Long Tế Chí Tôn

Thân thể anh bị hủy nát trong sấm sét, nguyên thần, thần niệm cũng vậy!

Thích Tần phát ra tiếng rên rỉ, nó muốn liều mạng xông vào trong lôi quang.

Nhưng uy lực của Kim Lôi này cũng không phải thứ Thích Tần có thể chống lại nổi.

“Đừng!”

Trần Dương quát lên.

Cửa ải này phải để anh gánh.

Oan gia ngõ hẹp gặp nhau kẻ nào lì hơn kẻ đó thắng, anh đã phải vượt qua bao nhiêu khổ nạn mới đến được đại lục Thần Ma, vì muốn tìm kiếm con đường trường sinh cho gia đình, nên sao có thể chết ở đây được?

Muốn diệt ta sao, vậy trước tiên phải hỏi xem ta có đồng ý không đã chứ.

Anh nhét hết số đan dược trong nhẫn trữ đồ vào trong bụng, không cần quan tâm xem có hiệu quả thật hay không.

Vô số được liệu đều bị vỡ vụn, một luồng Dược Lực thuần khiết quấn quanh người anh, rồi không ngừng bị hút vào trong cơ thể.

Đây là một trận chiến dài hơi, nên chỉ cần anh buông lỏng một cái thôi, là có thể phải bỏ mạng rồi.

Đạo Thiên Lôi cuối cùng kéo dài chừng một khắc.

Đợi đến khi tia Kim Lôi cuối cùng tan biến, mây đen trên bầu trời nứt ra một đường rãnh, một dải ánh sáng 7 màu chiếu rọi xuống.

Trần Dương thở dài một hơi, đậu xanh, anh đã đốc hết các con bài tẩy ra rồi, giờ thì rỗng túi.

Nhưng lần này nhất định anh phải thắng, phải sống!

Luồng ánh sáng 7 màu kia soi chiếu trên người anh, ấm áp, mỗi tế bào trong cơ thể anh đều trở nên bừng tỉnh.

Những lớp da bị nướng cháy, thân thể bị hủy nát cũng được phục hồi dần.

Nguyên thần, thần niệm rồi huyệt khiếu trên người anh cũng đang không ngừng hồi lại.

Ở một chỗ nào đó trong tâm khiếu, một thanh tiểu kiếm tròn đang xoay chuyển không ngừng!

Đây chính là Kim Đan mà anh ngưng kết được, không… là Kiếm Đan thuộc về anh!

Bên trong Kiếm Đan ẩn chứa Tinh Khí Thần của Trần Dương.

Nhưng điều khiến anh nghi ngờ chính là, trong đan điền của anh còn có nguyên thần, vùng dưới đồi còn có thần niệm.

Vậy hai cái này sẽ không xảy ra xung đột với nhau chứ?

Còn có Kim Đan hình kiếm này, có đúng là Kim Đan thật không?

Chuyện nảy này quả là không bình thường.

Đây rốt cuộc là Kim Đan hạ đẳng hạng 3, hay là trung phẩm hạng 3, hay là thượng phẩm hạng 3?

Anh không có căn cứ nào để tham khảo.

Kệ mẹ nó đi, trước tiên khôi phục lại vết thương cái đã.

Xa xa, Quản Chủng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua lần trời phạt này rồi.

Trong cuộc đời dài mấy trăm năm của lão, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy có người sống sót được sau khi bị trời phạt.

Luồng sáng 7 màu kia là gì thì Quản Chủng không biết, nhưng trong sâu thâm tâm lão vô cùng khao khát!

Lần này để phục hồi thì cần đến nửa giờ.

Nửa giờ sau, mây đen trên bầu trời tản đi, luồng ánh sáng 7 màu cũng tiêu biến.

Trần Dương bay từ đằng xa tới, lông trên người anh cũng bắt đầu mọc lại, anh mặc lên bộ trường bào, trông giống như Trích Tiên vậy.

Trông mới thật anh dũng làm sao.

“Chúc mừng chủ nhân đã độ qua được lần trời phạt này, từ giờ mọi sự sẽ thuận buồn buồm xuôi gió!”

Trần Dương vừa bay đến, Quản Chủng liền lên tiếng chúc mừng.

Trần Dương trợn tròn mắt nhìn lão: “Mày nói gì, sao lại trời phạt?”

“Lần này tao chỉ độ lôi kiếp thông thường thôi mà!”

Quản Chủng cũng bối rối, có vẻ như Trần Dương không biết là mình đã độ lôi kiếp hay là trời phạt?

“Chủ nhân, ngài không biết sao? Vừa rồi người độ không phải là lôi kiếp, mà là trời phạt đó!”

Quản Chủng nói tiếp: “Tôi không thể nhìn nhầm được, lôi kiếp thông thường chắc chắn sẽ không xuất hiện Diệt Thế Thần Lôi.”

Diệt Thế Thần Lôi, đó là một dạng lôi chí cao vô thượng, theo truyền thuyết thì sau khi một mảng thiên địa trở nên mục nát, sẽ giáng xuống Diệt Thế Thần Lôi, trời đất sẽ bị hủy diệt và trở nên hỗn độn, sau đó trong thời gian vô tận, sẽ tìm một cơ hội mới, để diễn hóa lại thế giới.

“Mày nói vừa rồi không phải là lôi kiếp, mà là trời phạt sao!”

Trần Dương cũng ngỡ ngàng đáp lại!

Tao đã làm ra chuyện gì khiến ông trời nổi giận nhỉ, tao vẫn nghĩ chỉ là một lần độ kiếp bình thường, vậy tại sao lại thành trời phạt được?

Bảo sao lại hung hãn đến vậy, nếu đổi lại là một tu sĩ cảnh giới Ngưng Đan bình thường, đừng nói là độ qua nổi, ngay cả một đạo Thiên Lôi cũng không thể nào đỡ nổi, để rồi hóa thành tro bụi.

Dẫu sao, không phải thân xác của ai cũng đặc biệt như anh.

Quản Chủng cười khổ một tiếng, cuối cùng thì lão đã hiểu được, chủ nhân của lão trước giờ vẫn tưởng rằng bản thân mình chỉ đô độ lôi kiếp thông thường, thật là nẫu lòng nẫu ruột.

Trong lòng Trần Dương thậm chí còn đang nghĩ, nếu lôi kiếp thông thường đều như vậy, thì đại lục Thần Ma liệu rằng có ai dám tu luyện.

Cũng may pháp lực của anh thâm hậu, nhiều công cụ hỗ trợ, nên mới vượt qua nổi, giờ thì anh có thể bình thản được rồi.

Lần độ trời phạt vừa rồi rất nguy hiểm, Trần Dương đã dùng cạn hết sức lực của mình, nhưng thân thể của anh đã tiến lên một bước mạnh mẽ hơn, mạnh cỡ nào anh không biết, nhưng hiện giờ anh không cần dùng đến thần niệm, mà dùng lực thân xác thôi cũng đủ rồi.

Cảm giác này thật là kỳ quái, giống như là đột nhiên nắm giữ được năng lực không thể nói rõ nào đó.

Nhất định phải tìm ra là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Bên trong đan điền, nguyên thần cũng tăng vọt gấp mấy lần, thân thể ngưng tụ, hiện đầy lôi văn huyền diệu!

Càng gần với tự nhiên, anh càng cảm thấy thân xác mình dường như xuất hiện thêm nhiều thứ huyền diệu, nhưng lại không chạm vào nổi.

Trong vùng dưới đồi, thần hồn lại lớn thêm nữa, anh tu luyện Thiên Đao Vạn Qua, sau khi luyện được mấy trăm nghìn đạo kiếm khí, lực tinh thần của anh đã tăng lên gấp 7 lần, cũng có nghĩa là, thần niệm của anh đã tăng lên 7 lần!

Thần Niệm Chi Đao giờ có thể giết yêu hoàng viên mãn giống như giết gà vậy, dễ như trở bàn tay.

Thậm chí Hồ Ly Hoàng cho dù có dùng đến Nhiếp Hồn Linh, cũng chả hề hấn gì.

Sau khi độ qua được lần trời phạt này, thần niệm của Trần Dương càng ngưng tụ hơn trước nhiều lần, cũng đã tăng lên gấp mấy lần.

Trong bán kính 100 kilomet mọi thứ đều thu hết vào trong tầm mắt của anh, còn trong bán kính 200 kilomet thì không có vật gì là thoát khỏi thần niệm của anh.

Quá mạnh, thần niệm đã tăng gấp đôi!

Trong mắt anh thần quang di chuyển, hàng vạn suy nghĩ đang nảy lên trong đầu, tạo ra những đám pháo hoa sáng ngời.

Bên trong huyệt khiếu, ánh sáng điện màu nâu đất của kiếm nguyên quẩn quanh.

Khiến uy năng của kiếm nguyên tăng lên nhiều!

Thu hoạch lớn rồi!

Độ qua được trời phạt, ván này anh thu hoạch được ngoài sức tưởng tượng!

Trần Dương không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài.

“Đi, về thôi!”

Dường như có làn gió mát kéo lấy thân xác của anh, vèo cái là lướt qua hàng trăm mét!

Nhanh vậy sao?

Cho dù không thể vượt qua tốc độ âm thanh, nhưng cũng không có nhiều sự khác biệt cho lắm!

Quan trọng nhất là, không cần tiêu hao nhiều năng lượng, cảm giác đó, giống như năng lực phi hành bẩm sinh vậy.

Tuyệt quá, tuyệt quá.

Trần Dương cũng không để ý bọn họ, anh hóa thành một luồng ánh sáng, bay vào bên trong thành Vô Úy!

Anh nóng lòng muốn biết được những gì đã thay đổi trên cơ thể.

Hai ông cháu Quản Chủng nhìn nhau cười một tiếng.

Bên kia, trên bầu trời, một phi thuyền Độ Không đang bay trên trời.

Tốc độ không nhanh không chậm, trên phi thuyền, có người ngồi tĩnh tọa, có người đọc sách, cũng có người nhìn phong cảnh phía xa.

Bọn họ xuất phát từ phủ Diêu Quang, hôm nay đã là ngày thứ 2, khoảng ngày mai là có thể đến thành Vô Úy.

Đối với bọn họ mà nói, nhiệm vụ lần này vô cùng tẻ nhạt.

Thành Vô Úy liên tục nhiều năm có Bão thú, năm nay lại có Bão thú lớn, e rằng lành ít dữ nhiều.

Cho dù bọn họ có qua đó.

Chắc cũng chỉ đến để nhặt xác thôi.

Đây là một chuyện vất vả khổ cực.

Nếu như thành Vô Úy tàn đời, thì bọn họ lại còn phải nghĩ cách để trợ giúp những người còn may mắn sống sót xây dựng lại gia đình, tránh cho quan trên truy hỏi.

Đầu tiên là Phủ Đài đại nhân mất tích, giờ thành Vô Úy lại xảy ra chuyện này, đúng là họa vô đơn chí.



Trần Dương vượt qua được thiên kiếp, thành Vô Úy cũng được khôi phục lại như cũ.

Viên Thiên Cương tổ chức lại những thứ còn sót lại, xây dựng tường thành.

Lần Bão thú này, nếu không nhờ Trần Dương, tất cả bọn họ đều phải chết!

Những kẻ yếu gặp phải đại nạn này, chắc chắn không có nổi sức chống trả!

Bên trong phủ Thành chủ.

Viên Thiên Cương thở ngắn thở dài, Diêm Đồ muốn an ủi nhưng không biết phải nói gì.

Viên Tuyết Phi thì nước mắt giàn giụa.

Tự trách bản thân, hối hận tràn đầy tâm trí.

Cô ấy… muốn tìm Trần Dương để nói rõ, nhưng cô ấy biết, hai người đã là hai đường thẳng song song từ lâu rồi.

Giờ trong mắt anh cô ấy chả là gì hết.

Ngay cả một thân phận nha hoàn chắc cũng không xứng!

“Bất luận là ra sao, chúng ta cũng phải cảm ơn cậu ta, cậu ta đã cứu cả thành Vô Úy!”

Viên Thiên Cương nói tiếp: “Một cường giả như cậu ta, nhất định là cũng không coi chúng ta ra gì, hay là… ta hạ lệnh, xây cho cậu ta một miếu thờ, toàn thành cùng nhau hương khói nhỉ?”

Diêm Đồ gật đầu nói: “Đây cũng là ý kiến hay!”

Sự cao cả của Trần Dương đã đi sâu vào trong tâm trí mọi người, nên chắc rằng sẽ không có ai phản đối.

Sự kính trọng mà bọn họ dành cho anh xuất phát từ tận đáy lòng, huống hồ, cũng đã có không ít người lén thờ Trần Dương ở trong nhà, hằng ngày tế bái!

“Ông chủ, có cần thông báo một tiếng không?”

Diêm Đồ lo lắng nói.

“Chuyện này… có cần không?”

Viên Thiên Cương bối rối, để ai đi bây giờ?

Để ai đi cũng không được!

Huống hồ ông ấy cũng không biết hiện giờ Trần Dương đang sống ở đâu.

Tốc độ của anh quá nhanh, ông ấy không thể đi kiểm tra nhà của từng người dân thành Vô Úy này được.

“Bố, để con đi đi!”

Lúc này, Viên Tuyết Phi gạt đi nước mắt, đứng dậy nói: “Là chính con đã làm mất chồng, nên để tự con tìm về, nếu như anh ta có trách, hay muốn đánh muốn mắng con cũng sẽ chịu!”

Viên Tuyết Phi đã nghĩ thông rồi, cho dù Trần Dương đối xử như nào, cô ấy cũng sẽ chịu hết.

Cũng trách cô ấy ánh mắt thiển cận, nên những chuyện này chỉ biết tự làm tự chịu, làm sai thì phải chịu phạt thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui