Long Tế Chí Tôn

“Sao, ngươi dám giết ta?”

Đội trưởng đội chấp pháp chợt thấy rợn tóc gáy, một luồng sát khí khủng khiếp toát ra từ cơ thể Tiền Nhuận, phong tỏa chặt hắn ta.

Giây phút đó hắ dám chắc rằng, Tiền Nhuận dám giết chết hắn.

“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên đi!”

“À… dạ!”

Thành viên đội chấp pháp vội lao đến, đánh nhau không dứt.

Tin nhà bếp và đội chấp pháp đánh nhau nhanh chóng truyền ra ngoài, kéo theo nhiều thành viên đội chấp pháp khác tới.

Dường như nổ ra một cuộc đại chiến, người trong thành đều có thể cảm nhận được.

Ở một góc u ám trong phòng nọ, người kia đột nhiên mở mắt ra, lóe sáng trong căn phòng tối om: “Dám gây sự trên thuyền tiên thuộc quản hạt của ta sao, muốn chết đây mà!”

Trên bầu trời bỗng xuất hiện một gương mặt khổng lồ, một luồng khí tức kinh người trấn áp toàn bộ nơi đó: “To gan!”

Dứt lời, những người xung quanh liền quỳ rạp hết xuống đất.

Cảnh giới Siêu Thoát khó lòng mà chống cự nổi, ngay cả Tiền Nhuận cũng chật vật, hai chân run lên, mồ hôi đầm đìa.

Hàng trăm triệu người bị luồng sức mạnh này chèn ép, quỳ sụp xuống đất.

Trong số đám người chỉ có một người vẫn đang đứng vững, đó chính là Trần Dương.

“Há, ngươi vẫn còn đứng được sao, muốn khiêu khích ta chăng?”

Âm thanh rền vang cuồn cuộn như sấm sét, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nhưng Trần Dương không những không sợ, khóe miệng anh còn hơi nhếch lên, như muốn thách thức ngược lại: “Ngươi chính là người quản lý thuyền tiên?”

“Chất đấy!”

Người kia cũng hơi nhếch mép lên: “Không kẻ nào dám gây chuyện trên thuyền thuộc sự quản lý của ta, ngươi muốn chết hay sao!”

Đúng lúc này, có một người vội vã bay đến: “Hoàng thúc, xin dừng lại!”

Không phải Mạnh Tử Bình thì còn có thể là ai được nữa!

“À, thì ra là Tử Bình hả, con biết người này sao?”

Mạnh Tử Bình vội vàng chắp tay: “Hoàng thúc, người này là thuộc hạ của con, hắn cũng mới đến đây nên còn chưa hiểu chuyện, không may làm kinh động đến thúc, xin Hoàng thúc đừng trách tội!”

“À, thì ra là vậy!”

Giọng của người kia thay đổi ngay lập tức: “Nếu là thuộc hạ của con thì ta bỏ qua, còn có mấy ngày nữa là đến bến rồi, dạy dỗ hắn cho cẩn thận, kẻo lại gây ra rắc rối!”

“Đa tạ Hoàng thúc, làm phiền đến thúc rồi ạ”.

Nói xong, khuôn mặt người nọ dần tan biến, áp lực khủng khiếp đè lên đám người cũng biến mất.

Trong lòng mọi người vẫn còn nguyên sự sợ hãi, người của đội chấp pháp ai nấy cũng vã mồ hôi.

“Đệch, những kẻ này thì ra là thuộc hạ của quý nhân sao, từ khi nào vậy trời?”

Tiểu đội trưởng đội chấp pháp thầm ngậm ngùi, dù sao thì hắn cũng chỉ là đệ tử ngoại môn vùng biên ải xa xôi, vì đắc tội với người khác nên mới bị đày lên thuyền tiên, cả đời này chắc không còn cơ hội để trở về nữa.

Giờ thì nhọ rồi, lại còn đắc tội với một đệ tử nội môn, hơn nữa lai lịch kẻ này không hề đơn giản, ngay đến cả người quản lý thuyền tiên còn phải nể mặt hắn.

Nếu như xét về vị trí trong Tiên Cung, thì người quản lý thuyền tiên tương đương với cấp trưởng lão nội môn.

Người này chỉ cần thổi một hơi thôi cũng đủ giết chết tên tiểu lâu la như hắn.

“Đa tạ công tử!”

Trần Dương chắp tay một cái, ra vẻ áy náy nói: “Chúng ta định đến để đón công tử xuất quan, không ngờ lại gây phiền phức cho ngài”.

“Không sao!”

Mạnh Tử Bình cười một tiếng, nhìn đám người một lượt: “Mọi người không sao cả chứ?”

“Đa tạ công tử, chúng ta không sao!”

“Không sao thì tốt rồi!”

Mạnh Tử Bình gật đầu, nói: “Đi theo ta”.

Trần Dương gật đầu một cái, dẫn theo đám người hùng hồn bỏ đi.

Lần này thì hay rồi, ai nấy đều biết người của nhà bếp là thủ hạ dưới trướng Mạnh Tử Bình.

Mã Lục cũng thầm giơ ngón tay cái lên khen Trần Dương, chiêu này cao tay thật đó, tự nhiên lại thử được lòng Mạnh Tử Bình.

Cái này người ta nói là lấy đạo của người trị người.

Trong lòng Trần Dương cũng thầm cảm thấy kinh hãi, cường giả cảnh giới Đạo Hoàng thật sự là quá giỏi, nếu như anh đánh trực diện với ông ta, chắc chắn sẽ thua trong vòng trăm chiêu.

Cảnh giới Đạo Vương thì còn có thể đấu, chứ cảnh giới Đạo Hoàng thì khoan hẵng tính đến, chắc phải chờ đến khi anh đột phá lên Đạo Vương, mới đủ sức chống lại Đạo Hoàng.

Nhưng lần này anh không những thử được lòng Mạnh Tử Bình, còn dẫn dụ được cường giả cảnh giới Đạo Hoàng kia ra mặt, cũng có thể coi là đã đạt được dự tính ban đầu.

Đi theo Mạnh Tử Bình đến nơi ở của đệ tử nội môn, lúc này anh mới hiểu sự chênh lệch giữa các cấp bậc là như thế nào.

Quả đúng là khác nhau một trời một vực.

“Bảo bọn họ đợi ở ngoài đi, tuần bếp Diệp, mấy người vào đây”.

Mạnh Tử Bình nói.

Trần Dương nháy mắt, Mã Lục nhanh chân chạy ra ngoài: “Các huynh đệ, mọi người ráng ở bên ngoài chờ nhé, chúng ta vào trước, lát nữa ta sẽ truyền lại lời của Mạnh công tử cho mọi người”.

Mấy người vừa bước vào liền nhìn thấy Tả Linh Nhi và mấy sư huynh đệ.

“Giới thiệu với Tả sư muội, bếp tổng Tiền và mấy vị bếp trưởng này từ giờ sẽ là đầu bếp chuyên dụng của ta”.

Mạnh Tử Bình đã nghĩ rồi, nếu nói thẳng là đây là người của hắn, thì e là hơi khó.

Nhưng một năm sau là đến sinh nhật của sư phụ, nên nếu hắn có thu nhận mấy người đầu bếp thì sẽ dễ hợp thức hóa hơn, không ai nghi ngờ cả.

“Sư huynh, huynh nói thật sao? Huynh thu nhận mấy vị bếp trưởng này thật ạ? Tốt quá!”

Tả Linh Nhi vô cùng mừng rỡ, thức ăn mà những người đầu bếp này làm ra khác xa so với những món mà những người trong tiên cung nấu.

Tuy rằng tu vi của những người trong tiên cung cao, nhưng bọn họ lại không dành nhiều công sức cho kỹ thuật nấu ăn lắm, vậy nên những món họ làm ra thì cũng chỉ để ăn cho có.

Mấy người Tiền Nhuận nhìn nhau, họ nhanh chóng hiểu được ý của Mạnh Tử Bình: “Đúng vậy Tả tiểu thư, sau này người muốn ăn gì thì chúng ta sẽ làm món đó!”

“Vậy thì tốt quá! Ta còn đang lo là đến lúc nấu đồ ăn cho sư phụ sẽ xảy ra sai sót, giờ đã có các người nên thấy yên tâm hơn rồi!”

Tả Linh Nhi cười nói.

Mạnh Tử Bình lên tiếng: “Bếp tổng Tiền sẽ đưa người của nhà bếp cùng xuống thuyền, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho bọn họ ở sau núi Thiều Hoa Cung, ở đó có một khu đất lớn, mọi người có thể đến đó ăn”.

“Đại sư huynh vạn tuế!”, Linh Nhi thè lưỡi nói.

Mạnh Tử Bình cười một tiếng: “Muội đó, đúng là đồ háu ăn!”

Nói xong, hắn nhìn đám người Trần Dương: “Được rồi, mọi người trở về thu dọn đồ đạc đi, bảy ngày sau chúng ta cùng nhau xuống thuyền”.

“Tuân lệnh công tử!”

Đám người Tiền Nhuận chắp tay rồi rời đi.

Bọn họ đến cũng nhanh, đi cũng lẹ.

Trên đường trở về, Tiền Nhuận nói: “Thủ lĩnh, Mạnh Tử Bình có vẻ vẫn chưa yên tâm, hắn vẫn muốn chúng ta chết mòn chết mỏi ở nhà bếp”.

“Huống hồ, đây là bản lĩnh đặc biệt của chúng ta, tài nguyên bên ngoài phong phú hơn nhiều so với động phủ giới”.

Trần Dương nói: “Sau khi chúng ta có vị trí vững chắc ở bên ngoài, thì có thể phát triển được rồi”.

“Dạ, mọi chuyện xin nghe theo thủ lĩnh”.

Ngày hôm đó, tất cả các Tinh Hỏa đã nhận được tin bọn họ được người của Thiều Hoa Cung thu nhận.

Nhưng mà quy tắc không để trứng vào cùng một giỏ thì đến đứa trẻ con cũng biết.

Cho nên Trần Dương quyết định để 50 triệu người ở Thiều Hoa Cung, những người còn lại chia ra ở một trăm lẻ bảy cung khác.

Nếu làm như vậy thì có thể duy trì việc khuếch trương thanh thế, có lợi cho sự phát triển của Tân Hỏa.

Tuy nhiên, để đề phòng mấy loại thần thông sưu hồn, gần đây Nguyên Dương đang không ngừng nghiên cứu một loại cấm chế, cuối cùng anh ta cũng đã tìm ra được gợi ý từ đức tin của Dương Phật.

Nếu có người cưỡng ép siêu hồn, thì hồn phách sẽ tự động băng diệt, dù sao người bị sưu hồn không chết thì cũng trở nên ngây dại, sống không bằng chết.

Anh tận dụng những ngày này, gieo cấm chế lên người những đệ tử nòng cốt, Trần Dương không giấu diếm, cũng không nghĩ đến chuyện giấu diếm họ.

Ai nấy đều một lòng tự nguyện, nếu như ai không muốn, thì chỉ cần xóa đi ký ức liên quan đến Tân Hỏa là được, những người như thế cũng không cần xuống thuyền cùng họ.

Nhưng bao năm nay họ đã thấy được sự tàn khốc của vực Vĩnh Hằng, nên cũng không muốn ở lại nữa.

Hơn nữa mọi người cũng đánh giá cao trình độ của Tân Hỏa, ai nấy đều cảm thấy thỏa mãn, mặc dù họ cũng phải tự bảo vệ mình.

Cuối cùng bảy ngày đã qua, Trần Dương đưa theo đám người Tiền Nhuận theo sau Mạnh Tử Bình, những người khác bon chen trong đám người.

Tổng cộng trong hơn bảy tỷ người, thì cũng có đến sáu tỷ người xuống thuyền.

Vượt qua hư không dài đằng đẵng, trước mặt đột nhiên bừng sáng, ngửa mặt nhìn lên thì bên trên có không biết bao nhiêu là thuyền tiên.

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc… ước chừng có hơn ba trăm chiếc.

Nói cách khác, có hàng nghìn tỉ người sắp bước vào Tiên Cung!

Tổ hợp sức mạnh này thật là kinh khủng, nếu ở động phủ giới thì bất kỳ ai cũng có thể xưng bá thế giới.

Nhưng lên đến vực Vĩnh Hằng họ cũng chỉ là con kiến hôi, thậm chí còn không có tư cách làm con tốt thí.

Mỗi chiếc thuyền đều có bến đỗ chuyên dụng, những chiếc cầu thang khổng lồ, có thể chứa được hàng triệu người xuất hành.

“Trở về điểm xuất phát rồi, mở cửa!”

Âm thanh vang dội vọng lên, cánh cửa mở ra, một thế giới vô cùng mới xuất hiện trước mắt mọi người.

Linh khí vô cùng vô tận tỏa ra từ cánh cửa.

Cửa của các khoang thuyền mở ra, vô số đệ tử bay ra, rợp cả bầu trời.

Trần Dương nhíu mày một cái, chẳng lẽ bọn họ rời đi một cách dễ dàng như vậy?

Lẽ nào không ai phát hiện ra cái chết của Kỷ Xuân và Hùng Diễm hay sao?

Lẽ nào đến hồn đăng hay gì cũng không có?

Càng bình yên thì anh càng cảm thấy bất an.

Chính vào lúc này, một người râu để dài, mặc áo trường bào màu xanh bay từ bên trong ra: “Mạnh sư điệt, xin dừng bước!”

Giọng nói đó vang lên khiến Trần Dương cũng thấy chột dạ.

Sắc mặt Mạnh Tử Bình cũng thay đổi chút: “Thì ra là Kỷ sư thúc ạ!”

Kỷ Hành tiến lên: “Con có nhìn thấy Kỷ Xuân nhà ta không?”

“Dạ không”.

Mạnh Tử Bình nói: “Mấy năm nay chúng con không nhìn thấy cậu ấy rồi!”

“Còn Hùng sư muội, bọn họ nói muốn bế quan tu luyện, không biết đã ra ngoài hay chưa”.

“Nói láo!”

Trán Kỷ Hành nổi lên gân xanh: “Hồn đăng của Kỷ Nhi đã tắt, con nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Sao cơ?”

Mặt Mạnh Tử Bình biến sắc: “Kỷ sư thúc, thúc nói gì, hồn đăng của Kỷ sư đệ tắt rồi sao? Chuyện… chuyện này sao có thể xảy ra được?”

Sắc mặt đám người Tả Linh Nhi cũng thay đổi: “Đúng vậy, sao có thể chứ, hôm đó Kỷ sư huynh học nấu ăn xong trở về, còn nói là muốn bế quan, không muốn việc tu hành bị chậm trễ, đang yên đang lành thì hồn đăng sao có thể tắt được kia chứ?”

“Học nấu ăn? Học nấu cái gì chứ?”

Mặt Kỷ Hành biến sắc: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải các người nói đến động phủ giới lịch luyện hay sao?”

“Kỷ sư thúc, chuyện là thế này, năm sau là sinh nhật của sư tôn chúng con, nên sư huynh đệ chúng con đã thương lượng với nhau là nếu tặng một món quà bình thường thì chưa chắc sư phụ đã thích. Nhân cơ hội lịch luyện thì chúng con đã học vài món của đệ tử nhà ăn trên thuyền của Hoàng sư thúc, chuẩn bị năm sau tự mình làm món ăn dâng lên sư phụ!”

“Các ngươi cũng có hiếu quá nhỉ!”

Kỷ Hành lạnh lùng nói tiếp: “Người của nhà bếp đâu, tìm bọn họ ra đây, ta muốn hỏi xem rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì”.

“Kỷ sư thúc chớ sốt ruột, vừa hay chúng con đã thu nhận mấy bếp trưởng của nhà bếp đây ạ”.

Mạnh Tử Bình xoay người nhìn về phía Tiền Nhuận: “Bếp tổng Tiền, ngươi kể cho sư thúc nghe xem đã xảy ra chuyện gì đi”.

Tiền Nhuận nói: “Dạ!”

Tiền Nhuận tiến lên một bước: “Kỷ đại nhân, hôm đó sau khi học nấu ăn xong thì Kỷ sư huynh dẫn theo Hùng sư tỷ và các sư huynh khác rời đi. Ngài ấy nói là có linh cảm, muốn nghiên cứu món ăn mới, muốn tự mình đi tìm nguyên liệu nấu ăn!”

“Ta ngờ rằng, bọn Kỷ sư huynh có thể đã gặp phải nguy hiểm gì ở động phủ giới…”

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui