Long Tế Chí Tôn

Cho dù tiểu yêu có sợ hãi đến mức nào đi nữa, cũng chỉ có thể đứng im chịu trận.

Trần Dương không ngừng suy ngẫm, không ngừng sửa sai, dường như sắp lần ra được manh mối.

Mười ngày đêm liên tiếp không ngủ, hao tổn không ít tâm sức, cuối cùng đã thu được trái ngọt.

Anh yểm thần niệm lên người tiểu yêu, phác thảo đường vân pháp trận lên bốn chân nó, lưng nó, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng của nó.

Nhưng mà, đường vân pháp trận này đã bị Trần Dương hạn chế phần lớn sức mạnh, nên lực tác động cũng chỉ bằng với khóa một cái van.

Bất cứ ai cũng đều có giới hạn chịu đựng trước một loại sức mạnh.

Làm sao có thể yêu cầu một đứa trẻ bảy tám tuổi nhấc nổi cái búa năm mươi cân chứ?

Rõ ràng là không thể.

Cơ thể người hay cơ thể yêu cũng đều được cấu thành một cách tinh vi, khảm pháp trận vào, giống như thêm phụ tùng vào những kết cấu đó.

Chỉ cần phụ tùng vượt qua giới hạn tiếp nhận của chủ thể, sẽ làm chủ thể hỏng hóc.

Có thể liên tưởng điều này với đột biến gen.

Chỉ với một suy nghĩ, nền tảng của tám loại pháp trận đã khảm vào cơ thể con tiểu yêu.

Cho nên, việc tiếp theo là kiểm chứng xem công sức hơn mười ngày của anh có đem lại hiệu quả hay không.

"Đẳng thứ nhất!"

Trần Dương gia tăng mười đường hạn mức cho đường vân pháp trận để chắc chắn con tiểu yêu có thể tiếp nhận được.

Trần Dương đã lầm, không phải là pháp trận của anh có vấn đề, mà vấn đề nằm ở vật chứa.

Thực tế, đó là một trong những nhân tố cấu thành.

Giới hạn chịu đựng của con tiểu yêu chính là nhân tố quyết định.

Giả sử sức mạnh mà pháp trận có thể phát huy là một trăm, nhưng con tiểu yêu chỉ có thể tiếp nhận được năm mươi, vậy phải làm sao?

Dĩ nhiên phải khống chế sức mạnh của pháp trận, sau đó dùng pháp trận làm chất xúc tác tăng cường sức mạnh của con tiểu yêu. Loại phương pháp này có thể biến kẻ yếu thành mạnh, kẻ mạnh thì trở nên mạnh hơn.

Nhưng mà muốn biết là có tác dụng hay không thì phải xem kết quả lần thực nghiệm thứ 20 nghìn này.

Lúc Trần Dương mở cửa ra, linh khí đất trời trong phạm vi mười thước bị lay động, từng chút từng chút ngấm vào cơ thể con tiểu yêu.

Con tiểu yêu bắt đầu cảm thấy bồn chồn bất an, sự thay đổi đột ngột khiến nó sợ hãi.

Nhưng chỉ vài phút sau, nó lấy lại sự bình tĩnh, thậm chí nó còn chủ động phối hợp tu luyện.

Hít vào thở ra rất có tiết tấu.

"Thành công rồi!"

Trần Dương cố nén sự kích động trong lòng. Rồi anh bắt đầu đẳng thứ hai.

Linh khí trong phạm vi hai mươi thước liên tục bị hút vào cơ thể con tiểu yêu.

Con tiểu yêu bị kích thích thấy rõ.

Ánh mắt nó nhìn Trần Dương đầy cảm kích.

"Mới vậy mà đã cảm kích rồi?"

Tâm trạng của Trần Dương cực kì tốt, trực tiếp mở ra đẳng thứ năm.

"Ầm!"

Linh khí trong phạm vi năm mươi thước ào đến giống như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy mà kéo đi!

Tròng mắt của con tiểu yêu như muốn văng ra, trên mặt nó hiện ra vẻ đau đớn, nức nở thành tiếng, dường như linh khí của trời đất sắp làm nó nổ tung.

Đẳng thứ năm đã là đỉnh điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nó phát nổ, Trần Dương thử điều chỉnh xuống đẳng thứ tư!

Con tiểu yêu thút thít hồi lâu, cơn đau cũng dần tan biến.

Linh khí trong phạm vi bốn mươi thước cuồn cuộn rót vào người nó, nó cảm nhận được yêu lực trong người không ngừng tăng lên đến mức khó mà tưởng tượng.

Trần Dương thu hồi thần niệm, ấn định đẳng thứ tư, bước kế tiếp cũng chính là bước cuối cùng, duy trì!

Một phút trôi qua, mười phút trôi qua, rồi một giờ trôi qua, tốc độ hút linh khí không chút thay đổi.

Thành công!

Thành công hoàn toàn rồi.

Tuy rằng chỉ là Tụ Linh Trận cấp thấp nhất, nhưng dựa vào tốc độ này, chỉ cần một tháng tiểu yêu đã đạt đến cấp độ Vương thú.

Thật là ngoài sức mong đợi!

Trần Dương ngửa mặt lên trời cười lớn, giống như sắp hóa điên, anh đã khai phá được một thứ rất khủng khiếp.

Thiết Đầu và Quản Đồ đều bị tiếng cười này dọa sợ đến run rẩy!

"Từ nay về sau, tao sẽ gọi mày là Lưỡng Vạn, mày đi theo tao sẽ được ăn no mặc ấm!"

Lưỡng Vạn, cái tên này rất có ý nghĩa kỷ niệm, nhiều năm về sau, đại lục Thần Ma gọi nó là Thần Khuyển, tuy rằng nó thực chất là một con sói!

Lưỡng Vạn vậy mà rất thông minh, dường như nó nghe hiểu lời Trần Dương nói, hơn nữa Trần Dương đã trợ giúp nó tu luyện, nó tự nhiên cảm thấy anh rất thân thiết... Được rồi, thật ra là nó khuất phục dưới sự cưỡng chế của Trần Dương.

"Chúng mày lại đây!"

Trần Dương vẫy hai con yêu lại.

Hai con yêu không tình nguyện lững thững bước tới.

"Này, từ nay về sau nó là đệ của chúng mày, phải chăm sóc nó đó biết chưa!"

Nói xong, Trần Dương nghênh ngang vào hang động đánh một giấc.

Tuy rằng với tu vi của anh ta, ngủ là không cần thiết, nhưng Trần Dương cảm thấy được ngủ rất hạnh phúc!

Anh không muốn tu luyện quá nhiều mà làm mất đi cái chất người.

Nhìn Lưỡng Vạn, hai con yêu kia trợn tròn mắt.

Tự nhiên vô duyên vô cớ có thêm một thằng đệ? Nói cách khác là một con hung thú?

"Chó con, nhớ kỹ, sau này ngoan ngoãn một chút, lúc hai đứa tao ăn thịt mày tránh xa một chút!"

Thiết Đầu trừng mắt: "Có nghe rõ không?"

"Hú..."

"Sai, gọi lại lần nữa!"

"Ẳng ẳng ẳng!"

"Đúng rồi, sau này cứ như vậy nhé, mày phải nhớ kĩ, từ nay về sau mày được gọi là chó con!"

"Gâu gâu..."

Lưỡng Vạn ấm ức kêu.

Quản Đồ nheo mắt, kéo Lưỡng Vạn về phía mình: "Đừng để ý đến hắn, sau này đi theo tao!"

"Khốn kiếp, định chiếm sân khấu của ông đây sao?"

"Sân khấu nào của mày?"

Quản Đồ cười khẩy: "Chủ nhân đã nói muốn chúng ta chăm sóc nó, mày lại đối xử với nó như vậy, nếu chủ nhân mà biết thì mày ăn nói kiểu gì?"

Quản Đồ vẫn chưa quên mối thù giữa hắn và Thiết Đầu, cho nên Thiết Đầu không ưa ai, nó sẽ càng thân với người đó, nói cho cùng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!

Hơn nữa con chó... Lưỡng Vạn từ một con hung thú mà được chủ nhân thu nạp làm thú cưng, chắc chắn phải có điểm đáng gờm.

Mấy ngày nay, Trần Dương thực nghiệm không ngừng nghỉ, Lưỡng Vạn lại chính là thành quả sống sót sau thực nghiệm, Trần Dương nhất định rất quan tâm đến bảo bối này.

"Tên khốn nạn khốn kiếp, ông đây giết chết mày!"

Dứt lời, hai con yêu lao vào đánh nhau.

Đương nhiên, chúng đều không dám dùng yêu lực, chỉ dám dùng bản năng loài yêu thú mà chiến đấu.

Tuy rằng không dùng Dược Lực, nhưng bản thân chúng, một đã là Vương thú viên mãn, một là Hoàng thú sơ cấp, sức công phá lúc chúng chiến đấu với nhau rất đáng sợ.

Lưỡng Vạn sợ đến run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất, không hiểu sao nó có cảm giác, tương lai của nó ở Yêu giới không mấy sáng sủa.

Hôm sau, Trần Dương mơ màng tỉnh dậy.

Tối qua ngủ rất ngon, tỉnh lại, tinh thần sung mãn, năng lượng dồi dào.

Anh đi ra ngoài động, thấy Lưỡng Vạn nằm nép ở cửa động, còn hai con yêu kia không thấy bóng dáng đâu.

"Hai thằng chó chết kia mới sáng sớm đã chạy đâu mất dạng rồi?"

Nhưng lúc nhìn Lưỡng Vạn, ánh mắt anh đã dịu dàng hơn.

Xoa xoa cái bụng trống trơn, Trần Dương lấy từ nhẫn trữ đồ ra năm mươi cân thịt Hoàng thú đem nướng lên, hồn chim hồng hạc châm lửa, thịt yêu thú nướng lên phát ra tiếng xèo xèo.

Nếu ở Địa Cầu, mới sáng sớm mà đã ăn thịt nướng sẽ bị mắng là thằng ngốc.

Nhưng ở đây, thịt Hoàng thú chứa rất nhiều năng lượng, đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa thịt lại còn tươi, ngon đến mức khiến người ta xuýt xoa.

Mùi thơm bay xa, bụi cỏ phía gần đó lao xao, rồi hai con yêu như hai con ngựa đứt cương lao ra!

Ngoài miệng thì nói ăn ngán rồi, nhưng phản ứng của cơ thể khó mà giấu giếm.

"Ăn thôi, ăn thôi!"

Nhìn thấy khối thịt yêu hoàng, ánh mắt hai con yêu sáng lấp lánh.

Trần Dương liếc nhìn chúng, cười lạnh, cắt mấy miếng thịt to bằng lòng bàn tay bỏ lên đĩa đưa cho Lưỡng Vạn.

Thịt Hoàng thú chứa nhiều năng lượng, ăn quá nhiều sẽ khiến nó phát nổ.

Lưỡng Vạn ngửi ngửi, mắt lộ vẻ thèm thuồng, nó ngẩng đầu thăm dò Trần Dương, đuôi vẫy vẫy, giống như đang hỏi: "Chủ nhân, tôi có thể ăn không?"

"Ăn đi!"

Trần Dương mỉm cười.

Thấy thế, hai con yêu kia không thèm để ý nữa, tiến lên để kiếm thịt ăn.

Lúc này Trần Dương mới nói: "Thịt có thể ăn, nhưng mà tháng sau cống phẩm phải gấp đôi! Chúng mày đều như nhau!"

Câu trước là nói cho Thiết Đầu nghe, câu sau là nói cho Quản Đồ nghe.

Thiết Đầu sa sầm mặt, Quản Đồ cũng không khác gì.

Một trăm nghìn nguyên thạch thượng phẩm, bắt chúng nó bán đi cũng e là không được nhiều nguyên thạch đến thế.

Nhìn thấy hai con yêu tinh như bị đóng băng tại chỗ, Trần Dương bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Lòng hai con yêu lúc này vô cùng rối rắm, đặc biệt là Thiết Đầu, mặt mày nó nhăn nhó, xoắn xuýt cả lên.

Quản Đồ thì cả người cứng nhắc, nó không có tiền... Nguyên thạch cũng không có... Chỉ có thể đứng hình.

"Bốp!"

Đúng lúc này, Thiết Đầu quăng một cái nhẫn trữ đồ xuống trước mặt Trần Dương: "Xem thử chừng này đủ chưa!"

Trần Dương tủm tỉm cười túm cái nhẫn trữ đồ lại, quét thần niệm, mắt nhíu lại thành một đường thẳng.

"Đủ rồi!"

Anh lấy dao cắt nửa khối thịt đưa cho Thiết Đầu.

Thiết Đầu há to miệng nuốt chửng miếng thịt yêu hoàng, căm phẫn dâng trào nhưng không nói được gì.

Quản Đồ: Người nghèo không có tiếng nói! Cũng không có đồ ăn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui