Long Tế Chí Tôn

Truyền Tống Trận xuyên các châu bị các đại môn phái nắm chặt trong tay. Đúng như anh nghĩ, trước Truyền Tống Trận là một hàng dài, Trần Dương cũng rất ngoan ngoãn, đứng xếp hàng phía sau.

Chẳng có chuyện đặc sắc gì xảy ra, cũng không ai chen hàng, tốc độ truyền tống rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt Trần Dương.

“Giao nguyên thạch ra đây!”

Trần Dương nộp phí truyền tống, bước vào trong Truyền Tống Trận.

Bên trong Truyền Tống Trận có hơn 20 người, ai nấy đều nhắm mắt ngưng thần, kiềm chế hơi thở, nhìn qua thấy chẳng ai là dạng vừa cả.

“Đủ người rồi, mở Truyền Tống Trận!”

Một luồng ánh sáng lao vút lên trời, lực truyền tống kỳ diệu bao trùm lấy Trần Dương, phá vỡ không gian, trong nháy mắt đã đưa anh vào trong không gian.

Đến lúc Trần Dương tỉnh lại thì đã đến nơi, châu Nam Lý Hỏa, địa giới Đại Viêm Tông.

Khoảnh khắc chạm đất, Trần Dương cũng đứt liên lạc với các phân thân của anh.

Điều này khiến Trần Dương vô cùng kinh ngạc.

“Lẽ nào do khoảng cách quá xa?”

Trần Dương cau mày: “Không… không phải như vậy, chắc là do biển Hỗn Độn!”

Sau khi đến châu Nam Lý Hỏa, anh thấy nơi này không phải lửa đầy trời như người đàn ông kia nói, nhưng hỏa linh khí đậm đặc giữa trời đất thì gấp trăm lần châu Bắc Lô.

Dùng mắt thường có thể thấy từng ngọn núi lửa, riêng địa giới Đại Viêm Tông đã có mấy trăm ngọn.

Thảo nào hỏa linh khí lại cuồn cuộn như vậy, tu luyện công pháp thần thông hệ hỏa ở đây thì hời lớn.

Trần Dương có linh hỏa Hồi Thiên nên có cảm giác rất thân thiết với hỏa linh khí.

Đến vùng đất xa lạ, Trần Dương lập tức tìm được chi nhánh của Vạn Bảo Các, không phải anh không muốn tìm Thất Bảo Trai, mà là thành phố này không có.

Anh lấy lệnh bài hội viên chí tôn của mình ra, chưởng quầy của chi nhánh Vạn Bảo Các lập tức trợn to mắt: “Hội… hội viên chí tôn?”

“Mời cậu vào trong!”

Chưởng quầy biết lệnh bài này, chỉ có khách nào có quyền thế nhất, giàu có nhất thì mới sở hữu lệnh bài hội viên chí tôn, bất kể đến chi nhánh nào mà thấy lệnh bài này thì cũng phải cung cấp dịch vụ tốt nhất.

“Đây là lần đầu tôi đến châu Nam Lý Hỏa, ông hãy nói cho tôi nghe về phân bố các thế lực ở đây”.

“Được”.

Chưởng quầy nói: “Châu Nam Lý Hỏa là châu lục xếp thứ ba trong số tất cả các châu lục, chỉ sau châu Đông Thắng Thần và châu Trung Vực Lôi!”

“Châu Đông Thắng Thần? Không phải tên là châu Đông Thần sao?”

“Thưa Điêu tiên sinh, gọi thế nào cũng được”.

“Hóa ra là vậy”.

Trần Dương gật đầu.

Chưởng quầy nói tiếp: “Châu Nam Lý Hỏa có nghìn tỷ tông môn, gồm có tông môn không xếp hạng, hạng 3, hạng 2, hạng 1, hàng đầu. Hạng 3 có triệu tông môn, hạng 2 có 100 nghìn, hạng 1 có 50 nghìn, hàng đầu cũng có 800, trên các tông môn hàng đầu còn có Thập Đại Thánh Tông, nắm giữ châu Nam Lý Hỏa, môn phái sở hữu mấy loại linh hỏa!”

Cái gì?

“Ông nói linh hỏa sao?”

“Đúng vậy, châu Nam Lý Hỏa có mấy nghìn loại linh hỏa Thiên Địa!”

Chưởng quầy nói: “Vậy nên mọi người từ các châu lục khác đến hầu hết là vì linh hỏa”.

“Linh hỏa ở đây tràn lan như vậy sao?”

Trần Dương cảm thấy hứng thú: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi, tông môn thể tu đứng đầu của Nam Lý Hỏa là tông môn nào?”

Chưởng quầy nghĩ một lát: “Tông môn thể tu đứng đầu Nam Lý Hỏa là Tử Hỏa Tông”.

Trần Dương vừa nghe cái tên này đã lập tức mất hứng, cái tên này thật là quê mùa, vừa nhìn đã biết không phải tông môn đàng hoàng gì, tông môn đàng hoàng ai lại dùng tên này…

“Tử Hỏa Tông sở hữu Tử Cực Thiên Hỏa nằm trong tốp 10 linh hỏa Thiên Địa”.

Chưởng quầy nói: “Châu Nam Lý Hỏa có sự phân biệt chi tiết về dị hỏa và linh hỏa, linh hỏa là linh hỏa sinh ra từ trời đất, trời sinh đất dưỡng, còn dị hỏa là do linh hỏa hoặc các loại lửa biến dị mà ra”.

“Vậy… linh hỏa Hồi Thiên là dị hỏa hay là linh hỏa?”

Chưởng quầy xoa cằm, lấy danh sách dị hỏa và linh hỏa ra: “Mời Điêu tiên sinh xem”.

Trần Dương quét thần niệm, nhìn thấy linh hỏa Hồi Thiên ở vị trí 88 trong danh sách linh hỏa, hóa ra linh hỏa Hồi Thiên xếp thứ 88.

“Đúng rồi, Tử Hỏa Tông này là tông môn cấp bậc gì?”

“Tử Hỏa Tông nằm trong Thập Đại Thánh Tông!”

Trần Dương: Ái chà, ghê đấy!

Anh mua một đống nguyên liệu ở Vạn Bảo Các, khiến chưởng quầy cười không khép được miệng, hội viên chí tôn quả nhiên ra tay hào phóng, tiêu mấy triệu nguyên thạch cực phẩm mà mắt cũng không chớp lấy một cái.

Rời khỏi Vạn Bảo Các, Trần Dương thuê một tiểu viện, bắt đầu luyện đan.

Loại phục hồi, loại nguyên thần, loại thần niệm, loại giải độc, loại tăng cường linh khí, dù sao Trần Dương chẳng có gì nhiều ngoài linh dược.

Sau đó anh lại ngưng tụ 15 đạo phân thân, 15 đạo phân thân này có mục đích chính là khống chế các tông phái nhỏ ở châu Nam Lý Hỏa, cung cấp tài nguyên tu luyện cho Trần Dương.

Đương nhiên là dùng danh nghĩa của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, sự nghiệp máy truyền ảnh của Trần Dương cứ thế bắt đầu ở châu Nam Lý Hỏa.

Nhưng anh vẫn phái một phân thân trở về châu Bắc Lô, chia sẻ tin tức với các phân thân khác, để tránh bọn chúng đại loạn.

Sau khi làm xong mọi việc, bản thể của Trần Dương bay về phía Đông, Tử Hỏa Tông cách chỗ này khoảng 300 triệu dặm, với tốc độ của Trần Dương hiện giờ thì cũng mất mấy ngày.

Cả đoạn đường Trần Dương đi rồi lại nghỉ, chủ yếu là để làm quen với phong cách của tu sĩ châu Nam Lý Hỏa.

Con người ở đây nóng nảy hơn châu Bắc Lô nhiều, ngứa mắt là đánh nhau, so với pháp bảo thì bọn họ tin vào nắm đấm hơn.

Cho dù là pháp tu thì cũng tu luyện một chút pháp luyện thể, vô cùng mạnh mẽ.

Bất kể là sức chiến đấu đơn của các tu sĩ hay là sức chiến đấu tổng thể thì cũng vượt mặt châu Bắc Lô.

Các loại pháp thuật đặc sắc khiến người ta nhìn mà hoa mắt.

Anh từng chứng kiến một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ thi triển Pháp Tướng Thiên Địa, cũng nhìn thấy một chân nhân Nguyên Thần thi triển thần thông đạo vận, tất cả đều rất xuất sắc.

Trần Dương cảm thấy rất kinh ngạc, vậy nên đã tham gia chiến đấu trong một trận chiến của các tu sĩ Uẩn Thần.

Sau khi đấm đá mấy cái kết thúc trận chiến, Trần Dương thấy rất hài lòng. Cho dù sức chiến đấu tổng thể của bọn họ cao hơn châu Bắc Lô, nhưng đối với anh cũng chỉ là tép riu.

“Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại xen vào trận đấu của bọn tao?”

Một chân quân Uẩn Thần trung kỳ nhìn Trần Dương với vẻ sợ hãi.

Trần Dương trấn áp hắn bằng một nắm đấm, quét mắt nhìn mọi người: “Xin tự giới thiệu, tôi là Triệu Nhật Thiên, giao nhẫn trữ đồ pháp bảo của các người ra đây thì sẽ sống sót!”

“Cái gì? Đồ cướp của này!”

“Bốp!”

Anh nện một đấm, chân quân Uẩn Thần kia lập tức bị đánh cho chết ngất, còn chẳng có sức mà đánh trả.

“Các người có ý kiến gì không?”

“Chúng ta mau chạy đi, hắn chỉ có…”

Còn chưa nói xong, tu sĩ Uẩn Thần sơ kỳ kia đã phát hiện mình kẹt cứng ở đó, pháp lực và nguyên thần đều bị giam cầm.

Trong mắt hắn tràn ngập sợ hãi.

“Định!”

Dùng Phong Ấn kiếm ý khởi động Thuật Giam Cầm tuy hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn có thể cố định tu sĩ Uẩn Thần sơ kỳ được một lúc.

Trần Dương cũng không đến nỗi giết người, nhưng lột sạch bọn họ, chỉ để lại mỗi cái quần lót.

Nhìn thu hoạch trong nhẫn trữ đồ, Trần Dương vô cùng hài lòng.

“Hãy nhớ đấy, người cướp các người là Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, Triệu Nhật Thiên!”

Dứt lời, anh vênh váo rời đi.

Một câu của Trần Dương đã khiến Hàng Cổ Đệ Nhất Tông nổi lên mặt nước, chính thức xuất hiện ở châu Nam Lý Hỏa.

Trần Dương đi đến đâu cũng thăm dò trước, xem nơi này có Hóa Thần không, nếu như không có… thì các gia tộc Uẩn Thần sẽ trở thành mục tiêu của anh. Đương nhiên không phải ai anh cũng cướp, những gia tộc nào làm việc tốt, việc thiện thì anh tuyệt đối không động đến.

Mỗi lần cướp xong, Trần Dương sẽ để lại 8 chữ lớn là Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, Triệu Nhật Thiên.

Điều này khiến cái tên Triệu Nhật Thiên bắt đầu lan truyền khắp vùng cực Bắc của châu Nam Lý Hỏa. Rất nhiều tu sĩ từng bị cướp đã đoàn kết lại, thành lập một liên minh giết Triệu, nhưng Trần Dương cũng lớn gan, lúc đi cũng chẳng hề che giấu khí tức của mình, dẫn bọn họ đến tận cửa.

Vào một đêm không trăng gió lộng, Trần Dương miễn cưỡng chống lại mấy chục cường giả Uẩn Thần, bất đắc dĩ bị thương phải bỏ chạy, lúc đi còn nói với mọi người: “Chúng mày chết chắc rồi, dám làm tao bị thương, sư huynh tao nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu!”

Nói xong, anh dùng Súc Địa Thành Thốn rời đi.

Mọi người đều kinh ngạc, thằng nhãi này còn có sư huynh?

Đúng rồi, hắn nói mình là đệ tử của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, cái tên Hàng Cổ Đệ Nhất Tông này mới nghe đã thấy là loại không dễ dây vào, một mình đấu với mấy chục chân quân Uẩn Thần, bày ra thiên la địa võng mà vẫn để hắn trốn thoát, thực lực đúng là đáng sợ.

Điều quan trọng nhất là hắn còn khiến quá nửa số tu sĩ bị thương, mà còn là thương nặng, nếu đấu tay đôi thì chắc chắn không ai là đối thủ của hắn.

Thật là kinh khủng!

Để ngừa Trần Dương trả thù, các chân quân Uẩn Thần này lại càng đoàn kết, lần lượt kêu gọi bạn bè, số người trong liên minh lập tức tăng gấp đôi.

Mấy trăm cường giả Uẩn Thần thì bạn có sợ không?

Nhưng Trần Dương thì không sợ.

Các tu sĩ của liên minh giết Triệu nấp ở một thành phố phồn hoa ở vùng cực Bắc, một đạo kiếm quang bay vút lên trời.

Kiếm quang không gì địch nổi đánh thẳng về phía đám người.

Kiếm quang kinh diễm tuyệt thế đó lập tức chia đôi thành phố.

Nhưng đạo kiếm quang này được khống chế cực kỳ khéo léo, không làm bị thương một người nào trong thành.

Vô số tu sĩ bay lên trời, nhìn thanh niên lạnh lùng kia.

“Mày… rốt cuộc mày là ai?”

Người thanh niên chắp tay sau lưng: “Tôi là Kiếm Phá Thiên, nghe nói đợt vừa rồi các người đuổi giết sư đệ Triệu Nhật Thiên của tôi?”

Anh vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc, sư huynh của thằng nhãi kia đến tận cửa hỏi tội thật rồi.

Đúng lúc này, Kiếm Phá Thiên bất ngờ ra tay.

Vừa ra tay đã dùng đến vô số kiếm quang, mấy loại đạo vận quấn quanh, và cả kiếm khí khiến người ta sợ hãi.

Kiếm tu, sư huynh của Triệu Nhật Thiên này không ngờ lại là kiếm tu tuyệt thế!

Ai mà đỡ được chứ?

Kiếm quang lạnh lẽo, chém lên lớp bảo vệ, mọi người lần lượt bay ra, không ít người nhân lúc này cưỡi độn quang bỏ chạy mất dạng.

Các tu sĩ đầu sỏ cũng bị thương nặng, ai nấy phát động bí pháp chạy trốn.

Cũng có kẻ xui xẻo bị bắt, bị lột quần áo sạch sẽ, treo trên tường thành cho mọi người chiêm ngưỡng.

Mặt mũi của chân quân Uẩn Thần mất sạch.

Yêu nghiệt, đệ tử của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông đều là yêu nghiệt, không thể địch lại, không thể địch lại được đâu!

Mấy trăm Uẩn Thần chạy trốn được cũng khiến tư thái tung hoành kiếm của anh truyền khắp nơi. Có người dùng lưu ảnh thạch ghi lại tất cả, lưu truyền rộng rãi giữa các tu sĩ ở các đại tông môn.

“Kiếm quang tuyệt thế này thì đỡ làm sao được, không đỡ được, không đỡ được đâu!”

Một chân quân Uẩn Thần hậu kỳ thở dài: “Yêu nghiệt mà!”

Cũng có không ít tông môn bắt đầu để ý tới Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.

Đây rốt cuộc là tông môn thế nào nhỉ?

Cái tên có vẻ vô cùng khí phách, đúng là… ngông nghênh quá!

“Điều tra, điều tra tường tận cho tôi, xem rốt cuộc Hàng Cổ Đệ Nhất Tông này có lai lịch gì!”

Vô số tông môn bắt đầu hành động.

Giới tu hành cực Bắc vốn đang yên bình cũng bị khuấy đảo hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui