Long Tế Chí Tôn

Vương Phàn để ý thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Đồng Quân, hắn hiểu là Đồng Quân đang nghĩ gì, hắn lên tiếng an ủi: “Anh Quân, anh không cần lo lắng, em hiểu là anh sợ Tư Mã Yến Như sẽ hiểu nhầm, cô ấy giống như là nữ thần trong lòng anh vậy, nhưng chuyện lần này là ngoài ý muốn. Hôm nay anh uống say, cô ấy trả tiền giúp anh thì e rằng sẽ khiến cô ấy có ấn tượng không tốt thật. Nhưng ngày mai, anh đến xin lỗi cô ấy, nói là hôm nay do anh vui quá nên uống say, rồi giải thích cho cô ấy hiểu, sau đó anh chuyển tiền trả cho cô ấy là xong”.

Vương Phàn nói trong tâm trạng căng thẳng, sau đó hắn ta hít một hơi dài, đoạn nói tiếp: “Anh chỉ cần khéo một chút, thì cái nhìn của cô ấy về anh cũng sẽ khác, cũng nhân cơ hội trả tiền mà tiếp cận cô ấy, rồi xin số để liên lạc, cảm ơn vì cô ấy đã giúp anh hôm nay, chẳng phải…”

Chưa dứt lời Vương Phàn liền cười một cách bỉ ổi.

Đôi mắt Đồng Quân sáng lên, hắn cảm thấy Vương Phàn nói cũng có lý.

Hắn cười lớn, vỗ vỗ lên vai Vương Phàn khen ngợi: “Tên não quả dưa nhà cậu vậy mà cũng nhanh trí phết, cách này đúng là rất hay, vậy thì cứ làm theo như cậu nói đi!”

Hắn thấy rất vui, làm vậy vừa giải quyết được khó khăn trước mắt, lại vừa có cơ hội để xin số của nữ thần.

Hơn nữa còn tạo được một ấn tượng sâu đậm trong lòng cô ấy, quả đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Ba người họ nhìn nhau, thầm hiểu được ý của đối phương.

Sau khi tìm ra được giải pháp, ba người họ trở về phòng vip.

Nghe được kế hoạch của ba người này, Trần Dương không nhịn được cười.

Mẹ khỉ, thì ra là tên này không đủ tiền trả, đúng là một lũ xấu xa.

Lại còn định để Tư Mã Yến Như trả hộ cho hả?

Nằm mơ đi!

Trần Dương cười nhạt một tiếng, anh quay người trở về phòng vip, cùng lúc đó Tư Mã Yến Như đi từ phía đối diện ra.

Trần Dương không cẩn thận đã va phải cô ấy!

Woa!

Thật là thơm!

“Ôi!”

Tư Mã Yến Như trượt chân, người cô ấy nghiêng về một bên trực ngã xuống, Trần Dương nhanh mắt quàng tay qua eo cô ấy.

Được ôm người đẹp, Trần Dương cũng thấy chút rung động, khi anh đỡ Tư Mã Yến Như dậy thì cũng nhanh tay áp dụng chiêu “Lưu Vân Thủ” được viết trong cuốn Diệu Thủ Không Không, nhanh chóng lấy được điện thoại và ví tiền của Tư Mã Yến Như.

Trong quyển “Diệu Thủ Không Không” thì ngoài Phù Du Công ra, còn có Thiết Thuật, Lưu Vân Thủ.

Nếu dùng chiêu Lưu Vân Thủ trong lúc đánh lộn, thì cũng có thể coi là một chiến thuật.

Nhưng dù sao anh cũng chưa thấy quen với chiêu Lưu Vân Thủ này cho lắm.

Lúc nãy khi móc lấy điện thoại và ví, anh vô tình chạm phải cặp mông tròn trịa của Tư Mã Yến Như.

Cú va đó, cũng khiến cả hai thần hồn điên đảo, Trần Dương cũng thấy ngại ngùng, anh vội vàng quay ra xin lỗi Tư Mã Yến Như: “Xin lỗi cô Tư Mã, tôi không biết là cô ở phía sau nên đã va phải cô!”

Lúc nói chuyện, Trần Dương cũng lén nhìn Tư Mã Yến Như.

Cô gái này thật đẹp.

Bình thường vốn dĩ cô ấy đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành rồi, giờ có chút rượu vào khuôn mặt đỏ hây hây, trông hấp dẫn mê người.

Tư Mã Yến Như nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn, tên này vừa rồi dám sờ soạng người mình.

Cô ấy định nổi cáu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Trần Dương, nên hiểu là anh không cố ý.

Nghĩ vậy, Tư Mã Yến Như lạnh lùng nói: “Không sao!”, rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Tư Mã Yến Như không biết rằng điện thoại di động cùng ví tiền của mình đã bị Trần Dương lấy mất.

Sau khi trở lại phòng VIP.

Anh chỉ ngồi một chỗ, bình thản nhìn Đồng Quân uống hết ly này đến ly kia, chỉ trong chốc lát hắn ta đã nằm gục trên bàn, bất tỉnh nhân sự, cho dù ai gọi thì hắn cũng không nhúc nhích.

Lần này, mọi người đều trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp, rõ ràng mời mọi người ăn cơm, vậy mà cái tên chủ trì lại bất tỉnh nhân sự thế này, thì còn làm ăn gì được nữa?

Rồi chốc nữa ai sẽ trả tiền?

Thấy vậy, Vương Phàn và Nghiêm Thọ nhìn nhau cười, cũng phụ họa theo.

Lúc này, Vương Phàn chân nam đá chân xiêu đi đến, lay lay Đồng Quân đang nằm vật ra đó, nói: “Anh Quân, anh tỉnh lại đi, chúng ta phải về rồi”.

Đồng Quân giống như say đứ đừ rồi, không nhúc nhích, thậm chí hắn còn lăn ra đất.

Lúc lăn xuống đất đầu hắn đập vào góc bàn, đau thiếu chút nữa là kêu lên rồi.

Nhưng nghĩ đến chuyện bản thân không đủ tiền trả, thì lại cố nhẫn nhịn.

“Trời, anh Quân uống say quá rồi!”, Lúc này Nghiêm Thọ đi tới, vội vàng đỡ Đồng Quân từ dưới đất lên: “Mọi người nhìn này, anh Quân vui quá nên say tới mức đầu va vào thành bàn mà cũng không biết gì”.

Cái tên Đồng Quân này cũng được đấy, để trốn việc phải trả tiền mà hắn nghĩ ra cả cách này.

Nhìn thấy quả u to đùng trên đầu Đồng Quân, Trần Dương không nhịn được cười, anh đưa ngón cái lên tỏ vẻ khâm phục.

Những người khác không biết nên họ cho rằng Đồng Quân đã uống quá say.

Thậm chí có người còn giúp Nghiêm Thọ đỡ Đồng Quân dậy.

Lúc này, có một người lên tiếng: “Làm thế nào bây giờ? Anh Quân đã uống say mất rồi, chút xíu nữa ai sẽ trả tiền”.

“Mọi người từ từ!”, lúc này Hạ Lam đứng lên đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ: “Cho tôi xem hóa đơn!”

Phục vụ gật đầu rồi đi ra ngoài, lát sau mang theo hóa đơn đi vào, cung kính nói: “Thưa cô, bàn tiệc này hôm nay tổng cộng hết mười tám triệu tệ ạ”.

Sao cơ?

Bữa cơm này mà mười tám triệu?

Nghe được con số từ miệng nhân viên phục vụ, ai nấy trong phòng đều lặng người.

Sao lại nhiều vậy nhỉ.

Trong số bọn họ có không ít con nhà giàu, nhưng một bữa ăn cùng lắm chỉ vài trăm ngàn, mười tám triệu, nếu mà cha mẹ họ biết thì chắc đánh gãy chân họ mất.

Thấy vậy Vương Phàn lên tiếng: “Cái gì, tận mười tám triệu tệ, sao lại đắt vậy, tiền tiêu vặt một năm của tôi cũng mới chỉ có hai triệu tệ thôi à!”

Nghe Vương Phàn nói vậy, ai nấy đều im lặng.

Mười tám triệu tệ lận, họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Trong lúc bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, Tư Mã Yến Như đứng dậy nói: “Thôi không sao, bữa ăn này tôi sẽ trả!”

Nghe thấy Tư Mã Yến Như nói vậy, ai nấy đều mừng thầm.

Không ít học sinh nam nhìn Tư Mã Yến Như với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, quả nhiên vẫn là nữ thần chất nhất.

Không hổ danh là tiểu thư nhà Tư Mã ở kinh thành, tay tiêu tiền và khí chất của cô ấy khó ai mà sánh được.

Tư Mã Yến Như vừa mở túi xách ra thì chợt cau mày lại.

“Há!”

Sao ví và điện thoại của mình lại không thấy đâu?

Chuyện gì thế này, lúc nãy ở dưới lầu rõ ràng cô ấy còn dùng để gọi điện thoại cho Chu Hữu Danh, giờ sao lại mất rồi?

Nếu như là người khác rơi ví tiền, mất điện thoại thì sẽ luống cuống.

Nhưng Tư Mã Yến Như vẫn giữ được thần thái bình tĩnh đó, ngẩng đầu nhìn mọi người, cười trừ nói: “Điện thoại và ví của tôi bị rơi mất rồi, nên không thể trả được”.

Tư Mã Yến Như này quả đúng là không tầm thường, cô ấy nói ra một cách thoải mái, không có chút gì cảm thấy mất mặt cả.

Tuy nhiên mọi người không ai trách Tư Mã Yến Như cả, ngược lại còn an ủi cô ấy: “Thôi, bạn học Tư Mã đừng lo lắng, cậu thử nghĩ lại xem, liệu có phải rơi ở đâu đó không”.

“Đúng rồi, cậu nghĩ lại xem sao, hay là chúng ta cùng tìm đi”.

Một học sinh nam lên tiếng chủ đích để lấy lòng Tư Mã Yến Như, làm cho các học sinh nữ khác có chút ghen tị.

Rõ ràng là mình cũng chả kém cô ấy, vậy mà lại không để ý đến mình?

Có mỗi cái điện thoại di động thôi mà, có cần làm lớn chuyện vậy không?

Tư Mã Yến Như không nói gì, nhưng trong phòng lại bắt đầu rối cả lên.

Cô nhân viên phục vụ chớp chớp mắt, hỏi: “Xin hỏi, hôm nay ai sẽ trả tiền vậy ạ?”

Lúc này, ai nấy đều im lặng, nếu Tư Mã Yến Như không trả được thì đồng nghĩa với việc họ phải góp tiền lại trả sao?

Nhưng bữa này rõ ràng là do Đồng Quân mời mà, số tiền gần hai chục triệu, bọn họ lấy đâu ra.

Nghe thấy mọi người nói ra nói vào, Đồng Quân tuy còn giả say nằm ở một góc có vẻ sắp không tiếp tục giả bộ được nữa.

Chết tiệt, nếu cứ giả vờ say như này, thì hình tượng của ta cũng sẽ mất hết.

Nghĩ đến đó, Đồng Quân không biết phải làm như thế nào, nếu không tìm ra được cách nào chỉ chỉ còn cách cầu cứu bố hắn.

Sau đó, Đồng Quân động đậy người, ôm đầu làm ra vẻ đau lắm rồi mở to mắt nói: “Trời ạ, đầu tôi đau quá, sao lại có thể đau thế này được nhỉ!”

Sau khi nói xong, hắn thấy mọi người không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cười gượng, nói: “Xin lỗi mọi người, nãy tôi uống say quá, mọi người đã ăn xong rồi đúng không, giờ tôi đi thanh toán tiền nhé!”

Vừa nói, Đồng Quân vừa lôi điện thoại ra gọi cho bố hắn, hắn gượng gạo mở lời: “Xin lỗi mọi người, bữa ăn này tổng cộng hết mười tám triệu, hiện tại toàn bộ tiền của tôi đều đem đi đầu tư rồi nên không có đủ, để tôi gọi điện thoại cho bố tôi đã, mọi người chờ một lát nhé!”

Bố của Đồng Quân tên là Đồng Đại Tiền, ông ta làm về gia công quần áo hàng hiệu, còn được mọi người gọi là ông trùm quần áo.

Chẳng mấy chốc bên kia đã nghe máy.

Trong giây phút đó, Đồng Quân lấy hết dũng khí nói: “Bố, bố có thể chuyển qua cho con hai mươi triệu được không, con đang cần gấp!”

“Cái gì, lại xin tiền hả?”

Đồng Đại Tiền tức giận, quát lớn: “Mày là cái đồ mất dạy, mấy hôm trước tao vừa chuyển cho mày mười triệu tệ xong, không phải là mày lại tiêu hết rồi đấy chứ? Đồ bỏ đi, Đồng Đại Tiền tao đã tạo ra nghiệp gì mà lại có thằng con vô dụng như mày cơ chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui