Long Tế Chí Tôn

Trong bữa ăn này, ngoài Trần Dương và bếp tổng thì những người khác đều cảm thấy vô cùng phức tạp.

Đặc biệt là Ngô Hán Minh, thậm chí hắn cảm thấy, không bao lâu nữa Trần Dương đã có thể trèo lên đầu hắn rồi.

Hắn thấy mình đã coi trọng Trần Dương rồi, nhưng bếp tổng còn coi trọng Trần Dương hơn cả mình.

Hắn suy nghĩ kỹ càng, bếp trưởng xem trọng thực lực của tiểu tử này, tiểu tử này trở tay là có thể trấn áp Khâu Lượng, công lực này lợi hại hơn mình nhiều.

Nhưng trong lòng hắn cũng có rất nhiều nghi hoặc, Trần Dương chỉ là một người mới cấp Bính, lấy đâu ra sức mạnh để ngang ngược thế này?

Xem ra phải chọn thời gian để hỏi cho ra lẽ thôi.

Rất nhanh, bếp tổng đã đặt đũa xuống: "Các ngươi cứ từ từ ăn!"

Sau đó nhìn Trần Dương một cái, Trần Dương hiểu ý ngay.

Bếp tổng vừa rời khỏi phòng bếp thì Trần Dương cũng buông đũa: "Các vị bếp trưởng từ từ dùng bữa, tại hạ đi trước".

Nói xong thì anh rời đi ngay.

Sau khi hai người rời đi, phòng bếp rộng lớn bỗng nhốn nháo bàn luận.

"Thằng nhóc này bâu được vào bếp tổng thì coi như phát tài rồi".

"Chứ còn gì nữa, không so sánh thì không tức chết mà! Ta cần cù chăm chỉ làm ở nhà bếp mấy trăm năm rồi mà vẫn chỉ là kẻ chạy vặt, người ta mới đến có ba ngày mà đã ngồi chung bàn với bếp tổng rồi!"

"Đó là do các ngươi chưa biết chuyện xảy ra hôm nay rồi. Tên tiểu tử này trở tay đã trấn áp đực đám người Khâu Lượng đấy".

"Lợi hại thế cơ à?"

"Lúc đó có nhiều người chứng kiến lắm, ngươi cứ hỏi đi là biết".

Rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc. Có thể làm được bếp trưởng thì ít nhất phải là Siêu Thoát hậu kỳ, trở tay đã trấn áp được bếp trưởng Siêu Thoát hậu kỳ, rốt cuộc thực lực của Diệp Lương Thần này mạnh đến cỡ nào?

Nhưng mọi người cũng không nghiên cứu kỹ, tâm phúc bên cạnh bếp tổng không phải là người bọn họ có thể trêu vào được, e là đến các bếp trưởng cũng muốn kết thân tình nữa kìa.

"Nói đi thì cũng phải nói lại, Khâu Lượng đâu rồi?"

"Mẹ kiếp, tính khí của hắn ngang ngược bá đạo, nhẹ thì mắng chửi, nặng thì đánh đập. Bây giờ hắn đã bị phế, đã đến lúc báo thù rồi huynh đệ ơi".

"Ăn mau đi, đừng để người khác giành trước!"

...

Trần Dương vội đi theo, hai người tới một quán trà hơi vắng vẻ. Trong phòng riêng của quán trà, Tiền Nhuận cười nói: "Ngồi đi!"

"Đa tạ bếp tổng!"

Sau khi ngồi xuống, Tiền Nhuận nói: "Ngươi rất thông minh!"

"Bếp tổng quá khen".

Trần Dương chắp tay: "Thuộc hạ mới đến bỡ ngỡ, trước gặp được Mã Lục đại ca, sau thì gặp được bếp trưởng Ngô và bếp tổng ngài đây. Đó thật sự là vinh hạnh của Lương Thần. Nếu không nhờ ba vị che chở thì e rằng hôm nay Lương Thần đã mất mạng rồi".

Tiền Nhuận cười: "Công đạo ở trong tâm, thiện ác đều có báo. Huống hồ thực lực của ngươi không hề yếu chút nào, cho dù không có Ngô Hán Minh và ta ra mặt thì ngươi vẫn có thể đối phó dễ dàng".

"Ngươi đừng căng thẳng, không phải ta muốn truy hỏi tới cùng gì đâu, chỉ là nhà bếp có nguồn máu mới mẻ thế này khiến ta rất vui".

"Bây giờ vị trí của Khâu Lượng đã trống ra, không biết ngươi có suy nghĩ gì không?"

Trần Dương hơi sửng sốt, lẽ nào hắn muốn đề bạt anh?

Suy nghĩ một lát rồi anh mới thấy không đúng, mình mới tới đây mấy ngày, hơn nữa anh thật sự không biết nấu ăn, đó là một công việc cần sự tỉ mỉ rất cao!

"Thuộc hạ không có suy nghĩ gì, mong bếp tổng định đoạt".

Anh chỉ muốn yên ổn tới điểm bắt đầu, sau đó tới hồ tẩy luyện để gột rửa dấu ấn, những thứ khác anh không ham.

Tiền Nhuận gật đầu, trong lòng đã rõ: "Được rồi, không nói những thứ này nữa, uống trà đi!".

Hăn bưng ly trà lên thấy trong lòng hơi tiếc nuối. Không giữ được người tài thế này đúng là đáng tiếc.

"Hôm nay ngươi chịu uất ức rồi, nhà bếp còn thiếu một người tuần bếp. Công việc là mỗi ngày giám sát tuần tra trong nhà bếp, ngươi có thể tự xử phạt những kẻ giở thủ đoạn trộm cắp".

"Cấp bậc thì hơi thấp hơn bếp trưởng nửa cấp!".

Tiền Nhuận nói rồi lại bổ sung thêm một câu.

Tuần bếp?

Vị trí này được lắm, cũng không cần phải học nấu ăn, mỗi ngày cứ đi qua đi lại xem xét, vừa được quyền cao chức trọng vừa không phải đối đầu cạnh tranh với những vị bếp trưởng khác.

"Đa tạ bếp tổng!"

Trần Dương cung tay hành lễ.

Anh không từ chối, công việc này nhàn nhã lại ít phiền hà: "Nếu sau này ngài có chuyện gì cần thuộc hạ làm thì cho dù vào dầu sôi lửa bỏng thuộc hạ cũng không chối từ!"

"Được."

Tiền Nhuận chỉ chờ mỗi câu này của anh.

Hắn không hề quan tâm cũng không hỏi về chuyện Trần Dương chỉ là người mới cấp Bính, nói không chừng đầu tư vào người này tương lai sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Chức vụ tuần bếp này cũng không phải đặc biệt quan trọng gì, đối hắn thì đó chỉ là một chuyện cực kỳ đơn giản.

"Ngươi tới ở phòng của Khâu Lượng đi, hắn đã không còn tư cách ở đó nữa rồi".

"Đa tạ bếp tổng!"

Nợ nhiều thì không thấy áp lực, nếu đã nhận lợi ích từ người ta thì nhận thêm một chuyện cũng không đáng kể.

Vừa được thăng chức vừa được tặng phòng, xem như Trần Dương đã đứng vững được trên thuyền tiên Lan Đình rồi.

Lúc Trần Dương ra khỏi quán trà trở về thì anh nghe được một tin.

Bếp trưởng cũ Khâu Lượng bị chìm chết trong nhà xí. Lúc người ta phát hiện ra thì bụng hắn đã trương phình lên, không biết đã ăn bao nhiêu phân nữa.

Chuyện này đồn xôn xao, nhiều người vỗ tay vui mừng, họ đều nói đây là nghiệp quật.

Hơn nữa hắn đã bị phế tu vi nên chỉ là người bình thường, người bình thường không có thần thông pháp thuật gì cho nên đương nhiên sẽ bị chìm chết thôi!

Nhưng tất cả mọi người đều biết, chắc chắn Khâu Lượng này bị người ta hại chết.

Nhưng ai quan tâm làm gì?

Lại có ai rảnh đi điều tra chuyện này?

Một tên phế nhân không ai coi trọng mà thôi, chết rồi cũng chẳng sao.

Mấy tên tiểu đệ của Mã Lục cũng bị dọa sợ sun vòi, ngày thường bọn họ cũng cậy thân phận mà ức hiếp nhiều người: "Đại ca, huynh phải bảo vệ bọn đệ với nhé, bọn đệ không muốn chết đâu!"

Mấy người quỳ xuống đất, run như cầy sấy.

Mã Lục bắt chéo hai chân nhìn bọn họ: "Bây giờ biết sợ rồi à? Lúc trước làm chuyện ác sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?"

"Đại ca, những chuyện đó đều là tên khốn Khâu Lượng ra lệnh cho bọn đệ làm, bọn đệ cũng không muốn làm vậy mà. Bây giờ đi theo đại ca, bọn đệ đã thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời rồi ạ".

"Đại ca, huynh đừng bỏ mặc bọn đệ nhé!"

Mấy người dập đầu xuống đất kêu côm cốp.

Mã Lục hừ lạnh: "Được rồi, có ta ở đây, các ngươi sẽ không sao đâu".

"Chuyện này nói ra cũng dễ. Các ngươi đắc tội với ai thì chuẩn bị quà cáp tới xin lỗi người ta, dù người ta là người gánh phân hay kẻ đốn củi cũng phải ngoan ngoãn thành thật mà xin lỗi người ta".

"Hả... đại ca, chuyện này..."

"Không đi à? Thế thì ở đó đợi chết đi".

Mã Lục lạnh lùng liếc nhìn: "Nam tử hán đại trượng phu, biết sai thì sửa, co được duỗi được. Sao ông đây lại thu nhận đám phế vật các ngươi làm tiểu đệ cơ chứ!"

"Thôi bỏ đi, tránh để sau này bị các ngươi làm tức chết, ta tiễn các người lên đường trước thì tốt hơn".

"Đại ca đừng mà, đại ca... bọn đệ sai rồi, bọn đệ chuẩn bị quà cáp xin lỗi người ta đây, đại ca đừng manh động".

Lần này thì mấy tên đệ bị dọa sợ mất vía, tu vi của bọn họ vẫn còn, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc mấy người kia đã là đối thủ của bọn họ, mấy người kia cũng không dám gây chiến.

Nhưng Mã Lục thì khác, Mã Lục chỉ cần vận hành suy nghĩ thôi là đã có thể bóp chết bọn họ rồi.

"Mau đi đi!"

"Vâng, vâng ạ! Đại ca bớt giận, bọn đệ đi ngay".

Nhìn đám người sợ chết khiếp rời đi, Mã Lục bĩu môi: "Thật là một đám ngu ngốc".

Vừa hay lúc này Trần Dương bước vào: "Mã ca, ai chọc huynh tức giận thế?"

"Lương Thần đệ!"

Mã Lục vội đứng dậy: "Chúc mừng đệ nhé, được làm tuần bếp rồi, chỉ thấp hơn bếp trưởng nửa cấp thôi".

"May nhờ bếp tổng nhìn thuận mắt mà thôi".

Trần Dương xua tay.

"Phải nói là Lương Thần đệ may mắn thì đúng hơn".

Mã Lục nói: "Tuy tuần bếp thấp hơn bếp trưởng nửa cấp, nhưng bếp trưởng cũng không dám tùy tiện đắc tội với đệ đâu, thậm chí còn phải nịnh nọt đệ nữa đấy".

"Ồ? Sao lại vậy?"

"Đệ là tuần bếp, cả nhà bếp là nơi đệ kiểm tra, có thể nói đệ chính là tai mắt của bếp tổng. Nếu ai mà làm gì sơ suất, đệ chỉ cần mở miệng nói thôi là trách phạt sẽ xuống ngay, ai mà dám..."

Mã Lục cười hì hì: "Đệ hiểu rồi chứ?"

"Ta hiểu, ta hiểu!"

Trần Dương cười nói: "Không ngờ bếp tổng lại tốt vậy đó".

"Đâu chỉ là tốt, tốt quá đi ấy chứ".

Mã Lục nói: "Đúng rồi, đệ đã nghe tin Khâu Lượng bị chìm chết chưa?"

"Ừm, trên đường về ta đã nghe rồi".

Trần Dương gật đầu.

"Ha ha, cái này người ta nói là làm chuyện ác thì bị nghiệp quật đấy".

Mã Lục nói: "Lương Thần đệ, ở nơi này, đệ có thể không có quyền, không có tiền nhưng nhất định phải có thực lực. Có thực lực thì cho dù đệ có là kẻ gánh phân cũng chẳng ai dám ức hiếp đệ hay động tay động chân gì với đệ. Nhưng đệ không có thực lực thì không chỉ đơn giản là bị ức hiếp thôi đâu".

"Đa tạ Mã ca đã chỉ điểm".

Trần Dương chắp tay.

"Haiz, huynh đệ với nhau, khách sáo làm gì!"

Mã Lục xua tay: "Sau này, ta đây còn phải nhờ đệ chiếu cố nhiều".

"Đương nhiên rồi".

Hai người nói chuyện thêm chút nữa, thấy Mã Lục bình phục rất nhanh thì Trần Dương cáo từ: "Mã ca, bếp tổng đã cho ta vào ở phòng của Khâu Lượng, lúc huynh rảnh rỗi thì tới chỗ ta chơi nhé".

"Nhất định rồi, ta sẽ đến".

Tiễn Trần Dương đi xong, trong lòng Mã Lục vừa ngưỡng mộ vừa bùi ngùi.

"Ba ngày đã được làm tuần bếp, ba trăm năm của mình vứt cho chó ăn rồi hay sao!"

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mình có quan hệ tốt với Trần Dương, thế nên đương nhiên sau này cũng sẽ được nhờ. Nghĩ vậy, tâm tư hắn cũng linh hoạt hẳn lên: "Lương Thần đệ có thể thăng chức thì chắc mình cũng có thể nhỉ?"

...

Chỗ ở của Khâu Lượng to gấp ba lần chỗ của Mã Lục, có tiền đình hậu viện, còn có phòng chuyên dùng để tu luyện và phòng luyện dược nữa.

Tu luyện ở đây hơn gấp trăm lần tu luyện ở động phủ giới.

Dù là vậy thì cũng như muối bỏ bể, lượng linh khí anh cần là một con số quá khổng lồ, chừng này còn không đủ cho anh nhét kẽ răng.

Nhưng có còn hơn không, thiết lập kết giới Thời Quang, mấy chục tỉ tinh hoa Hỗn Độn truyền vào thế giới vũ trụ trong cơ thể.

Bảy vũ trụ chủ chứa đựng khí âm dương ngũ hành vô hạn.

Nguyên Dương và tập thể phân thân đang dốc sức thôi diễn, quá trình này dài đằng đẵng, cũng có thể phải mất đến mấy triệu năm hoặc mấy chục triệu năm. Trần Dương có kết giới Thời Quang và tích lũy của động phủ giới nên cũng có thể chống đỡ được trong vòng mười năm.

Qua một đêm tu luyện, ngày hôm sau, Trần Dương canh chuẩn giờ ra khỏi kết giới Thời Quang, lúc ra ngoài vừa hay anh gặp phải Ngô Hán Minh.

"Chào buổi sáng, bếp trưởng Ngô!"

"Chào buổi sáng tuần bếp Diệp!"

Hai người chào hỏi nhau xong thì sánh vai nhau đi.

"Chúc mừng Diệp huynh thăng chức tuần bếp nhé!"

Ngô Hán Minh cười rồi nói một câu lấy lòng.

"Đều nhờ Ngô huynh chiếu cố".

Trần Dương biết đối phương có ý muốn kéo gần khoảng cách với mình. Đây chính là sự thay đổi khi thân phận được nâng cao.

"Bây giờ huynh đã là tâm phúc của bếp tổng rồi, sau này ta nhờ Diệp huynh chiếu cố hơn mới phải".

"Đâu có, chúng ta như nhau thôi".

Trần Dương cười trả lời.

Ngô Hán Minh thầm gật đầu, nếu tính ra thì Trần Dương ở phe hắn, nếu vậy thì hắn cũng đã có một đường viện trợ ngoài.

Thân phận của mình cũng vô tình đang được nâng lên.

Sau này đám người kia muốn mưu hại gì mình thì cũng phải đắn đo suy nghĩ hơn.

Thân phận tuần bếp của Trần Dương không hề tầm thường, anh muốn vạch lá tìm sâu thì quá dễ dàng.

Suốt dọc đường, người qua lại không ngừng chào hỏi Trần Dương và Ngô Hán Minh.

Vốn dĩ đoạn đường chỉ cần đi hơn mười phút là tới, ấy mà giờ phải hơn hai mươi phút mới tới nơi.

Sau khi tới nhà bếp, một phụ bếp đưa đồng phục tuần bếp cho Trần Dương: "Tuần bếp Diệp, đây là quần áo của ngài".

Trần Dương gật đầu: "Vất vả rồi".

"Không vất vả ạ, đây là nhiệm vụ của thuộc hạ".

Phụ bếp này cũng là phụ bếp dưới trướng Ngô Hán Minh, hắn cũng là một trong số những người trước đây tỏ thái độ lạnh lùng với Trần Dương, nhưng bây giờ tỏ vẻ nhiệt tình lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui