém như cậu ta mà cũng chấp nhận cho được?”

Ha ha ha!

Hai tên này vừa dứt lời, thì những bạn học khác cũng cười rộ theo.

Ai nấy đều ôm bụng, dậm chân cười lớn.

Lúc này Lâm Phi cũng hùa theo nói: “Cậu mau xin lỗi đi, đúng là loại ở rể đê hèn, tôi thấy thật sự bị sỉ nhục khi học chung lớp với cậu!”

Lúc này, Hạ Lam tuy đang tập trung vận khí để chuyển hóa viên đan dược nhưng cũng nhìn Trần Dương, trong ánh mắt cô ta tỏ rõ sự thất vọng.

Trước mặt cả lớp mà lại đi bôi nhọ bạn học, tên Trần Dương này không những là một kẻ thấp hèn, mà nhân cách còn vô cùng thối nát, không thể nào chấp nhận được.

“Thôi được rồi, được rồi. Tôi không cần lời xin lỗi của cậu ta đâu, mọi người đừng vì cậu ta mà mất hứng nhé”. Lúc này Đồng Quân nói tiếp: “Tôi là người rộng lượng, nên không muốn chấp kẻ nông cạn, thấp hèn”.

“Được, đúng là anh Quân rộng lượng hơn người!”

“Có thể học cùng một người như anh Quân, là vinh hạnh của lớp chúng ta!”

Vương Phàn cùng Nghiêm Thọ lại tiếp tục kẻ tung người hứng, những học sinh khác cũng mỗi người ra vào một câu, khiến Đồng Quân nghe cũng thấy sướng tai.

Lát sau cả đám cũng quên bẵng mất chuyện này, mọi người chẳng còn ai để ý đến Trần Dương nữa, họ ly cụng ly, vừa nói vừa cười, Trần Dương bị cô lập một góc, anh thấy thật nhàm chán.

Bữa này ở lại ăn cũng chả có ý nghĩa gì, Trần Dương liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Kết quả anh vừa đi đến đầu cầu thang, thì thấy ba tên Đồng Quân, Vương Phàn, Nghiêm Thọ đang lén lút bàn với nhau chuyện gì đó.

Trần Dương cũng thấy tò mò nên bước nhè nhẹ, từ sau khi anh đạt đến Tiên Thiên, thì giác quan của anh trở nên vô cùng nhạy bén, chỉ một chút gió thoảng qua thôi cũng có thể cảm nhận được.

“Khỉ thật, con bé Lâm Phi đó, sao nó lại gọi loại rượu đắt như vậy, một chai thôi cũng hơn triệu tệ.”, Đồng Quân bực mình nói: “Mẹ nhà nó, bữa này chắc ít nhất cũng phải hơn hai chục triệu”.

“Hơn hai chục triệu?”

Vương Phàn và Nghiêm Thọ nghe thấy mà lạnh sống lưng, sao lại đắt như vậy.

Nhà bọn họ tuy cũng có chút tiền, nhưng 1 tháng tiền tiêu vặt cũng chỉ đến hai, ba mươi nghìn tệ là cùng.

Một bữa cơm, hai chục triệu, lý đâu ra vậy, tài sản của nhà Nghiêm Thọ may ra mới được hơn ba mươi triệu tệ, vậy là một bữa cơm thôi cũng ngang bằng nuốt trôi sản nghiệp nhà họ Nghiêm rồi.

Sự chênh lệch này lớn quá!

Vương Phàn cùng Nghiêm Thọ hai người họ trố mắt nhìn nhau, quả thật, đứng trước đám con nhà giàu này, hai người đó không là cái gì hết.

Đồng Quân thở dài: “Trước khi tôi nhập học ở đây, bố tôi đưa cho có mười triệu tiền tiêu vặt, bữa nhậu này ít thì cũng phải hai chục triệu, làm sao mà đủ đây!”

Đồng Quân vô cùng rầu rĩ, ai nghĩ đâu mời cả lớp một bữa cơm ở khách sạn Vương Triều thôi mà đi tong mấy chục triệu.

Đều là do con bé Lâm Phi đó, nếu không phải tại cô ta, thì ta đâu có rơi vào tình cảnh này?

Bây giờ mọi người cũng sắp ăn xong rồi, nếu như ta không trả được khoản này, thì sau này làm sao mà ngẩng đầu lên được.

Lúc này, Nghiêm Thọ vỗ trán một cái rồi đi đến cạnh Đồng Quân nói: “Anh Quân, em có cách này, chút nữa chúng ta vào uống nhiều một chút, uống say được thì càng tốt, sau đó chúng ta nằm một chỗ giả bộ say, bọn họ có gọi cũng không tỉnh, thì họ sẽ tự giác trả tiền”.

“Đúng rồi, trong lớp toàn con nhà giàu như vậy, nhất định sẽ có người có tiền.”, Vương Phàn liền vội gật đầu.

Đồng Quân thở dài nói: “Chiêu giả say này có được không vậy? Bữa nhậu này hơn hai chục triệu đó, liệu ai có thể trả nổi?”

Hai ngày nay, Đồng Quân cũng đã đi thăm dò được gia cảnh của những học sinh khác.

Trong lớp quả là có mấy người con nhà đại gia, nhưng mà trong chốc lát bảo họ bỏ ra hai chục triệu như thế thì thật là khó!

Nghiêm Thọ vò đầu bứt tai, lúc này Vương Phàn bỗng như nghĩ ra ý gì đó, hắn ta vô cùng kích động nói: “Có, những người khác có thể không nhưng nhất định người này có!”

“Là ai?”, Đồng Quân dồn dập hỏi.

Vương phàn nhíu mày, cười nói: “Chính là Tư Mã Yến Như, cô ấy dù gì cũng là thiên kim đại tiểu thư con nhà giàu ở Kinh Thành, hai chục triệu so với cô ấy sẽ chẳng là gì hết, nếu lúc đó không ai chịu đứng ra trả tiền, thì nhất định cô ấy sẽ trả”.

Đồng Quân nhíu mày một cái, nói một cách chần chừ: “Để cô ấy trả sao, có vẻ không ổn đâu?”

Tư Mã Yến Như dù sao cũng là thiên kim nhà Tư Mã, thân phận cao quý, để cô ấy trả giúp thì đúng là mất thể diện quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui