"Bố, con nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt!"
"Trần Tú?"
Đây là con trai cả của anh?
"Sư phụ, có chúng tôi ở liên minh, người yên tâm đi đi!"
Lý Hổ?
Lại một trận gió thổi qua, dáng vẻ của bọn họ càng hiện lên rõ nét.
Ầm!
Lúc Trần Dương thấy rõ gương mặt của bọn họ, những kí ức bị lãng quên dần dần sống động trở lại.
Hồi lâu, Trần Dương mới mở to mắt, thế giới trước mắt anh đã hoàn toàn đổi khác.
"Chồng!"
Một luồng khí đen ở bên cạnh anh, con ngươi rực lửa, tràn ngập tham lam, giả dối và âm độc.
"Giới linh!"
Trần Dương hừ lạnh một tiếng, dứt khoát vung ra một đạo kiếm quang.
"A!"
Ngọc Khiết bị chém đứt đôi, không những vậy, cả Trần phủ đều bị đạo kiếm quang này bổ đôi!
Không biết bao nhiêu người chết dưới luồng di chuyển của đạo kiếm quang này!
Nhưng mà Trần Dương làm như không nhìn thấy, chỉ thoáng nhìn Ngọc Khiết chết nằm trên nền đất rồi đi tới sân sau, nơi có gian phòng chính!
Đẩy cửa ra, Viên Tuyết Phi ôm bụng bầu lớn nằm trong phòng.
Thấy thanh kiếm trong tay Trần Dương cùng ánh mắt lạnh như băng của anh, Viên Tuyết Phi hoảng sợ: "Chồng ơi, anh làm sao vậy! Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
"Diễn, tiếp tục diễn đi!"
Mũi kiếm bị kéo lê trên mặt đất tạo thành một vệt hằn rõ rệt: "Từ lúc tôi bước vào quan tài, tôi đã trúng kế rồi đúng không? Tôi còn thấy lạ, tại sao tôi vừa vào thế giới trong quan tài đã biết hồ nước đó là hồ Tẩy Kiếm, khí linh giấu bên trong mặt trời, thì ra tất cả đều là do cô sắp đặt".
"Chồng, thế giới bên trong quan tài cái gì chứ, hồ Tẩy Kiếm là gì, rốt cuộc anh đang nói gì vậy?"
Nước mắt Viên Tuyết Phi rơi như mưa: "Anh bị điên rồi sao?"
Lời vừa dứt, Viên Thiên Cương đã dẫn ba người xông vào, trong đó có Ninh Thiên Hùng, và cả Diêm Đồ...
"Trần Dương, cậu điên rồi, có phải cậu muốn..."
"Soạt!"
Diêm Đồ chưa nói hết câu, một đạo kiếm quang đã vung tới chém đứt người ông ta ra làm hai.
"Điên rồi, điên rồi!"
Viên Thiên Cương trừng mắt, Ninh Thiên Hùng hét lớn một tiếng: "Mau xông lên bắt hắn lại!"
Một toán lính cầm gươm giáo xông tới.
"Cẩn thận, đừng làm bị thương con gái ta".
Viên Thiên Cương cũng rút thanh bảo kiếm của mình ra rồi xông tới.
"Lũ tép riu, không đỡ nỗi một chiêu!"
Nói rồi, một đạo kiếm quang chém xuống, tất cả bị nghiền nát, máu tươi đầy đất.
Mùi máu tanh khiến người ta thấy buồn nôn.
"Bố!"
Viên Tuyết Phi thút thít!
"Được rồi, không cần diễn nữa!"
Sắc mặt Trần Dương cứng nhắc nhìn cô ta: "Nói đi, rốt cuộc cô muốn cái gì!"
Viên Tuyết Phi lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng: "Chồng, anh ra tay đi, giết em đi!"
"Bỏ đi, nếu hỏi không được thì khỏi cần hỏi!"
Trần Dương huơ kiếm, kiếm quang rọi sáng cả một vùng trời đất, dứt khoát chém xuống người Viên Tuyết Phi.
Một luồng khí đen từ cơ thể Viên Tuyết Phi thoát ra: "Quân ác độc, cả vợ và con mình mà cũng giết!"
Tuy cùng là giọng nữ nhưng lại không phải là giọng Viên Tuyết Phi, mà giọng nói lại ngập tràn hận thù.
"Vẫn chưa chết?"
"Vừa hay cho nhà ngươi nếm thử thần thông!"
"Thuật Giam Cầm!"
Trần Dương bấm một đốt tay, linh khí lập tức bị cố định: "Trảm linh!"
Kiếm quang dung hòa Âm Dương đạo vận đột ngột chém ra, cắt đôi giới linh.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết cất lên, vạn vật xung quanh tan rã, thế giới thật dần dần lộ ra!
"Trần Dương, mày cho là giết tao thì có ích sao? Mày cho rằng tất cả những thứ trong mơ đều là giả sao? Mày sai rồi, quá sai rồi! Mày giết tao, mày nhất định sẽ hối hận..."
Trần Dương thản nhiên nói: "Chết đi, đừng nhiều lời vô ích!"
Thu lại Trảm Yêu Kiếm, Trần Dương nhận ra mình đang đứng trước một căn nhà tranh!
Trong nhẫn trữ đồ, hai quyển Vô Danh Kiếm Quyết lẳng lặng nằm đó, cùng với bức thư Cầu Kiếm để lại.
Hồ Tẩy Kiếm vẫn như cũ, Trần Dương một mình bay vào không trung, khí linh thuần khiết vẫn còn say ngủ.
"Không phải giới linh? Mình đoán sai rồi sao?"
Trần Dương lắc đầu, muốn đi ra ngoài phải hàng phục được giới linh. Trần Dương nhốt linh hồn của mình bên trong giới linh.
Rất nhanh, Trần Dương đã hiểu tường tận về giới linh.
"Thì ra là vậy!"
Trần Dương thở dài một tiếng, thứ bị anh chém lúc nãy chính là giới linh, nhưng mà chỉ là ác niệm của giới linh mà thôi.
Thế giới thu nhỏ này là do một tay Cầu Kiếm gầy dựng nên, theo chân Cầu Kiếm sát phạt khắp nơi. Cầu Kiếm rửa kiếm ở hồ Tẩy Kiếm là để rửa đi chết chóc, rửa đi tội nghiệp, cũng là tội lỗi của chính mình.
Dần dà, những tội lỗi và tàn bạo đã ngấm dần vào giới linh, sau khi Cầu Kiếm rời đi, giới linh hoàn toàn hắc hóa.
Rơi vào đường cùng, giới linh tự tách khỏi ác niệm trong mình.
Quan tài đã ngăn không cho nó đào thoát.
Nhưng suýt chút nữa anh đã bị vùi trong thần thông Thuật Đại Mộng của giới linh tà ác, nếu thật như vậy, toàn bộ đạo quả của anh sẽ bị giới linh tà ác chiếm mất.
Còn sáu quyển Vô Danh Kiếm Quyết kia thực ra chính là do giới linh tà ác trao cho Ninh Thiên Hùng, dụ ông ta phát triển đến một cấp độ nhất định rồi cướp đoạt!
Giới linh không phân biệt nam nữ, cho nên mục đích cuối cùng của nó là thoát khỏi quan tài!
Hèn gì, anh đã nghi ngờ làm sao Ninh Thiên Hùng có thể đến được thế giới bên trong quan tài!
Bức thư mà Cầu Kiếm để lại cũng là thật, còn việc ông ấy đi đâu thì giới linh cũng không biết!
Kiếm giới?
Đây là Tiểu Thiên thế giới có thể mang theo bên người được, vả lại, tốc độ dòng chảy thời gian không đồng đều, mười ngày trong thế giới này bằng một ngày ngoài thế giới thật.
Do đó, Trần Dương lợi được chín ngày!
Hay hay hay!
Cái này so với tiểu thế giới kiếm linh của Vô Cực Kiếm Tông còn lợi hại hơn.
Cơ sở đầu tiên của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông đã được thiết lập.
Vận hành suy nghĩ, Trần Dương đã có mặt bên ngoài quan tài, hàng tỷ phi kiếm lượn vòng xung quanh như đang nghênh đón.
Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của những thanh kiếm này!
Kiếm tâm thông suốt!
Trần Dương hết sức vui mừng!
Không ngờ rằng dù bị giới linh tà ác của kiếm giới tính kế mà lại có thể củng cố được sơ tâm, kiếm tâm thông suốt!
Nói ngắn gọn là nâng cấp lực tương tác của kiếm.
Bảo kiếm không trải qua tế luyện chỉ có thể tác động một cách máy móc, uy lực chỉ đạt ba mươi phần trăm. Kiếm tâm thông suốt có thể bước đầu khơi thông bảo kiếm. Cho dù không qua tế luyện vẫn đạt được năm mươi phần trăm uy lực, có khi còn nhiều hơn!
Cho nên Vạn Kiếm Quy Tông đã có cơ sở để phát triển.
"Kiếm đâu!"
"Soạt!"
Cả triệu thanh phi kiếm đồng loạt bay đến tạo nên kiếm trận.
Trần Dương lơ lửng trong không trung: "Được được được, đúng là chuyện vui ngoài mong đợi!”
Bổ sung đầy đủ Vô Danh Kiếm Quyết, thu hoạch được Tiểu Thiên thế giới, thân thể đã rèn đến cấp độ Uẩn Thần, sơ tâm được củng cố, kiếm tâm thông suốt, lần này quả là lời to!
Hơn nữa ở kiếm giới tu luyện lâu như vậy chỉ bằng với nửa tháng bên ngoài!
Hiện tại cái anh thiếu nhất chính là thời gian!
Hơn nữa con đường tu luyện về sau càng cần nhiều thời gian hơn, ước hẹn mười năm e là không kịp.
Kiếm giới xuất hiện vào thời điểm này, vấn đề này dường như đã được giải quyết.
Trong vòng trăm năm, chắc anh có thể lên được Hóa Thần nhỉ?
Còn tiền bối Cầu Kiếm, ông ấy để lại bức thư muốn nói với mình điều gì?
Ông ấy đã đi đâu?
Còn ở đại lục Thần Ma, hay là đã đến thế giới nào khác?
Những câu hỏi đó vẫn còn bỏ ngỏ.
"Bỏ đi, thiếu thực lực thì có biết thêm nữa cũng đâu làm được gì, chẳng qua chỉ là lo sợ không đâu!"
Trần Dương tự cười giễu rồi quay lại thế giới trong quan tài chuyên tâm tu luyện!
Lần này, anh muốn pháp lực phải đạt đến đỉnh điểm của cảnh giới Nguyên Thần!
10800 huyệt khiếu, anh mới chỉ đả thông được một nửa.
Do cơ thể quá cường tráng, việc đả thông huyệt khiếu với anh khó khăn hơn, phải tốn nhiều năng lượng hơn.
Nguyên Thần đã khó khăn như vậy, muốn đột phá Uẩn Thần phải khó khăn đến mức nào nữa?
Trần Dương lấy một tỷ nguyên thạch cực phẩm ra, bày pháp trận, linh khí rít gào bao bọc lấy anh, huyệt khiếu liên tục được đả thông.
…
Cùng lúc đó, tại một ngọn núi ở châu Bắc Lô.
Viên Tuyết Phi tỉnh dậy trong một ngôi lều.
Cô ấy đã mơ không biết bao nhiêu giấc mơ, cô ấy cùng Trần Dương mây mưa triền miên. Sau mỗi lần lên đỉnh, cô ấy lại một lần rơi xuống từ thiên đường.
Cảm giác hụt hẫng đó khiến cô ấy cảm thấy thất vọng.
Giấc mơ rất thật, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp thở của anh.
Mỗi tấc da thịt đều rất chân thật.
Thậm chí, cô ấy còn không phân biệt nổi thực ảo.
Đêm nay, cô ấy lại thức giấc, trong lòng trống vắng và cô độc đến khó tả.
Nếu như… lúc đó cô ấy đối tốt với Trần Dương một chút, chỉ một chút thôi, thì hôm nay cô ấy đã không rơi vào bước đường này.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích, đã quá muộn rồi!
Ngay khi tâm trạng của cô ấy tụt dốc, một cảm giác vô cùng buồn nôn lại ập đến.
“Oẹ!”
Cô ấy vội bưng miệng chạy ra ngoài lều và nôn ói.
“Tuyết Phi!”
Viên Thiên Cương cùng với đệ tử đang tuần tra bên ngoài vội chạy đến.
“Tiểu thư!”
Ở một lều khác, Ngọc Khiết cũng đã tỉnh dậy.
“Con không sao chứ?”
“Bố, con không… Oẹ…”
Chưa nói hết câu, Viên Tuyết Phi lại bắt đầu nôn ói.
Nôn thốc nôn tháo!
“Nhiễm lạnh rồi sao?”
Viên Thiên Cương cau mày, không đúng, Viên Tuyết Phi đã quay trở về thực cảnh, nóng lạnh không xâm nhập được.
Không có khả năng đổ bệnh.
“Có thể là do ăn quá nhiều thịt”.
Viên Tuyết Phi lau khóe miệng. Những ngày trốn chạy cô ấy không dám đến nơi đông người, chỉ dám đi những nơi hoang vu vắng vẻ.
Họ đi chí ít cũng tám trăm nghìn dặm rồi.
Ngày ngày, họ ăn lương khô, thịt thú rừng và rau quả dại.
“Không phải đâu”.
Viên Thiên Cương lo lắng: “Ngọc Khiết, đi mời Mai quản gia đến bắt mạch thử xem!”
“Dạ, lão gia!”
Ngọc Khiết còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vội vàng chạy đi tìm Mai quản gia.
Qua một lúc lâu, Mai quản gia đặt tay Viên Tuyết Phi xuống, vẻ mặt kỳ quái nói: "Không thể, không đúng, mạch đập này quá kỳ lạ..."
“Chú Mai, cháu bị sao vậy?”
Viên Tuyết Phi bồn chồn hỏi.
"Tiểu thư... Tôi đoán là... cô đã có thai!"
Cái gì!
Ai nấy đều hoảng hốt.
Sao có thể chứ!
“Chú Mai, sao có thể có thai được? Cháu… cháu… cháu vẫn còn trong trắng mà, cháu…”
Viên Tuyết Phi giàn giụa nước mắt.
“Mai quản gia, hay là ông nhầm?”
Viên Thiên Cương cũng thấy thật nực cười, ngày nào họ cũng tất tả chạy trốn, không thể có thời gian để làm những việc như vậy...
Hơn nữa, tất cả những người ông ấy mang theo đều là người trong tộc, có cùng huyết thống nên không thể làm chuyện vô lương tâm như vậy.
Ông ấy tin Viên Tuyết Phi sẽ không làm ra loại chuyện này.
Cho nên nhất định chỉ là nhầm lẫn.
Mai quản gia cũng rất bối rối, cúi đầu nói: "Có lẽ mấy ngày nay mệt quá, lão gia, tốt nhất ngày mai chúng ta nên dừng chân ở một trấn, đến y quán nhờ y sư chuyên môn khám cho tiểu thư!"
“Chắc phải vậy thôi!”
Viên Thiên Cương gật đầu, mục tiêu của họ là trốn chạy khỏi nước Dạ Lang. Nhưng nước Dạ Lang quá rộng lớn, đi ròng rã cả một năm trời mà chỉ mới đi được một nửa.
Sáng sớm hôm sau, mọi người dập lửa rời khỏi khu rừng, Viên Tuyết Phi hầu như cả đêm không ngủ.
Đi bộ hơn nửa ngày trời, họ nhìn thấy một thành nhỏ trù phú. Nhóm người bọn họ giả làm lái buôn đi vào thành nhỏ đó!
Sau khi sắp xếp cho những người khác xong xuôi, Viên Thiên Cương đưa Viên Tuyết Phi đến một y quán.