Long Tế Chí Tôn

"Bác Trung, đừng lo lắng, hồi nhỏ tôi thân với bác nhất. Có giết ai thì tôi cũng sẽ không bao giờ giết bác”.

Thần Phong mỉm cười bước đi.

Anh ta vừa rời khỏi, thì chân bác Trung liền mềm nhũn ra, lưng ướt đẫm mồ hôi.

"Bố!"

Khi đến một sân khác, Thần Phong cung kính nói.

"Phong Nhi, dung hợp Thần Ma Cốt thế nào?"

Người nói là một người đàn ông trung niên cực kỳ oai phong, người này là cha của Thần Phong, Thần Đạo Thánh, cũng là gia chủ đương thời của nhà họ Thần, cường giả siêu cấp bán Thánh Cảnh.

"Còn thiếu một chút”.

Thần Phong nói: "Sau hai ngày nữa, lạc ấn cuối cùng sẽ biến mất”.

"Tốt!"

Thần Đạo Thánh vô cùng hài lòng gật đầu: "Có Thần Ma Cốt, Thiên Mục Kim Đồng của con sẽ không còn lo bị mù nữa!"

"Không chỉ có như vậy, nó còn có thể nâng cao Thiên Mục Kim Đồng, cho dù là Thần Ma Kim Đồng của lão tổ, thì cũng không phải là không thể!"

"Sau cuộc thi xếp hạng gia tộc này, con sẽ chuẩn bị để lên Hóa Thần!"

Thần Phong từ tốn nói.

Tu vi thực sự của anh ta là Uẩn Thần viên mãn, không phải Uẩn Thần hậu kì!

"Con không nóng vội quá đấy chứ?"

Thần Đạo Thánh cau mày, trong Hóa Thần còn có bán bộ Hóa Thần, không phải là không thể một phát vượt qua đại cảnh giới, chỉ là cái này sẽ làm suy yếu nội tình, có thể cản trở việc tu luyện sau này.

"Bố đừng lo lắng, con biết con đang làm gì mà!"

Thần Đạo Thánh nghe vậy cũng không nói gì nhiều nữa, gật đầu nói: "Khi con lên Hóa Thần, cũng chính là lúc con nắm được gia tộc!"

"Vâng thưa bố!"

Thần Phong gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Thần Phong rời đi, một bóng đen xuất hiện: "Ông chủ!"

"Vẫn chưa tìm được à?"

"Chúng tôi đã tìm kiếm toàn bộ châu Đông Thắng Thần rồi, nhưng không tìm thấy hai người bọn họ!"

"Còn châu lục khác thì sao?"

"Vẫn đang kiểm tra ạ!"

"Tăng tốc lên, cho dù có lật tung lục địa Thần Ma này lên, cũng phải giết chết thứ nghiệp chướng đó!"

"Vâng... ông chủ!"

Giọng nói của cái bóng đen run lên một chút, rồi biến mất.

"Tuy rằng căn cốt đã chết, ngay cả hồn hỏa cũng đã bị dập tắt, nhưng... đã diệt cỏ là phải diệt tận gốc, không được chừa lại chút gì”.

...

Hai ngày loáng cái đã trôi qua, Diệp Thần dẫn hai anh em vào trong thành.

Ở đây đã được người ta thêm vào pháp trận không gian, bên ngoài trông không lớn nhưng bên trong lại có càn khôn.

Có hàng trăm sàn đấu.

Hai bên không dưới triệu người ngồi.

Ở châu Đông Thắng Thần, hầu như các gia tộc có máu mặt đều cử người đến.

Về cơ bản, có thể chia thành phái gia tộc, phái tông môn và phái tự do.

Phái tự do là cá nhân, không liên quan đến bất cứ hệ thống giáo phái nào.

Thần Nam xếp hạng thứ sáu ngàn, sắc mặt của Diệp Thần và Thần Tử cũng đã thay đổi, giấu đi khí tức của mình.

Nhìn hệ thống phát sóng lạc hậu trên võ đài, Thần Nam khịt mũi coi thường, ngoại trừ một số người sở hữu máy truyền ảnh, phần lớn mọi người vẫn dùng truyền âm thạch lạc hậu.

"Ra rồi, người của Thập Đại Chân Thần Gia Tộc ra sân rồi!"

"Đó là tiểu thánh vương của nhà họ Vương, Vương Đạc. Tôi nghe nói cậu ta chủ yếu là luyện thể chất, hồn pháp kiêm tu, siêu mạnh luôn”.

"Thứ thực sự mạnh chính là Man Thần Huyết Mạch thức tỉnh của cậu ta, có thể tăng sức mạnh của cậu ta lên gấp mười lần!"

"Thế đã là gì? Nhìn tiểu thần chủ của nhà họ Vệ đi. Nghe nói cậu ta đã thức tỉnh sáu thần mạch, sở hữu sáu đại thiên phú cùng thần thông!"

"Oa, tiểu công chúa của nhà họ Đàm Đài xinh quá, xinh quá!"

"Cơ thể của cô ấy cũng rất mạnh đấy, nếu bị thần thông của cô ấy đánh trúng sẽ biến thành tượng đá!"

"Thánh nữ nhà họ Phong xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng vô cùng, sự lạnh lùng đó thật khiến người ta muốn rụng trứng mà!"

"Đồ ngu, mày muốn bị cô ấy phong ấn à?"

"Mày mới ngu ấy"

"...”

Khán giả trên khán đài bàn tán sôi nổi, con cái của Thập Đại Chân Thần Gia Tộc tụ lại một chỗ, khinh thường lẫn nhau, kèn cựa lẫn nhau.

"Chị Minh Châu, nếu lát nữa phải đấu với nhau, em nhất định sẽ nhẹ tay với chị”.

Người nói là Vệ Chinh, tiểu thần chủ nhà họ Vệ, vô cùng thích thú nhìn tiểu công chúa nhà họ Đàm Đài.

Đàm Đài Minh Châu mặc một chiếc váy hoa đào, đôi mắt đẹp như hoa đào chớp chớp, cô ta mới mười mấy tuổi, nhưng rất điềm tĩnh tao nhã.

Bên kia, Phong Dao lãnh đạm mặc một chiếc áo choàng dài màu đen trắng, cả người giống như một cây hoa lan trong vực thẳm, khí chất hết sức lạnh lùng.

Hai mắt Vương Đạc bừng lên ánh sáng vàng, Man Tộc Huyết Mạch của anh ta rất tàn bạo, có tính chiếm hữu cực mạnh: "Con gái như vậy mới xứng với Vương Đạc tôi đây!"

"Anh Đông Phương, hôm nay nhân dịp trọng đại như vậy, hay là chúng ta cùng ngâm thơ đi?"

Tiểu quân tử nhà họ Trọng cầm trong tay một chiếc quạt giấy màu trắng, lôi kéo Đông Phương Hựu, thiếu chủ nhà họ Đông Phương ở bên cảnh đang nghiền ngẫm từng câu chữ, gật gù, hai người họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, là đối thủ những cũng là bạn tốt.

"Các vị giữ lát nữa thể diện cho Thân tôi một chút, tôi sẽ nhẹ tay cho!"

Thân Đồ Hoành cong tay về phía đám đông, nhìn họ cười và nói.

Đây là câu nói nổi tiếng của Thân Đồ Hoành, khi cậu ta nói ra câu này, cậu ta thường đánh cho người ta thừa sống thiếu chết.

Mọi người không khỏi bất ngờ.

Thần Phong chắp tay sau lưng, giống như một vị đế vương tối cao nhìn thiên hạ, hoàn toàn chả coi đám người này ra gì.

"Thế gia hàng đầu, ngoài nhà họ Thần tôi thì còn ai nữa!"

Cậu ta nói rất nhẹ, nhưng lại lọt vào tai người khác, khiến vẻ mặt của họ trở nên cứng lại.

Ngay cả Phong Dao, người thờ ơ nãy giờ, cũng trở nên nghiêm túc.

"Hắn rất mạnh, phong ấn hắn chỉ có chắc chắn được 20%!"

Đàm Đài Minh Châu chớp chớp đôi mắt đẹp: "Tiểu đệ Thần Phong, đừng huênh hoang thế chứ!"

Thần Phong là người trẻ nhất trong số những người này.

Lớn nhất là Quan Nhân, đại công tử nhà họ Quan, người đời gọi cậu ta là Muộn Quán Tử.

Mọi người đều nói cười rôm rả, nhưng cậu ta không nói một lời nào, trông rất đờ đẫn, giống như một ông già đã mấy nghìn tuổi.

"Huênh hoang hay không, lát nữa sẽ biết”.

Thần Phong trở lại chỗ của nhà họ Thần, tiếng chiêng lớn vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Thần Nam được xếp hạng quá thấp, nên cậu ấy phải xem trận đấu của những người trên sàn đấu sau cánh gà, người đầu tiên lên sàn trong số con cháu của Thập Đại Gia Tộc là Vương Đạc, nhà họ Vương đã suy tàn, anh ta phải lật ngược được tình thế trong trận chiến này, không thể để bị loại khỏi hàng ngũ Thập Đại Gia Tộc được.

Đối thủ của Vương Đạc là một người đàn ông Uẩn Thần trung kỳ, thể tu điển hình, cơ thể cường tráng, khỏe như trâu.

"Không ngờ lại gặp được con cháu của Thập Đại Gia Tộc trong ván đấu đầu tiên, rõ may mắn!"

Vương Đạc cười khinh thường: "Tao thật xui xẻo khi đụng phải một con gà yếu ớt như mày!"

Anh ta không nhiều lời nữa: "Man Thần Quyền!"

Một đấm, trực tiếp đánh hắn liệt nửa người.

"Yếu, quá yếu!"

Vương Đạc phủi tay và sải bước khỏi sàn đấu, mọi người trên khán đài nhao nhao lên: "Tiểu thánh Vương Vạn Thịnh!"

"Đây là trực hệ của Thập Đại Gia Tộc sao? Chả hề thua kém đệ tử của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông chút nào”.

Diệp Thần lẩm bẩm: "Cũng là trình độ này, muốn đánh thử quá, không biết ai thua ai thắng nhỉ!"

Nếu người khác nghe được lời Diệp Thần nói, nhất định sẽ chửi anh ta. Người thừa kế của Thập Đại Gia Tộc đều là vô địch đối với những người cùng cảnh giới, họ đều có thể đấu với người trên cấp!

Sau khi Vương Đạc ra sân, thì đến lượt Vệ Chinh, tiểu thần chủ nhà họ Vệ, cũng chỉ với một cú đấm tương tự đã hất tung đối thủ ra khỏi sàn đấu, nhưng hắn mạnh hơn, đã giết chết luôn người đàn ông đó, chỉ có một chút linh quang là chạy thoát được.

Khán giả náo động!

"Cậu ta đã giết chết người chỉ bằng một cú đấm!"

"Kinh khủng”.

Vệ Chinh nhìn Đàm Đài Minh Châu, cười gằn nói: "Không khống chế sức mạnh, quá tay!"

Đàm Đài Minh Châu mỉm cười rồi bước lên sàn đấu.

Cô ta dùng tay phải vẽ ra một trái tim tình yêu, thổi nhẹ, người kia biến thành tượng đá ngay tại chỗ.

Nghe thì có vẻ dễ dàng nhưng thực chất đây là mị thuật thần thông vô cùng thâm hậu.

Theo truyền thuyết, tổ tiên của gia tộc Đàm Đài là Thạch Tượng Quỷ Thành Thần, những người được sinh ra với khả năng biến đá thành vàng!

Sức mạnh liên quan đến cái này hết sức đáng sợ, nó đã thay đổi hoàn toàn các thuộc tính của vật chất có liên quan đến sức mạnh của quy tắc.

Nhìn thấy đối phương ngã xuống đất trở thành sỏi đá, đám người vây xem đều nhao nhao lên: "Tiểu công chúa Đàm Đài, nhìn về phía tôi một chút...”

"Trời ạ, nếu có thể gả cho một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chết cũng đáng”.

Đàm Đài Minh Châu khẽ mỉm cười, nụ cười đó làm con dân điên đảo.

Sau đó là đến lượt Thân Đồ Hoành lên sàn đấu, chiêu thức vừa đơn giản lại vừa thô bạo, cậu ta trừng mắt nhìn đối phương, hồn phách đối phương lập tức bị câu mất!

Biến thành dinh dưỡng cho ma đồng của cậu ta!

Phong Dao không thích giết chóc, vì vậy cô ta đã phong ấn đối thủ của mình chỉ bằng một cái búng tay.

Ở sàn đấu bên cạnh, Trọng Thu lắc chiếc quạt giấy màu trắng: "Vị tiên sinh này, tiêu sinh xin chào”.

"Đánh thì đánh đi, lắm mồm!"

Đối thủ của cậu ta là người của tông môn, nhìn Trọng Thu cứ ồn ào không thôi, anh ta khó mà đề phòng được.

"Tiên sinh, anh làm thế là sai rồi. Tôi chào anh thì anh cũng nên chào lại tôi chứ, nếu không sẽ bị coi là vô giáo dục đấy. Thánh nhân đã nói ‘bất học lễ, vô dĩ lập’. Anh làm thế là sai rồi, là vô đạo đức”.

"Đậu má nó, phiền vãi!"

Nghe những lời này, mặt Trọng Thu liền sa sầm xuống: "Họa là từ miệng mà ra, anh xúc phạm tôi thì thôi đi lại còn xúc phạm mẹ tôi, đừng hòng tôi nương tay!"

"Quân tử chi đạo, có thù tất báo!"

"Chém!"

Nói xong, sức mạnh vô hạn của trời đất ngưng tụ thành một thanh kiếm vô hình, lặng lẽ chém về phía người kia.

Chỉ nhìn thấy người đàn ông đó chớp mắt một cái, ngay lập tức ngã khỏi sàn đấu, lần chém này đã diệt cả linh quang.

Hồn phách chân chính tiêu tán, ngay cả chuyển thế cũng không thể!

"Hít!"

Mọi người hít một hơi, xem ra tên mọt sách, trông như người tốt Trọng Thu kia ra tay lại ác hơn tất cả những người khác!

Diệp Thần cũng rất tò mò: "Cổ Lão, đây là thủ đoạn công kích gì vậy?"

"Ngôn Xuất Pháp Tùy, đây là chiêu của thánh nhân, kẻ này không đơn giản đâu!"

Dù sao Cổ Lão cũng là Hóa Thần kỳ cựu, đã ở trong đại lục mấy ngàn năm, kiến thức của Diệp Thần vẫn kém ông ta một bậc.

"Vậy chả phải cậu ta muốn giết ai thì giết sao?"

"Sao thế được, nếu đối phương mạnh hơn cậu ta, thánh nhân pháp này chẳng những không giết được đối thủ mà còn bị phản phệ lại rất dữ dội đấy”.

Nghe vậy, Diệp Thần gật đầu: "Trên đời này xem ra không có thần thông nào tuyệt đối cả”.

"Đó là đương nhiên, bất kể là thần thông hay công pháp, đều không thể tốt bằng nắm đấm của bản thân!"

Diệp Thần đồng ý với điều này!

Sau khi Trọng Thu bước xuống khỏi sàn đấu, cậu ta lại mang dáng vẻ của một quân tử khiêm tốn, Đông Phương Hựu chúc mừng cậu ta, rồi cũng bước lên sàn đấu, cầm một cây sáo, nhìn đối thủ của mình: “Tôi sẽ thổi sáo cho anh nghe, được không?"

Đối phương đã có kinh nghiệm, không nói gì, thi triển ngay ra thủ đoạn lợi hại nhất của mình.

"Vội vậy sao?"

Đông Phương Hựu mỉm cười, ngay khi cây sáo vừa được thổi, đòn tấn công của đối thủ ngay lập tức bị chặn lại.

Trong một giây tiếp theo, một tiếng sáo xa săm vang lên, mắt người kia đã mất đi thần sắc, anh ta lập tức bị cắt thành từng mảnh bởi vô số đòn tấn công.

"Âm Ba Công Kích!"

"Không đúng, tiếng sáo này có chứa quy tắc âm luật”.

"Có biết tại sao Thập Đại Gia Tộc lại giữ được vị trí lâu như vậy không, chính là vì huyết mạch của họ”.

"Quy tắc huyết dịch đều đặn chảy trong huyết quản của họ, công pháp thần thông thông thường có thể phát huy sức mạnh to lớn trong tay họ!"

"Chúc mừng Đông Phương sư huynh, so với anh em còn kém lắm! Giết người mà cũng đẹp ghê!"

Đông Phương Hựu xua tay: "Đâu có đâu có, nói sao làm vậy, anh đâu thể bằng em...”

Nhìn thấy hai người người tung kẻ hứng, những người khác không khỏi dở khóc dở cười, hai người này đúng là... đạo đức giả...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui