Long Tế Chí Tôn

Chiến tranh bắt đầu, mỗi một đại vực trong đại vực Liên Minh đều liên hợp chặt chẽ, không ngừng vận chuyển ra tiền tuyến.

Chắc chắn là cứng chọi cứng rồi nhưng quan trọng nhất vẫn là hành động phủ đầu.

Chỉ khi tiêu diệt lực chiến đấu cấp cao của đối phương thì mới thắng được.

Lần này đích thân đại thần Chiến Tranh Cơ Viễn của nhà họ Cơ tọa trấn, dòng dõi của ông ta bị đánh mất 70, 80%, không còn bao nhiêu.

Ông ta phải thắng trận, nếu không sẽ không thể giữ chiếc ghế đại thần Chiến Tranh này.

Nhà họ Khương cũng phái một Tông Vương thống soái toàn quân.

Nhà họ Nhậm cũng phái Đại nguyên soái, mặc dù chức vị không giống nhau nhưng địa vị thì tương đồng, người điều khiển toàn quân đều là con cháu chi chính của ba Đế tộc.

Mấy năm nay bọn họ cũng hiểu phong cách của quân Ma Vương cho nên cố gắng khắc phục nội bộ và đã đạt được hiệu quả nhất định.

Cơ Động cũng nằm trong hàng ngũ chiến đấu lần này, cấp trên bảo ông ta lấy công chuộc tội.

Hơn nữa một mình ông ta còn thống lĩnh một đội quân lớn.

Ông ta thâm trầm nhìn vũ trụ Vô Ngần, dường như có muôn vàn mối suy tư. Cơ Viễn cho rằng, Cơ Động đang nghĩ đến chuyện lúc trước!

“Cơ Động, lần này chúng ta sẽ thắng, ông cũng có thể rửa sạch nỗi oan của mình”.

Cơ Viễn nói: “Nếu có thể, nhất định phải tự tay bắt hai người Cơ Thắng và Cơ Thao!”

Cơ Động gật đầu: “Tôi sẽ bắt hai người họ”.

Hai người trò chuyện vài câu, không bao lâu sau, phía trước có tiếng nổ vang dội!

Thậm chí sóng xung còn lan đến tận nơi này.

“Không xong rồi, địch tấn công!”

Kèn lệnh chiến tranh vang lên ở phía trước, ý bảo đội quân hãy dừng lại.

“Không phải địch tấn công mà là mai phục!”

Cơ Động lắc đầu: “Đây là thủ đoạn thường sử dụng của quân Ma Vương, cho nên lúc chúng ta xuất phát tốt nhất nên tránh những hệ hành tinh này ra”.

Sắc mặt Cơ Viễn thay đổi: “Không thể được, đi đường vòng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí của quân sĩ, hơn nữa… tôi nghi ngờ trong đội có người của quân Ma Vương, một khi bọn họ châm ngòi tung tin thì…”

“Nếu mà bí quá thì càn quét đi, càn quét hết tất cả sao trời nhìn thấy ven đường!”

“Ông đã có cách giải quyết Phù Trận bọn chúng chôn trong hư không chưa?”

“Có rồi, bảo vật Siêu Thoát kính Bình Thiên nhà họ Khương có thể phản chiếu hình ảnh, đến lúc đó tất cả Phù Trận sẽ không ẩn nấp được nữa!”

Cơ Động gật đầu, không nói gì nữa, nếu họ đã quyết định kế hoạch thì ông ta chỉ việc đứng một bên quan sát là được.

“Ầm ầm ầm!”

Tất cả những sao trời nhìn thấy ven đường đều bị chiến hạm bắn thành tro bụi.

“Chạy đi, mọi người chạy nhanh đi, nếu không chạy sẽ không kịp nữa đâu!”

“Nhà họ Cơ không phải con người, tàn sát cả dân thường!”

“Chạy đi, chạy đến quân Ma Vương!”

“…”

Vô số người bay ra khỏi tinh cầu, mà tất cả số pháo thần quang được ẩn giấu trong những tinh cầu đó cũng bắn hết ra!

“Xẹt xẹt xẹt!”

Hàng trăm triệu pháo thần quang cùng phóng ra ngoài, thậm chí tốc độ của nó còn vượt cả vận tốc ánh sáng.

Chưa đến vài hơi thở, đã vượt qua khoảng cách hàng tỉ dặm.

“Ầm ầm ầm!”

“Nhanh chóng dựng lồng bảo hộ!”

Lồng bảo hộ được dựng lên nhưng chẳng mấy chốc lại bị đánh vỡ nát!

“Ầm!”

Tiếng nổ cực lớn vang lên, chiến sĩ trên chiến hạm kéo nhau bỏ chạy, chỉ tiếc sức mạnh của cú nổ quá lớn, người thì chết người thì bị thương.

Trận này… phải chiến thế nào đây?

Cơ Viễn ngơ ngác, Tông Vương Khương Vũ cũng choáng váng, Đại nguyên soái nhà họ Nhậm - Nhậm Thiên Thu trầm trọng nói: “Mau đi về phía trước, dùng toàn bộ hỏa lực!”

Giờ phút này chỉ còn một biện pháp duy nhất, đó chính là lao ra khỏi vòng vây này nhanh hết mức có thể.

Những tinh cầu này quá xa nhau, ngay cả tàu chiến của họ cũng không thể đánh xa như vậy, thật sự không biết tại sao quân Ma Vương lại làm được pháo mạnh đến thế.

Quá đáng nhất là, thậm chí ông ta thấy quả pháo tấn công được bắn tới từ nơi tận cùng nhất của hệ hành tinh, khoảng cách ở giữa khoảng mấy chục tỉ dặm đấy?

Thế này thì đánh kiểu gì?

Chưa kịp động đến người của kẻ thù mà bên mình đã thương vong rồi.

“Mau tiến về phía trước, dùng toàn bộ hỏa lực”.

Hai người Cơ Viễn, Khương Vũ vội vàng ra lệnh: “Mở lồng bảo hộ ở mức tối đa!”

“Xẹt!”

Tốc độ chiến hạm chợt tăng lên gấp đôi, lồng bảo hộ xanh biếc bao phủ bảo vệ chiến hạm.

Khương Vũ vội vàng lấy bảo vật Siêu Thoát kính Bình Thiên ra, Phù Trận ẩn nấp trong không trung đều bị thần quang quét sạch.

“Ầm ầm ầm!”

Cú nổ có uy lực cực lớn, sáng cả vũ trụ.

Quân Ma Vương này giàu thật đấy, làm ra số Phù Trận này không cần tiền à?

Đúng là không tốn tiền thật.

Với căn nguyên Hỗn Độn cộng với đạo hư thật của Trần Dương, thì số Phù Trận đó chẳng là gì.

Vùng Hỗn Độn niết bàn là nguồn tài nguyên vô tận.

Còn pháo thần quang nữa, sau khi được cải tiến từng thế hệ, uy lực của nó đã trở nên mạnh mẽ hơn trước, tầm bắn cũng xa hơn.

Có một câu nói rất đúng, chân lý nằm trong tầm bắn của đại pháo.

Thoáng chốc, chiến hạm đã rời khỏi hệ hành tinh này.

Phù Trận cũng biến mất.

“Thống kê tổn thất!”

Giờ phút này đây, sắc mặt của Thống soái 3 quân cực kỳ khó chịu!

“Bẩm báo đại thần Chiến Tranh, chúng ta bị mất 30 nghìn tàu chiến, thương vong hơn 10 tỉ người!”

“Bẩm báo Tông Vương, chúng ta đã mất 40 nghìn tàu chiến, thương vong hơn 10 tỉ người!”

“Bẩm báo Đại nguyên soái, chúng ta đã mất 50 nghìn tàu chiến, thương vong hơn 10 tỉ người!”

Con số lạnh băng đã phủ một lớp bụi u ám trong lòng mỗi người.

Chưa kịp nhìn thấy đội quân kẻ thù mà đã bị đánh đến mức không kịp đánh trả.

Quân Ma Vương xảo trá thật.

“Nhất định phải củng cố lòng tin của tướng sĩ, nếu có điều gì bất thường thì phải báo cáo lên ngay!"

Cơ Viễn dặn dò.

Ông ta buộc phải đề phòng để không đi theo vết xe đổ của Cơ Động.

Đây là đại quân 10 nghìn tỉ người đấy, nếu có rắc rối nội bộ, chắc chắn sẽ rất phiền phức.

Trong quân đội, binh sĩ bị thương kêu rên.

Nhìn lại, đều là những người đứt tay đứt chân.

Pháo thần quang này cực kỳ kinh khủng, chưa kể đến việc nếu bị thương, trong khoảng thời gian ngắn khó mà khỏi được, bản thân nó còn có tính ăn mòn cực mạnh.

Thậm chí có thể ăn mòn cả pháp lực và thần hồn.

Cực kỳ khủng khiếp.

Đúng là tin buồn chiến tranh.

“Ai đến cứu tôi với, tôi không muốn chết!”

“Tôi đau quá, ai đến cứu tôi với!”

Rất nhiều chiến hạm đã biến thành địa ngục, một vài Tướng quân lo lắng vội vã sắp xếp quân y đến điều trị.

Nhưng mà họ cũng bó tay không có cách nào khác.

Trừ phi dùng thánh dược trị thương cực kỳ quý giá, nếu không sẽ không thay đổi được gì.

Nhưng mọi người đều biết đây là chuyện không thể nào!

“Đại nguyên soái, tôi đề nghị nên đưa binh sĩ bị thương về!”

“Tán thành!”

Những người sáng suốt đều biết đám binh sĩ này không thể sống tiếp được nữa, ở đây sẽ ảnh hưởng đến 3 quân, chi bằng đưa bọn họ về, để bọn họ tự sinh tự diệt!

Sắc mặt Nhậm Thiên Thu cực kỳ khó coi, còn chưa chiến đấu mà đã phải đưa người bị thương về, nếu chuyện này truyền đến tai Nhậm vực thì đám người đó sẽ nghĩ mình thế nào?

Sắc mặt của Cơ Viễn, Khương Vũ cũng khó coi.

Hai người thầm hối hận, đặc biệt là Cơ Viễn. Đại vực Liên Minh giống như một con nhím, cho dù ai tấn công thì đều bị châm cho thương tích đầy mình trước.

Cho dù là may mắn đánh thắng đi chăng nữa cũng là thắng trong thảm hại (thắng thảm).

Còn phải đi ngang mấy trăm nghìn hệ hành tinh nữa, ai biết khi nào bọn họ sẽ bị bắn một pháo?

Nhưng bây giờ đã đến nước này rồi, không thể quay về được nữa.

Nếu rút lui khỏi trận chiến này, bọn họ đừng mơ chiến thắng quân Ma Vương, phải sống dưới bóng của quân Ma Vương cả đời.

Bên phía đại vực Liên Minh, đại quân đóng quân ở đây thấy cực kỳ nhàm chán.

Có lẽ chỉ có bộ đội trinh sát là được xuất động nhiều nhất.

Bọn họ chém giết phần lớn quân trinh sát ngoài tiền tuyến.

Bởi vì đại vực Liên Minh đồng tâm hiệp lực nghiên cứu các loại vũ khí chiến tranh nên quân trinh sát của quân Ma Vương được trang bị kỹ càng, dù tu vi không bằng nhưng vẫn có thể trốn được.

Gì mà Na Di Thuẫn Phù, Phá Không Phù, Cửu Tiêu Thần Lôi Phù.

Chạy trốn là quan trọng nhất.

“Báo, còn cách trăm nghìn hệ hành tinh nữa là đại quân của nhà họ Cơ, nhà họ Khương và nhà họ Nhậm đến chiến trường!”

“Báo, đại quân của 3 quân bị thương nặng, giờ phút này lòng quân không yên, có cần dùng kế hoạch tiếp theo hay không?”

“Báo, 3 đại quân còn cách chúng ta 50 nghìn hệ hành tinh nữa…”

Ma Dương đứng lên: “Truyền lệnh của ta, tất cả mọi người phải lên tinh thần, chiến tranh sắp nổ ra rồi!”

“Dạ!”

Tất cả tướng sĩ cùng chắp tay.

Đại quân 8 nghìn tỉ người trải dài khắp phòng tuyến tinh vực.

Từng khẩu pháo thần quang được gắn lên tinh cầu, tất nhiên không phải loại pháo chỉ dùng 1 lần.

Nhưng bởi vì uy lực của pháo thần quang quá lớn, sau khi 1 nghìn khẩu pháo nổ, cũng sẽ tự hỏng mất.

Khoảng chừng 10 tỉ khẩu pháo thần quang, miệng pháo đen ngòm nhắm thẳng vào hư không làm lòng người sợ hãi.

Bất kỳ kẻ thù nào dám xâm phạm đến đại vực Liên Minh, đều sẽ bị nổ tan xác!

Cuối cùng, canh giờ thứ hai, hàng loạt chiến hạm từ xa ùn ùn kéo đến!

Tốc độ của chiến hạm rất nhanh, gấp chục nghìn lần vận tốc âm thanh, lồng bảo hộ màu xanh cũng rất mạnh, chỉ cần sức mạnh không vượt quá cảnh giới Vô Hạn trung kỳ thì không ai có thể phá vỡ lồng bảo hộ, hơn nữa năng lượng mà lồng bảo hộ sử dụng là căn nguyên Hỗn Độn.

Chỉ cần có nguồn căn nguyên Hỗn Độn dồi dào, lồng bảo hộ sẽ luôn hoạt động!

“Toàn quân đề phòng, chuẩn bị tham chiến!”

“Lên pháo!”

“Bắn!”

Hàng chục triệu tàu chiến cùng bắn đạn pháo!

Đạn pháo xé rách hư không, bay về phía bên quân Ma Vương.

Mỗi lần bắn là hàng chục tỉ đạn pháo.

“Kích hoạt phòng hộ!”

Ma Dương nheo mắt nhìn về phía trước rồi ra lệnh. Trong hư không, màn sáng màu trắng ngăn cản đạn pháo.

Đây là pháp trận phòng ngự, anh ta dốc hết vốn liếng vào mỗi một tiết điểm hư không, đối với Ma Dương, mỗi một binh sĩ đều là của cải.

Tài nguyên là vật chết, con người là vật sống!

Cái gì!

Bị cản lại rồi!

“Tiếp tục nã pháo, bắn mạnh lên cho ta!”

Sắc mặt Nhậm Thiên Thu cực kỳ khó coi: “Ta muốn xem thử các ngươi sẽ phòng ngự được bao nhiêu đợt”.

Uy lực của mấy chục tỉ đạn pháo cùng bùng nổ, đến cao thủ cảnh giới Quy Nhất cũng phải chết, huống chi là pháp trận phòng ngự!

“Ầm ầm ầm!”

“Ầm ầm ầm!”

Trong chớp mắt họ đã bắn mấy chục lần nhưng màn sáng màu trắng vẫn đứng vững, không hề có bất kỳ dao động nào.

“Sao lại thế được!”

Khương Vũ nghiến răng ken két, đến pháp trận phòng ngự mà cũng không phá vỡ được thì còn đánh gì nữa!

“Truyền lệnh, tăng uy lực đạn pháo đến mức tối đa, oanh tạc bất chấp mọi thứ cho ta!”

“Nhưng nếu cứ như vậy, lồng bảo hộ sẽ bị ảnh hưởng…”

“Bảo ngươi bắn thì ngươi cứ bắn đi, nhanh lên!”

Tướng quân đó hơi lo lắng nhưng cuối cùng vẫn khom lưng rời đi.

“Nã pháo!”

Quả nhiên, khi sử dụng toàn bộ hỏa lực, uy lực đạn pháo đã tăng gấp mấy lần!

Màn sáng màu trắng bị nổ chấn động không ngừng!

Cơ Động và Nhậm Thiên Thu cũng học theo, truyền lệnh tăng uy lực đạn pháo đến mức tối đa!

Hàng chục tỉ đạn pháo bắn vào màn sáng màu trắng, màn sáng rung chuyển, cứ ngỡ như ngay sau đó nó sẽ vỡ nát.

“Thủ lĩnh, lồng bảo hộ sắp không chịu nổi nữa!”

Binh lính tiến lên báo cáo.

Ma Dương gật đầu: “Truyền lệnh của ta, nã pháo!”

“Dạ!”

Giờ khắc này, dường như hơn 10 tỉ khẩu pháo thần quang đang cùng hội tụ năng lượng!

Sức mạnh của pháo thần quang rất lớn nhưng tiêu hao cũng tương đương, căn nguyên Hỗn Độn to chừng đầu nắm tay thì chỉ đủ cho 10 pháo mà thôi.

Nơi này có hơn 10 tỉ khẩu, một lần bắn là phải tiêu hao 1 tỉ căn nguyên Hỗn Độn. Cũng may Trần Dương lớn mạnh giàu có, có vùng Hỗn Độn niết bàn để tựa vào mới dám tiêu hao như vậy!

“Ầm!”

Sau ba giây, năng lượng hội tụ của pháo thần quang cùng bắn ra!

Hơn 10 tỉ thần quang xé toạc bầu trời, xuyên thấu qua màn sáng, đánh vào chiến hạm.

Cho dù có bắn hụt khá nhiều nhưng hơn 80% pháo thần quang đều đánh trúng chiến hạm.

“Ha ha, làm giảm sức mạnh của lồng bảo hộ thì hãy hưởng thụ bữa tiệc đạn pháo ta dành cho các người đi!”

Ma Dương cười, thời đại tiến bước cùng thời gian, việc cải tiến vũ khí chiến tranh chắc chắn sẽ thay đổi tình hình chiến tranh.

Ví dụ như bây giờ, anh ta bắn 10 tỉ quả pháo thần quang, Thần chắn giết Thần, Phật chắn giết Phật, mấy ai dám xông lên?

Cho dù dám xông lên, mấy ai có thể sống sót rời đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui