Long Tế Chí Tôn

Sau khi vơ vét đồng thuốc, Trần Dương không có ý định nán lại thêm nữa, đưa theo hai con yêu cùng phi kiếm rời khỏi đây.

Mới vừa bay chưa đến trăm dặm thì một bàn tay to màu đen giáng từ trên trời xuống.

Trần Dương cảm giác mình bị một luồng sức mạnh khóa lại.

Trốn không thoát mà cũng tránh không xong!

“Tiêu rồi, khổ chủ làm khó rồi!”

Ở núi Phong Yêu này, người có thực lực mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể là Thiên Yêu đại nhân bí ẩn kia!

Bàn tay to màu đen kia đầy rẫy hơi thở tà ác, giống như tập hợp tất cả điều ác trên thế gian này.

Đã không thể trốn thoát vậy thì đánh phải đương đầu với khó khăn thôi.

Dùng ba nghìn đạo kiếm nguyên thử trước!

“Đi!”

Kiếm quang hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng chém về phía bàn tay đen.

“Ầm ầm!”

Kiếm quang và bàn tay đen đâm sầm vào nhau, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Kiếm quang không bị vỡ và bàn tay đen cũng bị đẩy ra.

Hai bên đang giằng co, cuối cùng bàn tay đen dần ép xuống.

“Ầm!”

Kiếm quang lập tức nổ tung.

Trần Dương rùng mình, quả nhiên Thiên Yêu này rất mạnh.

Bàn tay đen thần kỳ này, đến kiếm quang cũng không thể chém được nó.

“Ngưng!”

“Lần này đổi thành bốn nghìn đạo!”

Kiếm quang nặng 50 nghìn cân lao về phía trước với tư thế chớp giật sấm rền, giống như muốn xuyên thủng cả bàn tay đen.

Lần này bàn tay đen không chịu nổi nữa, kiếm quang cắm thẳng vào khoảng nửa tấc, lòng bàn tay của bàn tay đen xuất hiện một cái khe rất nhỏ!

“Ầm!”

Kiếm quang lại bị bàn tay đen ép nổ!

Cho dù là bán yêu đế cũng không thể chịu nổi kiếm này mà bây giờ lại bị bàn tay đen ép nổ.

Hai lần thử nghiệm này đã lãng phí hết bảy nghìn đạo kiếm nguyên.

Nếu muốn khôi phục lại thì phải cần ít nhất 700 viên nguyên thạch thượng phẩm, cái này đâu phải đánh nhau, rõ ràng là đang đốt tiền!

Nhưng bây giờ anh có một thứ thay thế còn tốt hơn cả nguyên thạch, đó là linh dịch!

Hé miệng hút một cái, một mét khối linh dịch đã bị anh hút vào.

Trong nháy mắt, linh dịch bùng nổ trong cơ thể, kiếm nguyên trong huyệt khiếu nhanh chóng ngưng tụ.

Chưa đến ba giây đã bổ sung lại mọi thứ nhưng linh dịch trong cơ thể thể đã tiêu hao gần phân nửa.

“Bốn nghìn năm trăm đạo kiếm nguyên!”

Đây đã là số lượng giới hạn mà cơ thể Trần Dương có thể chứa được.

Nếu muốn nhiều hơn nữa thì phải có Thích Tần làm vật dẫn.

“Đùng đùng!”

Lần này bàn tay đen chống cự trong chốc lát rồi bị kiếm quang xuyên thẳng vào.

Trần Dương sử dụng phương pháp điều khiển phi kiếm để điều khiển kiếm quang, thần niệm đi đến đâu thì kiếm quang sẽ có thể đi đến đó.

Biến bàn tay đen thành cái sàng, bàn tay đen tán loạn, hóa thành một luồng khí đen!

“Ngươi chính là kiếm tu thành Vô Úy?”

Một giọng nói âm trầm vang lên, giọng nói này có chứa một loại mê hoặc đặc biệt, trong nháy mắt Quản Đồ đã choáng váng hôn mê.

Thiết Đầu thì còn đỡ, lắc đầu nhe răng trợn mắt về phía khí đen.

Tiện tay anh đưa Quản Đồ đã choáng váng cho Thiết Đầu, lập tức di chuyển đến độ cao ngang với khí đen: “Mày chính là Thiên Yêu bị phong ấn đúng không?”

“Đúng vậy!”

Ban nãy thăm dò, nó đã biết sự lợi hại của Trần Dương, rất mạnh… mạnh hơn trạng thái bây giờ của ông ta, nếu không thể lừa anh đến điện Thiên Yêu thì ông ta cũng không làm gì được anh.

“Ngươi to gan lắm, dám cản trở ta, ngươi không sợ chết à?”

Trần Dương lắc đầu cười nhạo: “Được rồi, câu này tao nghe cả mấy nghìn lần rồi đấy nhưng chẳng phải bây giờ tao vẫn sống sờ sờ hay sao? Chúng mày đổi câu đe dọa người ta đi nhé!”

“Hơn nữa, nếu mày có thể giết tao thật thì liệu mày có đứng đây nói nhảm không?”

Trần Dương không ngốc, kẻ tên là Thiên Yêu này chạy đến đây nói năng lung tung với mình, chắc chắn là chẳng làm gì được anh, nếu không hẳn là đã tấn công liên tục rồi chứ chẳng phải đứng đây nói nhảm.

“Ngươi…”

“Tao gì mà tao?”

Trần Dương cười cười: “Tao chỉ nói đúng sự thật thôi, nhưng mà ông đây chẳng có thời gian chơi với mày, tạm biệt trước nhé”.

Nói xong anh phất tay chào rồi đưa Thiết Đầu và Quản Đồ ở dưới đất lên.

“A… Chết rồi chết rồi, tôi sợ độ cao…”

Thiết Đầu vội vã dùng móng vuốt che mắt lại.

“Muốn đi hả? Không có cửa đâu!”

Lưới trời Đại La!

“Kiếm tu, ta nói cho ngươi biết, ta đã bày kết giới khắp phạm vi mười dặm này rồi, trừ phi cảnh giới của ngươi cao hơn ta, nếu không…”

Ông ta còn chưa kịp nói xong thì một luồng ánh sáng màu đỏ chói mắt đã phát ra từ bàn tay Trần Dương.

Ánh sáng màu đỏ tỏa ra hơi thở khiến người khác sợ hãi, trong chớp mắt đã bay khắp mười dặm.

“Ầm!”

“Mày nói trừ phi cảnh giới cao hơn mày, nếu không thì sao?”

Trần Dương đứng ở ngoài kết giới, nhìn Thiên Yêu cười tủm tỉm.

“Sao… sao ngươi làm được?”

Thiên Yêu vô cùng tức giận.

“Mày mù à? Ồ… Xin lỗi nha, tao quên bây giờ mày chỉ là một luồng khói đen thôi, mày không có mắt!”

Trần Dương nói: “Tao không cần biết là lưới trời hay lưới đất gì, một kiếm của ông đây là sẽ bay hết!”

Thiên Yêu không nói gì, sức mạnh của luồng ánh sáng màu đỏ ban nãy tương đương với Uẩn Thần.

Chẳng lẽ kiếm tu này là cường giả Uẩn Thần?

“Mẹ nó, cường giả Uẩn Thần thì chạy đến chỗ quỷ quái này làm gì?”

Thiên Yêu tức không thở nổi, ở bên ngoài, ông ta không phải là đối thủ của cường giả Uẩn Thần.

“Không có gì, tao đi trước đây”.

Nói xong, anh phi kiếm rời đi.

Hơi thở của Trần Dương dần dần nhạt đi, Thiên Yêu tức muốn hộc máu, gào lên.

“Đúng rồi, tao quên mất một chuyện!”

Giọng của Trần Dương vang vọng từ xa, sau đó một luồng kiếm khí xẹt ngang trời đất, bay từ xa đến.

Trong nháy mắt đã đến trước mặt Thiên Yêu.

Chiêu này còn mạnh hơn cả chiêu phá vỡ lưới trời Đại La ban nãy nữa.

“Ngươi…”

Không có cách nào khác, bản phân thân này của Thiên Yêu đã bị chém tan, thậm chí còn không thể đánh trả.

Dưới đáy của điện Thiên Yêu, khí đen lại uể oải.

“Kiếm tu loài người đáng chết, phá hỏng chuyện của ta, nhất định ta sẽ đấu với ngươi đến cùng!”

Bản thể của ông ta sắp thoát khỏi đây rồi nhưng không ngờ cứ bị làm khó mãi, chém phân thân của ông ta, làm bản thể của ông ta bị thương.

Vốn dĩ chỉ cần tầm triệu máu ăn nữa là đủ để tiêu diệt phong ấn, bây giờ chỉ sợ hàng chục triệu máu ăn cũng không đủ.

Kế hoạch ấp ủ suốt nghìn năm, bây giờ lại thất bại trong gang tấc, đúng là tàn nhẫn quá đi.

“Cốt, đồ đáng chết nhà ngươi, giam ta ở đây, ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi đâu!”

Sau khi phát cáu xong, Thiên Yêu dần bình tĩnh trở lại.

Ông ta nhìn về phương Bắc: “Bây giờ ta gửi gắm tất cả hy vọng của ta vào ngươi, đừng làm ta phải thất vọng!”



Trần Dương cưỡi kiếm bay điên cuồng suốt hàng chục nghìn dặm mới ngừng lại, nơi này đã thoát khỏi phạm vi của núi Phong Yêu.

Kích thích quá, đánh xong bỏ chạy, còn thu hoạch được rất nhiều.

Nghĩ đến những vật tư được chất đầy trong nhẫn là Trần Dương lại thấy cực kỳ an toàn.

Lần này, trong khoảng thời gian ngắn, anh không cần phải đau đầu về vật tư dùng để tu luyện nữa.

Tìm được chỗ dừng chân, Trần Dương lấy linh khí nướng thịt do mình tự chế ra.

Anh đã thả một luồng yêu hồn vào đây, không phải yêu nào khác mà chính là linh hồn của yêu chim hồng hạc.

Vừa kích hoạt, thoáng chốc chân hỏa sẽ nướng thịt thú hoàng ngay.

Nó cũng có thể điều chỉnh nhiệt độ một cách thông minh, đúng là không cần phải tốn quá nhiều sức lực.

Sau khi nướng thịt thú hoàng xong, Trần Dương tự tạo ra một cái hang, chui vào kiểm tra lại số vật tư đã thu hoạch được.

“Phát tài rồi, phát tài rồi… Sắp phát tài rồi…”

Trong động chốc chốc lại vang vọng tiếng cười điên cuồng của Trần Dương.

Thiết Đầu và Quản Đồ nhìn nhau, thấy được sự bất lực trong mắt nhau.

Sau khi kiểm kê vật tư xong, Trần Dương chia thần niệm thành mấy phần.

Luyện đan, luyện khí, luyện trận, luyện Tam Chuyển Kim Thân Quyết.

Sau khi thần niệm của Trần Dương tăng bạo thì thần niệm mạnh mẽ có thể hỗ trợ anh làm nhiều việc, thậm chí không bị xen lẫn nhau.

Đây… chính là lợi ích của thần niệm mạnh mẽ, thời gian để Trần Dương trở nên mạnh mẽ sẽ được rút ngắn đi rất nhiều.

Đêm nay, Trần Chương dồn hết tâm trí vào Tam Chuyển Kim Thân Quyết.

Tam Chuyển Kim Thân Quyết này là phần còn sót lại… hoặc có thể nói, nó là bản đơn giản hóa của công pháp rèn luyện cơ thể cao cấp nào đó.

Nghe tên là biết công pháp này chia làm ba phần. Phần thứ nhất là báo động khí huyết, phần thứ hai là khí huyết như rồng, phần thứ ba là lò hỏa khí huyết.

Đây là tu luyện khí huyết chứ không phải tu luyện cơ thể.

Cơ thể của Trần Dương rất mạnh mẽ, nhưng máu, cơ bắp, xương cốt trong cơ thể lại chưa được tu luyện một cách có hệ thống.

Rõ ràng cơ thể của anh, đến đạo khí trung phẩm cũng không thể phá vỡ được nhưng lại không thể ngưng tụ quá bốn nghìn năm trăm kiếm nguyên, điều này anh vẫn chưa giải thích được.

Nhưng bây giờ Trần Dương đã hiểu vấn đề ở đâu rồi.

Nếu như nói cơ thể con người là một chiếc thuyền lớn thì lớp thịt bên ngoài chính là vỏ thuyền, xương cốt là xương rồng, những thứ như máu thịt, kinh mạch là những bộ phận khác.

Không thể nói bạn mạnh ở một nơi thì những nơi khác cũng sẽ mạnh.

Tìm được vấn đề ở đâu rồi tích cực giải quyết nó là được.

Tam Chuyển Kim Thân Quyết này quá mạnh mẽ, phải dùng linh hồn trời đất để nung máu mình khô lại rồi sử dụng dược liệu quý để tăng cường cường độ mạnh mẽ của khí huyết.

Trời!

Biến thái quá nhỉ?

Dùng linh hỏa để thiêu mình?

Tại sao công pháp tu luyện của đại lục Thần Ma lại biến thái như vậy!

Trần Dương không còn gì để nói, nhưng nói đi cũng phải nói lại, một khi tu luyện thành công công pháp biến thái tự ngược này thì uy lực của nó sẽ rất mạnh.

Bây giờ thứ Trần Dương thiếu nhất chính là thời gian.

Muốn người đời trước hiển linh thì người đời sau phải chịu tội.

Anh phải luyện Tam Chuyển Kim Thân Quyết này!

Nhưng lúc mới vừa chuẩn bị luyện, anh lại phát hiện một vấn đề.

Mẹ nó, anh không có linh hỏa, lấy gì để luyện đây?

Uy lực của linh hỏa đại lục Thần Ma rất lớn, có mấy nghìn loại, Tam Chuyển Kim Thân Quyết đã đánh dấu là tốt nhất nên dùng linh hỏa Hồi Thiên.

Công hiệu chính của linh hỏa Hồi Thiên này là tăng cường khí huyết.

Nhưng vấn đề quan trọng nhất xuất hiện rồi, anh phải đi đâu để tìm linh hỏa Hồi Thiên đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui