Cả ba dễ dàng bị trấn áp, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Lần đầu tiên quyết tâm thách thức ba gia tộc của Diêu Hoàng đã bị lung lay.
"Không sai, trước khi phát động chiến tranh, Chư Thiên Yêu Thần Đại Trận đã chuẩn bị mấy triệu kỷ nguyên, không được rồi, tự mình tọa trấn trần nhãn. Còn có ba trăm sáu mươi lăm đại yêu cảnh giới Siêu Thoát nữa mà còn không thắng nổi sao?"
"Lần này tôi muốn nửa đại vực!"
Diêu Hoàng lau máu trên miệng và nói.
Trương Hoàng cau mày: "Không được, chúng ta đã thống nhất với nhau rồi mà”.
"Vậy còn trọng bảo Hiên Viên mà ông đã hứa trước đây thì sao?"
Diêu Hoàng hừ lạnh.
"Điều này...”
Trương Hoàng nói: "Nếu không phải quân Ma Vương đột nhiên xuất kích, thì Hiên Viên Đại Khí sẽ phải chết!"
"Đây là giới hạn cuối cùng của tôi”.
Diêu Hoàng liếc nhìn Trương Hoàng, tổn thất của Trương vực còn lớn hơn của ông ta: "Ông liệu mà làm”.
Nói xong liền cùng đại quân rời đi.
Đại vực Hiên Viên lúc này vẫn còn chút lực tàn, cũng đang dần dần tiêu tán mất.
Trương Hoàng nghiến răng, nỗ lực trước giờ của ông ta đều công cốc rồi.
Tuy nhiên, trong lòng ông ta lại có chút vui mừng không thể giải thích được.
Chi bằng giao cho quân Ma Vương, trong lòng ông ta lại sinh ra một loại khoái cảm, ông ta thà cho người ngoài còn hơn cho đội bạn.
"Nhanh lên, giết hết những đứa ngoan cố đi”.
"Vâng, thưa Bệ hạ!"
Trương Hoàng ra lệnh, rồi xé rách không gian rời đi.
......
Phong vực, Phong Vô Tà nói: "Lão tổ có thể nhìn ra được thực lực của người đó không?"
Đế tổ hiếm khi cau mày: "Kỳ quái, thế cục đã thay đổi rồi”.
Lão gạt mây mù trên bàn cờ sang một bên: "Không đúng, sai quá sai, trận chiến Hoàng tộc đáng nhẽ một trăm năm mới kết thúc được vậy mà bây giờ đã rút ngắn chỉ còn năm mươi năm”.
Năm mươi năm?
Phong Vô Tà sững người trong chốc lát, hắn có thể đột phá Siêu Thoát trong năm mươi năm sao?
Nhưng lại nghĩ lại, có lão tổ chỉ điểm, chắc sẽ không vấn đề gì đâu.
"Là người đó sao?"
"Không, không phải... không cảm nhận được khí tức quen thuộc”.
"Một quân bên ngoài bàn cờ? Hay quân bên trong bàn cờ thừa dịp ta không để ý?"
"Quân Ma Vương? Nhà họ Doanh? Thật sao?"
Đế tổ tự lẩm bẩm một mình, Phong Vô Tà không dám nói gì, chỉ dám yên lặng lắng nghe.
Đại vực Hiên Viên bị phá hủy, bảo vật Siêu Thoát bị cướp đoạt, tuy rằng Hiên Viên Đại Khí vẫn chưa chết, nhưng còn sống thì cũng chả làm được gì nhiều.
Một trận chiến Hoàng tộc mà không có bảo vật Siêu Thoát, thì cũng chả là gì, chỉ cần một ngón tay ông ta cũng có thể giết chết.
Ngoại trừ ba gia tộc lâu đời nhất, thì có thế lực nhất hiện giờ là Diêu tộc, Trương tộc, Nhậm tộc và quân Ma Vương!
Sự cân bằng của bảy thế lực đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Trương tộc bị thiệt hại nặng nhất, tiếp theo là Diêu tộc, nhưng hai gia tộc này đều có nền tảng thâm hậu, không thể coi thường.
Nhậm tộc có hai bảo vật Siêu Thoát trung phẩm, cộng với roi đánh Thần nguyên bản, là thành có ba bảo vật rồi.
Nhưng mà, ông ta biết Nhậm tộc vẫn còn một bảo vật Siêu Thoát nữa, ngang ngửa với roi đánh Thần, chính là bảng Phong Thần!
Rất ít người biết về việc này, trong đó có Nhậm tộc.
Cuộc chiến Phong Thần do Nhậm tộc khởi xướng năm xưa vẫn còn được lưu truyền ra thế giới bên ngoài.
Đó là một bảo vật Siêu Thoát vô cùng đáng sợ, nghe nói nếu chân linh bất diệt thì có thể phục sinh vô hạn, Nhậm tộc vẫn luôn khiêm tốn như vậy đấy.
Diêu tộc và Trương tộc sắp lỗ to rồi.
"À đúng rồi, Đế tổ!"
Phong Vô Tà nhớ ra điều gì đó: "Nhà họ Tiết định nhúng tay vào chuyện này, Tiết Minh hỏi chúng ta là có muốn liên thủ không”.
"Kệ bọn họ đó, làm lắm thì lộ sơ hở nhiều”.
Trong mắt Đế tổ, mọi thứ đều là hư ảo, chỉ có sức mạnh mới là tất cả.
Mọi âm mưu tính toán đều vô dụng.
Nếu không phải vì tình hình chung, lão đã lật đổ toàn bộ thế giới bờ bên kia Hỗn Độn rồi.
"Vâng, Đế tổ!"
Cùng lúc đó, tại Tiết vực.
Tiết Minh nhìn thư trả lời của Phong Vô Tà mà cạn lời.
Từ đầu đến giờ, nhà họ Phong tĩnh như núi, không hề có động tĩnh gì cả.
Chẳng nhẽ họ không quan tâm tí nào sao?
Hay là họ đã quá tự tin vào sức mạnh của bản thân rồi.
Hoặc là họ đã ngấm ngầm ra tay trong bóng tối rồi?
Giống như... quân Ma Vương?
"Thế còn Phật binh thế nào rồi?"
"Bẩm Bệ hạ, một nghìn tỷ quân đã chuẩn bị xong rồi ạ!"
"Nhưng...tất cả thế giới Hỗn Độn của Tiết vực đã...”
Tiết Minh gõ ngón tay lên bàn: "Hiên Viên Đại Khí có tổng cộng 50.000 đại vực, phái sứ giả đến Trương vực đi. Trận chiến lần này, ta sẽ cho Trương Hoàng thấy, 10.000 đại vực là ranh giới cuối cùng, hiểu chưa?"
"Vâng, thưa Bệ hạ!"
Tiết Minh cười, đến lúc chia chác rồi: "Người đâu, chuyển gấp bức thư tay này cho Doanh Hoàng”.
Ngay sau đó, thư tay của Tiết Minh đã được đưa cho Doanh Vũ.
Doanh Vũ sờ sờ cằm: "Người đâu, phái sứ giả đến Trương vực, nhà họ Doanh ta theo Trương vực, Hiên Viên đã quy hàng mấy lần, nhưng chúng ta đều từ chối, yêu cầu ông ta 10.000 đại vực cũng không có gì là quá đáng đâu nhỉ?"
"Vâng, thưa Bệ hạ!"
Ở một nơi khác, Trương Hoàng cho quân đánh chiếm đại vực phụ thuộc của đại vực Hiên Viên.
Ngay sau đó, sứ giả của hai triều Tiết, Doanh đều đến, còn có thư tay của hai vị Hoàng Đế!
Đọc xong, Trương Hoàng tức nổ đom đóm mắt.
Diêu Hoàng uy hiếp ông ta, nói muốn một nửa đại vực!
Tiết Hoàng, Doanh Hoàng cũng đe dọa, nói muốn 20.000 đại vực!
Ông ta bỏ ra công sức nhiều nhất nhưng cuối cùng lại chả thu được gì, còn tổn thất biết bao nhiêu lực lượng chiến đấu nữa.
Thế này còn hơn cả lỗ vốn ấy chứ, vừa mất công vừa mất sức, kết quả lại chẳng thu được cái mẹ gì, còn bị chúng bắt chia chác hết!
Hai gia tộc lưu manh này, Trương Hoàng tự hỏi chính mình, da mặt các người dày thật đấy nhỉ?
Trương vực có khả năng tiến đánh hai tộc kia không?
Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng đi đến một kết quả, rất khó.
Cái gương của Hiên Viên Đại Khí vẫn còn sờ sờ ra đấy, lẽ nào Trương vực muốn bước vào vết xe đổ đó sao?
Ông ta vô cùng căm phẫn, nhưng ông ta lại không thể làm gì được!
"Người đâu, triệu các đại thần nội các vào cung”.
Không bao lâu, các đại thần nội các đã bước vào, tổng cộng có mười người, những người này là nhân vật quyền lực nhất trong Trương vực.
"Các ngươi cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi nhỉ, nói xem, chúng ta phải đối phó thế nào đây!"
Giữa đại vực và đại vực không có chuyện làm bạn với nhau, chỉ tồn tại lợi ích mà thôi.
"Bệ hạ, trong chuyện này chúng ta không thể mềm lòng được. Một khi đã mềm lòng, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta có thể bắt nạt, sẽ được nước lấn tới”.
Đại thần Chiến Tranh Trương Chiến nói: "Không chỉ vậy, Trương vực sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ”.
"Điều duy nhất chúng ta có thể làm là chiến đấu!"
"Tôi không đồng ý!"
Đại thần nội các Trương Định nói: "Bệ hạ, Ngũ Hoàng phạt Khương, Tam Hoàng phạt Hiên Viên. Trương vực của chúng ta tổn thất gần hai trăm nghìn tỷ quân, quân đoàn Bảo Hoàng cũng tổn thất hàng triệu binh sĩ. Điều quan trọng nhất lúc này là phục hồi nguyên lực, hấp tấp giờ thì chỉ có nước tạch thôi”.
"Bệ hạ, xin hãy suy nghĩ lại đi ạ!"
Lại có hai đại thần đứng ra tán thành.
Sắc mặt Trương Hoàng trở nên ảm đạm: "Ta gọi các ngươi tới là để bàn biện pháp đối phó, không phải để các ngươi lên lớp ta!"
"Nói chiến thì cũng phải đưa ra phương án khả thi, nói hòa giải thì cũng phải đưa ra được phương án giải quyết. Lẽ nào những điều cac ngươi nói Trẫm lại không biết hay sao?"
"Bệ hạ bớt giận!"
Tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Một khi Thiên tử nổi giận đùng đùng, thì ngay cả thời tiết cũng thay đổi, bên ngoài sấm sét ầm ầm nổi lên, mây đen bao phủ Hoàng thành, giống như tận thế vậy.
Lúc này, Trương Phục tiến lên một bước: "Bệ hạ, thần có một kế hoạch, vừa có thể hòa giải, vừa chặn được miệng lưỡi thế gian, vừa làm cho các nhà Tiết, Doanh, Diêu đấu đá lẫn nhau!"
"Ồ? Kế hoạch gì vậy, nói nhanh lên”.
Trương Hoàng vội vàng giục.
Những người khác cũng chăm chú nhìn vào Trương Phục.
"Diêu tộc lần này đã bị tổn thất nặng nề, xin Bệ hạ một nửa đại vực, chúng ta đồng ý với bên đó cũng được thôi”.
"Nhà họ Tiết, Doanh, ra giá trên trời, chúng ta cũng có thể chấp nhận!"
"Nếu chúng ta phân đất của Diêu tộc cho hai nhà họ Tiết, Doanh thì sao?"
Há!
Mọi người nghe xong, đều hít một hơi, chiến lược ghê gớm thật.
Trương Hoàng cũng thấy rất được, chiến thuật này quả là hay, một mũi tên trúng hai đích, bỏ ra ít nhất mà lại thu về được nhiều nhất, đồng thời còn gây thù hận cho Diêu tộc.
"Phục Vương, ta có một câu hỏi!"
Trương Định nói: "Phục Vương có thể trả lời cho ta được không?"
Trương Phục mỉm cười: " Định Vương thúc, thúc cứ hỏi, biết gì cháu sẽ trả lời hết!"
"Làm sao để không để lộ sơ hở?"
Trương Phục cười nói: "Rất đơn giản, đừng để lại bất kì bút tích nào, để sứ giả truyền lời, làm lẫn lộn ranh giới cương vực, sau này nếu có bị lộ, thì cùng lắm chúng ta sẽ giết hai tên sứ giả tầm thường để cho bọn họ hả giận”.
Trương Định mỉm cười, ông ta theo phe hòa giải, chiến lược của Trương Định làm ông ta rất hài lòng.
Trương Chiến theo phe chiến đấu, nhưng anh ta cũng biết rằng tình hình trong nước hiện giờ không tốt, cần thêm thời gian để hồi phục.
Chiến lược của Trương Phục đã là cách tốt nhất hiện giờ rồi.
"Những người khác có ý kiến gì không?"
Trương Hoàng sốt ruột nhìn những người khác.
Mọi người nhìn nhau: "Phục Vương túc trí đa mưu, vi thần bái phục!"
"Được rồi, Phục Vương đệ, giao chuyện này cho ngươi đấy. Làm cho tốt, sẽ có thưởng!"
"Vi thần sẽ hết lòng vì Bệ hạ!"
"Tốt, hahaha...”
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Trương Hoàng đã được gỡ xuống, nếu chiến lược của Trương Phục thành công, sự chú ý của mọi người sẽ chuyển từ Trương vực sang Diêu vực.
Không phải Diêu vực rất hung hãn sao? Vậy thì hãy xem xem ông có thể ngăn được cơn giận rực lửa của hai gia tộc kia không.
......
"Ngươi là ai?"
Hiên Viên Đại Khí bị phong ấn, nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.
Mảnh vỡ màu xanh lục trong cơ thể ông ta vẫn không ngừng tỏa ra uy lực, nếu không phải thời gian quá ít ỏi, ông ta nhất định có thể đột phá Siêu Thoát nhờ vào cái này, cũng không cho Diêu vực và Trương vực cơ hội!
"Không phải các ngươi vẫn luôn điều tra ta đó sao?"
Trần Dương mỉm cười.
"Ngươi là thủ lĩnh thật sự của quân Ma Vương?"
"Đúng”.
Trần Dương gật đầu, trên tay phải của anh là ba vũ khí bị phong ấn.
Cung Hiên Viên, kiếm thánh Linh Nguyên và vỏ kiếm.
Bảo vật Siêu Thoát rất mạnh, nhưng điều mà Trần Dương thèm khát chính là khí vận của chúng.
Một bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm, một bảo vật Siêu Thoát trung phẩm, một bảo vật Siêu Thoát hạ phẩm, quả là ngon!
Trước mặt Hiên Viên Đại Khí, Trần Dương lấy ra Hỗn Nguyên Kiếm: "Đi ăn đi!"
Hỗn Nguyên Kiếm nhảy cẫng lên vì vui mừng, điên cuồng cắn nuốt khí linh của Hiên Viên Kiếm.
Sau đó, sức mạnh khí vận dồi dào đã bị Hỗn Nguyên Kiếm hấp thụ!
"Ngươi... ngươi làm gì vậy, mau dừng tay!"
Sắc mặt của Hiên Viên Đại Khí thay đổi: "Dừng tay!"
Ai lấy được bảo vật Siêu Thoát cũng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thế mà người này lại nuốt bảo vật Siêu Thoát của mình!
Hắn không biết hiệu quả của việc sử dụng như vậy là rất thấp sao?
Kỳ thật Trần Dương thật sự không biết, nguyên nhân chính là anh không cần những pháp bảo này, Hỗn Nguyên Kiếm là đủ rồi.
Sau khi những bảo vật Siêu Thoát này bị tước đoạt linh khí và khí vận, dù phẩm cấp bị hạ, thì vẫn có hy vọng thăng cấp.
Nhưng xét cho cùng thì phải mất một thời gian rất dài, dù sao nó cũng từng là vậy chứa khí vận mà.
"Ta hỏi ông, ông muốn chết hay muốn sống!"
Trần Dương trầm giọng nhìn người trước mặt.
Hiên Viên Đại Khí hung tợn nhìn anh chằm chằm, trong lòng gào thét: "Xém chút nữa, xém chút nữa thôi là khí Siêu Thoát trong cơ thể có thể phá vỡ phong ấn rồi”.
"Ý ông là gì?"
Hiên Viên Đại Khí nói: "Ta hiện tại đang ở trong tay ngươi, sống chết của ta không phải do ngươi định đoạt sao?"
"Nói cũng đúng, nhưng phế vật cũng có chỗ dùng được đấy”.
Trần Dương nói: "Hơn nữa, phế vật chẳng qua chỉ là chưa gặp thời thôi”.
"Phế vật?"
Hiên Viên Đại Khí cười khằng khặc, ông ta đường đường và Hoàng Đế của nhà Hiên Viên, thế mà cũng có ngày bị người ta gọi là phế vật đấy.