Long Tế Chí Tôn

"Có một điểm yếu trong không gian ở góc 450 ở phía dưới bên trái, có điểm yếu trong không gian ở góc 300 ở phía trước bên phải, ngay phía trước...”

"Hóa ra lại có nhiều điểm yếu như vậy”.

Nghe được lời nói của Tiểu Siêu, Ngưu Nhị mếch mép, cái gì mà Đại Dung Lô chứ, rõ ràng chỉ là một cái lò bị rò rỉ tứ phía thôi.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn không dám chần chừ chút nào.

Cũng là nhờ có Tiểu Siêu, nếu không có Tiểu Siêu, hắn còn lâu mới né được chiêu này!

"Ngưu Ma Oanh Thiên!"

Chiêu này có tác dụng tương tự như Ngưu Ma Phạt Thiên.

Pháp lực hội tụ ở nắm đấm, sức mạnh tối thượng bùng nổ.

"Rắc rắc rắc!"

Chỉ một cú đấm, mà Thiên Địa Đại Dung Lô đã vỡ tan tành.

Lâm Đan bị phản phệ, nôn ra một ngụm máu lớn ngay tại chỗ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không... không thể nào, làm sao ngươi có thể biết được tiết điểm của bí pháp!"

"Cái bí pháp này chỉ là muỗi thôi”.

Ngưu Nhị cười đắc thắng, dưới sự nhắc nhở của Tiểu Siêu, hắn đã phong bế được đường rút lui của Lâm Đan.

Hắn tung ra hàng chục nghìn cú đấm liên tiếp, Lâm Đan dù đã cố gắng hết sức chống đỡ nhưng vẫn bị Ngưu Nhị đánh một chưởng vào bụng, bay ra khỏi lôi đài.

"Ngưu Nhị, thắng!"

"Lão Thương, nhường rồi nhường rồi!"

Chiến Kiếm Phi bật cười, thằng nhóc này đúng làm cho ông ấy nở mày nở mặt quá.

Có vẻ như trong những năm bị Hồng Trần Giáo bắt giữ, tu vi của hắn không hề bị giảm sút.

Thương Dương vẻ mặt lạnh lùng, cho tới nay, Đan Dược Viện của ông ta là bị loại nhiều nhất.

Tuy nhiên, không thể trách ông ta vì điều này được, Đan Dược Viện ngay từ đầu đã không giỏi chiến đấu, chỉ là để luyện đan thôi.

Nhưng Thương Dương ông ta cũng là người muốn giữ thể diện.

"Hiểu Đông, trận tiếp theo là tới con đó. Dù thế nào cũng phải thắng, nghe chưa?"

Hoắc Hiểu Đông gật đầu, hắn là đại sư huynh của Đan Dược Viện, dù thế nào cũng không thể bị loại ở vòng ba được.

Đối thủ của hắn là Cô Chi Viễn của Thiều Hoa Viện, sức chiến đấu của người này rất đáng gờm.

Rất nhanh đã đến lượt hắn ra sân.

"Cô Chi Viễn của Thiều Hoa Viện!"

"Hoắc Hiểu Đông của Đan Dược Viện!"

Cô Chi Viễn cười nói: "Nghe nói Hoắc sư huynh có kỹ năng luyện đan siêu phàm. Nếu ta có thể đánh bại Hoắc sư huynh bằng một chiêu, thì ta có thể mời Hoắc sư huynh luyện đan cho sư đệ được không?"

"Ồ? Sư đệ tự tin thế là vì cho rằng có thể thắng ta sao?"

Hoắc Hiểu Đông trong lòng không vui, cái này không phải đã là chỉ thẳng vào mũi nói mình không bằng hắn?

"Vậy thì đắc tội rồi!"

Sắc mặt Cô Chi Viễn trở nên nghiêm túc, cả người run lên, hai người giống hệt hắn bước ra, phân thân Tuế Nguyệt!

Hai phân thân gây ra ít áp lực hơn so với hắn, nhưng lại giỏi chiến đấu nhất.


Giống như Kiều Uyển Thanh, việc phân thân ra tận mấy trăm phân thân một lúc như thế là không khôn ngoan tí nào.

Đây là một trận đấu một chọi một, không phải trận chiến tập thể. Có nhiều phân thân thì có ích gì?

Nhưng mà Hoắc Hiểu Đông mạnh hơn hắn, lúc này đã là Đạo Vương viên mãn rồi, hắn chỉ còn cách một bước nữa là đạt tới bán Đạo Hoàng.

Mặc dù là dựa vào thuốc đấy, nhưng tóm lại là cảnh giới người ta mạnh hơn hắn.

"Lên!"

Hai phân thân nhanh chóng tiến lên, đánh vòng tròn với Hoắc Hiểu Đông, bản tôn của hắn thì không ngừng tung ra những đòn tấn công từ phía sau.

Phối hợp vô cùng ăn ý.

Những người xem bên ngoài đều sững sờ.

"Bộ giáp Tuế Nguyệt Viêm!"

Hoắc Hiểu Đông làm sao có thể để bị đánh một cách bị động như thế được, ngọn lửa màu xanh nhạt quấn quanh cơ thể, có sức mạnh phòng hộ cường hãn.

Thuật pháp phòng thủ và công kích thông thường.

Hai phân thân không dám trực tiếp chạm vào, một khi bị nhiễm, phân thân nhất định sẽ bị thiêu cháy.

Hơn nữa phân thân còn liên quan đến bản tôn, ít nhiều cũng sẽ thiêu đốt một chút sinh mệnh.

"Tam hợp trận!"

Cả ba nhanh chóng giàn trận, nhốt Hoắc Hiểu Đông trong kết giới.

"Tuế Nguyệt Lưu Thệ! Đàm Hoa Nhất Hiện!"

Rất khó để thay đổi dòng chảy thời gian trên quy mô lớn, nhưng vẫn có thể thay đổi thời gian trên quy mô nhỏ.

Hoắc Hiểu Đông uất đến cực điểm, bộ giáp Tuế Nguyệt Viêm quanh thân hắn mờ đi từng chút một, nếu tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ thua.

"Nổ!"

Nén Tuế Nguyệt Chi Viêm đến cực hạn, dẫn đến nổ ngay lập tức.

"Bùm!"

Tác động lớn ngay lập tức phá vỡ kết giới.

Cô Chi Viễn bị đẩy ra, cố đè máu nơi cổ họng xuống, bán Đạo Hoàng đúng là lợi hại, hắn đã chạm tới cảnh giới Hoàng rồi, sức công kích của hắn thật sự rất mạnh.

"Khứ Vu Tồn Thanh!"

Sau khi Hoắc Hiểu Đông thoát ra, hắn bấm tay một cái, lúc đó Cô Chi Viễn khó chịu tới cực điểm.

Hắn cảm nhận được pháp lực, dương thần và thân xác hắn bắt đầu tan chảy, thậm chí còn bắt đầu tách ra.

Cưỡng ép trấn áp pháp lực thân xác, nếu không thì sẽ bị tách thành ba phần.

Cô Chi Viễn đã thi triển Tuế Nguyệt Pháp để loại trừ Tuế Nguyệt Cấm trong cơ thể.

Mặc dù Tuế Nguyệt Pháp của Đan Dược Viện không giỏi trong chiến đấu, nhưng cũng không nên coi thường.

Hai chiêu này đã khiến hắn khó chịu.

"Được lắm, mới chỉ Đạo Vương hậu kỳ mà cũng có thể chiến với ta đến tận giờ, xem ra ngươi cung có bản lĩnh đấy”.

Hoắc Hiểu Đông chỉ vào trời và đất: “Lấy trời làm nắp, đất làm lò, vạn vật làm dinh dưỡng, luyện cho ta!"

Tuế Nguyệt Hỏa bùng cháy lên, áp lực đè lên bốn phương tám hướng.


Cô Chi Viễn không thể chạy trốn, không có nơi nào để trốn.

Hắn điên cuồng đập phá, nhưng rất khó có thể phá vỡ cái lò khổng lồ này, hơn nữa, sức mạnh tấn công của hắn đã trở thành dưỡng chất cho Tuế Nguyệt Chi Viêm.

"Cô sư đệ, ngươi có đầu hàng hay không?"

"Không đầu hàng!"

"Được lắm!"

Hoắc Hiểu Đông hai tay bấm niệm pháp quyết, gió Tuế Nguyệt vô tận cuồng nộ trong lò, nơi bị thổi qua trở nên đau rát, thậm chí thần hồn cũng run rẩy.

"Hỏi lại lần nữa, có đầu hàng hay không?"

"Không đầu hàng!"

"Vậy được, vì ngươi không đầu hàng, nên ta đành đá tội vậy”.

Hoắc Hiểu Đông bấm tay một cái, bên trong lập tức truyền ra tiếng rên rỉ: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng... Ta đầu hàng...”

Nghe vậy, Hoắc Hiểu Đông mỉm cười, thu cái lò khổng lồ về.

Cô Chi Viễn quỳ trên mặt đất, thở hổn hển, quần áo bị ngọn lửa đốt thủng lỗ chỗ, vô cùng chật vật!

"Hoắc Hiểu Đông thắng!"

Lạc Bắc Đẩu trong lòng khẽ thở dài, Cô Chi Viễn tuy rằng có thể phỏng đoán tâm ý, nhưng thực lực của hắn cũng không quá nổi trội.

Phải hiểu rằng trên đời này, thực lực vẫn là nhất.

"Sư đệ, đã nhường rồi”.

Hoắc Hiểu Đông thuận lợi qua vòng.

Trận chiến sau đó không có gì đáng xem, vòng thứ ba kết thúc suôn sẻ.

Mười lăm người đứng đầu đã được chọn ra.

Thiều Hoa Viện và Hình Phạt Viện có nhiều đệ tử nhất, lần lượt là Mạnh Tử Bình, Kiều Uyển Thanh, Đoạn Kỳ Lân, Hồng Đình Phương, Ngưu Đại, Ngưu Nhị, Bích Tiêu, Trần Dương.

Hai viện chiếm một nửa danh ngạch.

Vòng tứ kết lát nữa sẽ rất khốc liệt đây.

Bảy tuyển thủ, một tuyển thẳng!

Lần này đối thủ của Trần Dương là đại sư tỷ của Chiến Đường, Lưu Quế Anh!

"Oa, sư đệ, đệ hên thế, thế mà lại có thể đấu với người đẹp như vậy!"

"Sư huynh rất gato với đệ đấy!"

"Lưu Quế Anh, nữ thần trong lòng ta”.

Nhìn chín tên dở hơi hám sắc, Trần Dương lạnh cả sống lưng, Lưu Quế Anh cao lớn cường tráng, mạnh mẽ, cánh tay còn lớn hơn đùi.

Nói chuyện cũng như đàn ông, thế mà lại là nữ thần của họ.

Quả nhiên, thẩm mỹ của mấy tên dở hơi này đúng là hiếm có khó tìm.

"Sư đệ, đừng coi thường cô ấy, người phụ nữ này rất lợi hại, đặc biệt là kỹ năng chiến đấu, ngay cả Chưởng môn cũng hết lời khen ngợi”.


Bích Tiêu nói: "Thực lực của cô ấy là Đạo Vương viên mãn, cô ấy đang đi trên con đường tu luyện thân thể. Đệ nên cẩn thận một chút. Nếu không đánh lại được, đầu hàng thì cũng không có gì phải xấu hổ”.

"Đệ hiểu rồi, sư tỷ!"

Trần Dương nói.

Đúng lúc này, một tiếng hô từ bên cạnh vang lên: “Đại sư huynh được tuyển thẳng à!"

"Này, thật đáng tiếc, người ta muốn xem đại sư huynh đấu mà”.

"Nhưng thế cũng không sao, lên thẳng top 8!"

Trần Dương quay lại nhìn thì thấy người được tuyển thẳng là Hoắc Hiểu Đông.

Độc đinh của Đan Dược Viện.

Cũng tốt, sẽ rất xấu hổ nếu bị loại trong top mười lăm.

Thương Viện chủ sẽ rất khó chịu.

"Trận đấu tạm thời đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu!"

Lạc Bắc Đẩu ngay lập tức biến mất sau khi thông báo.

"Diệp huynh, ta hy vọng có thể đấu với huynh ở bán kết”.

Mạnh Tử Bình đi tới và nói.

"Thế thì còn gì bằng”.

Trần Dương cười cười.

"Này, nói thế là xem thường ta đấy!"

Ngưu Nhị cau mày: “Người thì xấu, mà cứ to mồm. Đừng tưởng rằng ngươi là đại sư huynh của Thiều Hoa Viện mà giỏi nhé, ta đánh tuốt”.

Đối thủ của hắn vào ngày mai là Mạnh Tử Bình!

Mạnh Tử Bình cười cười: “Có bản lĩnh thì tới đê”.

"Bích Tiêu sư muội, ngày mai xin hãy nương tay!"

Kiều Uyển Thanh bước tới nói.

"Tỷ cũng vậy nhé!"

Đối thủ của Bích Tiêu là Kiều Uyển Thanh.

Mấy người hàn huyên vài câu, sau đó rời đi.

......

Ngày thứ ba!

Hôm nay dù là nội môn hay ngoại môn, thì trận đấu đệ tử thân truyền đều sẽ kết thúc.

Vì vậy, bầu không khí của toàn bộ Thiều Hoa Cung đều rất căng thẳng.

Mười lăm thành tám, tám thành bốn, bốn thành hai, trận chung kết!

Những người ra sân đầu tiên là Ngưu Nhị và Mạnh Tử Bình.

Nhị sư huynh của Hình Phạt Viện và đại sư huynh của Thiều Hoa Viện, trận chiến đầu tiên quá hấp dẫn, mọi người tràn đầy chờ mong.

Mặc dù Ngưu Nhị ngoài miệng kêu gào muốn đánh bại Mạnh Tử Bình, nhưng trong lòng lại không có cái gan đó.

Đại sư huynh của Thiều Hoa Viện, đó cũng là đại sư huynh của Thiều Hoa Cung.

Xưa nay đã cao hơn người ta một bậc.

Thực lực của hắn cũng khỏi phải nói.

Có người nói hắn có thể đột phá Đạo Hoàng từ lâu rồi, nhưng hắn đã trấn áp lại.

Có người nói rằng sức chiến đấu hiện tại của hắn có thể so sánh với Đạo Hoàng.


Tóm lại, không có lửa thì làm sao có khói, Ngưu Nhị đang chịu áp lực rất lớn.

"Có cần ta nhường ngươi ba chiêu không?"

Mạnh Tử hai tay đặt sau lưng, trông rất phong lưu.

Đứng với Ngưu Nhị cao lớn thô kệch, tạo thành một sự tương phản rõ nét.

"Không cần”.

Ngưu Nhị liếc mắt, dưới chân đột nhiên phát lực: “Ngưu Ma Oanh Thiên!"

Vừa ra tay đã là một sát chiêu.

Cú đấm này khó đến cực điểm, nó dường như đã chặn đứng đường lui của hắn.

Đôi mắt Mạnh Tử Bình trở nên nghiêm nghị.

Một khi cao thủ đã ra tay thì gạo cũng xay ra cám.

"Bốp!"

Nhìn thấy nắm đấm ngày càng gần, Mạnh Tử Bình ra tay, nắm lấy nắm đấm của Ngưu Nhị, sức mạnh khổng lồ lan tỏa theo bàn tay.

Chân phải của hắn giẫm mạnh xuống đất.

"Bùm!"

Lôi đài cứng rắn lập tức lõm xuống.

Có thể thấy sức mạnh của cú đấm này.

"Mạnh đấy!"

Mạnh Tử Bình nói một câu, lòng bàn tay đột nhiên phát lực.

"Ầm!"

"Khí lực của ngươi được đấy”.

Ngưu Nhị hít một hơi đau đớn, rụt tay lại, trên mu bàn tay xuất hiện dấu năm ngón tay rõ ràng.

"Ngưu Ma Chiến Pháp!"

Cơ thể Ngưu Nhị đột nhiên phình to ra, huyết dịch tăng nhanh, trên đỉnh đầu thậm chí còn xuất hiện sừng.

Theo truyền thuyết, ba nghìn đạo vực được gánh vác bởi ba nghìn thần ma dị chủng khác nhau, trong số đó có một loại thần ma dị chủng gọi là Ngưu Ma.

Pháp lực của Ngưu Ma vô cùng mạnh mẽ, không chỉ gánh vác được đạo vực mà còn sở hữu sức mạnh khó lường.

Ngưu Ma Chiến Pháp này là chiến pháp đỉnh cấp của một đạo cung đỉnh cấp thời kỳ thượng cổ.

Đạo cung đó được gọi là Chiến Thiên Cung.

Chín huynh đệ mỗi người có một bộ chiến pháp trong người. Về lý do tại sao những người khác không sử dụng nó trong trận chiến.

Có nhiều yếu tố khác nhau, có thể là do tu luyện không thành công, hoặc là do không muốn bộc lộ sức mạnh của mình!

Đối với họ, cuộc chiến Tự Liệt mới là thời khắc liều mạng.

"Ta rất ít khi sử dụng thực lực. Ngươi nên tự hào khi có thể thấy được ta dốc toàn lực”.

Ngưu Nhị cười, đầy sự khoe khoang.

Trần Dương dở khóc dở cười, đến lúc nào rồi, mà còn khoe khoang như thế.

Đánh nhau đi, xử hắn đi, đánh bay hắn ra khỏi sàn đấu không được sao?

Vẻ mặt của Mạnh Tử Bình trở nên nghiêm nghị, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể Ngưu Nhị.

Gấp 10 lần so với trước đây.

"Nào, để ta xem sự lợi hại của ngươi nào!"

Mạnh Tử chắp hai tay ngạo nghễ đứng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận