Long Tế

Lúc này lòng Trần Phong nóng như lửa đốt, dùng hết sức lực toàn thân, mọi người trong trang viên chỉ thấy trước mặt có một cơn gió thoảng qua, nhưng cụ thể là gì thì không nhìn rõ.

Ở chỗ khác, Hạ Mộng Dao đã bị ném vào trong tường rào dây thép gai.

Ba con sói đen mắt lóe ánh sáng xanh bỗng chốc lao lên, nhưng vì phản ứng theo bản năng của động vật, nên ba con sói đen không cắn xé Hạ Mộng Dao ngay, mà muốn xác định trước, Hạ Mộng Dao có nguy hiểm với mình hay không.

Bên ngoài tường rào dây thép gai, sắc mặt mọi người lạnh nhạt, không có ai định lên cứu Hạ Mộng Dao.

Trên mặt Đỗ Tử Duyệt, toàn là nụ cười hưng phấn, dường như rất mong chờ cảnh tượng máu me sắp xảy đến.

Vương Giai Manh và Lý Tuyết thì hơi thương hại, không ngờ giằng co với Hạ Mộng Dao nhiều năm vậy thì mà Hạ Mộng Dao lại kết thúc với cảnh thê lương này.

Cũng có một vài nữ sinh nhát gan, đã nhắm chặt mắt, như không nỡ nhìn cảnh Hạ Mộng Dao bị sói đen cắn xé.

Trần Phong, xin lỗi, em có lẽ không gặp anh được nữa rồi... Hạ Mộng Dao nhắm mắt, trên gương mặt xinh đẹp đã đong đầy nước mắt.

"Grừ!"

Con sói đen thủ lĩnh tru lên một tiếng, cuối cùng xác định, Hạ Mộng Dao ở trước mặt không có uy hiếp gì với mình.

Ngay sau đó, hai chân sau của con báo đen nhún mạnh một cái, lao vào Hạ Mộng Dao, há to cái miệng máu me, sau đó lại khép lại.

Hàm răng sói trắng đục cắm phập vào cánh tay Hạ Mộng Dao, máu tươi tuôn trào, nỗi đau thấu tim khiến Hạ Mộng Dao không nhịn được gào thét.

Còn Trần Phong, lúc này còn cách động sói đen cả trăm mét!

Tiếng kêu thảm thiết... là tiếng của Hạ Mộng Dao!

Mắt Trần Phong bỗng chốc như muốn nứt vỡ, đôi mắt đỏ ngầu, ngọn lửa giận ngút trời trong lồng ngực cũng khổng thể đè nén được nữa, cứ thế bùng cháy, trở thành tiếng thét giận giữ thấu trời!

Khí thế!

Khí thế khủng khiếp!

Lấy Trần Phong làm trung tâm, mọi người trong phạm vi trăm mét đột nhiên nghẹt thở, chỉ cảm giác mình như rơi vào vực sâu không đáy, bị sự lạnh lẽo thấu xương bao trùm!

Con sói đen thủ lĩnh cũng ngừng động tác cắn xé, trong mắt sói xuất hiện vẻ sợ hãi nhân tính hóa, là động vật, khứu giác đánh hơi nguy hiểm của nó mạnh hơn con người cả trăm, ngàn lần.

Dù còn cách Trần Phong phải trăm mét, nhưng nó cảm giác được khí thế ngút trời của Trần Phong, cực kì mãnh liệt! Nó cũng biết rõ, nếu nó còn tiếp tục cắn xé người phụ nữ trước mặt thì kết cục chờ đợi nó chỉ có một, chết chắc!

Con sói đen sợ rồi!

Quay đầu bỏ chạy!

Nhưng giây tiếp theo, Trần Phong ở khoảng cách trăm mét đã đến nơi!

Một cái bóng xẹt qua, mấy người Vương Giai Manh và Lý Tuyết mắt chữ A mồm chữ O, người vừa ngang qua là gã vô dụng Trần Phong?

Khoảng cách trăm mét chỉ dùng chưa tới hai giây?

Mọi người dụi mắt theo bản năng, cảm giác mình chắc chắn là hoa mắt rồi.

"Chết đi!"

Tiếp đó, giọng nói chứa lửa giận của Trần Phong vang lên bên tai, mọi người ngẩng đầu, cảnh họ nhìn thấy khiến họ hoảng sợ thực sự.

Ba con sói đen đã chạy được bảy, tám trăm mét, đầu sói thế mà bị một ba cái lá liễu xuyên thủng!

Sau đó ba tiếng "phịch" vang lên.

Ba con sói đen lần lượt ngã xuống, dù là đã chết cũng có thể từ trong mắt ba con sói đen thấy được nỗi hoảng sợ còn sót lại trước khi chúng bỏ trốn, và cả chút mông lung.

Mông lung vì tốc độ của Trần Phong, tại sao có thể nhanh như vậy, hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của chúng với loài người bao lâu nay, khoảng cách trăm mét, vậy mà dùng chưa tới hai giây.

Còn về chiếc lá liễu xuyên thủng đầu chúng, chúng đã không còn cơ hội nghĩ nữa rồi.

"Mộng Dao! Sao lại thế này..." Trần Phong ôm Hạ Mộng Dao đã hôn mê vào lòng, chỉ cảm giác trái tim đau đớn từng cơn, anh hối hận! Anh hận!

Tại sao cứ phải đi gặp Dương Thái lúc này!

Tại sao cứ phải đi gặp Dương Thái lúc Hạ Mộng Dao gặp phiền phức!

Tại sao?!

"Thằng khỉ gió này ở đâu ra vậy? Lũ vô dụng các người chỉ biết ăn không biết làm à? Sao lại cho thằng khỉ gió này vào?" Đỗ Tử Duyệt hai tay chống nạnh, lạnh lùng quát mắng, chỉ một giây nữa thôi, chỉ một giây, là Hạ Mộng Dao sẽ bị ba con sói đen cắn xé rồi, nhưng đúng vào giây cuối cùng đó Trần Phong lại được bảo vệ thả vào, làm hỏng việc tốt của cô ta.

Đỗ... Tử... Duyệt!

Hai mắt Trần Phong đỏ ngầu, ngẩng phắt đầu lên, sát khi ngút trời như sóng to gió lớn ập đến Đỗ Tử Duyệt.

"Bịch, bịch, bịch!"

Đỗ Tử Duyệt không kiểm soát nổi mà liên tục lùi ba bước, sắc mặt bỗng trắng bệch.

"Thằng khỉ gió, dám trừng bà đây? Mày có phải muốn chết không?" Mặc dù cảm nhận được sự khác thường của Trần Phong, nhưng Đỗ Tử Duyệt lại không hề sợ hãi, dù sao đây cũng là Quốc tế Cửu Long, địa bàn của cô ta, hơn nữa phía sau cô ta còn có nhiều bảo vệ thế này, thậm chí đến cả súng săn cũng có, cô ta không tin Trần Phong có thể làm được gì.

Trần Phong nhẹ nhàng đặt Hạ Mộng Dao ra một góc, mặt vô cảm đứng dậy.

Đỗ Tử Duyệt vô thức lùi lại một bước, vội vàng ra lệnh với bảo vệ bên cạnh: "Lên, lũ vô dụng các người! Mau bắt thằng khỉ gió này cho tôi!"

Mấy bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai dám động đậy.

Bắt Trần Phong? Não Đỗ Tử Duyệt bị úng nước rồi, chứ họ thì không!

Người có thể dùng ba chiếc lá liễu giết chết ba con sói đen là người mấy bọn tép riu như họ có thể động vào sao? Chỉ có loại ngu ngốc như Đỗ Tử Duyệt mới không nhìn rõ tình hình.

Thực tế, mọi người có mặt lúc này đều nhận ra có gì đó không đúng, Trần Phong chắc chắn không đơn giản chỉ là người giao hàng!

Thấy không ai dám động đậy, Đỗ Tử Duyệt cũng hơi sợ rồi, vội vàng dọa nạt: "Lũ vô dụng các người, anh tôi là Đỗ Tử Đằng đấy, các người nếu dám trơ mắt nhìn tôi bị thằng khốn này đánh thì anh tôi chắc chắn sẽ giết các người!"

Mấy bảo vệ rụt cổ, nhưng vẫn không ai dám động đậy. Đắc tội Đỗ Tử Đằng, mặc dù rất khổ, nhưng chưa chắc chết, nhưng đắc tội Trần Phong lúc này, thì chắc chắn phải chết!

Đỗ Tử Đằng!

Ánh mắt Trần Phong lạnh lẽo, lúc ấy ở phòng hội nghị, anh đã đoán, Đỗ Tử Duyệt có thể là em gái của Đỗ Tử Đằng, không ngờ đúng thế thật!

Trần Phong đến trước mặt Đỗ Tử Duyệt.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng cảu Trần Phong, Đỗ Tử Duyệt cuối cũng cũng sợ rồi, bắt đầu miệng hùm gan sứa đe dọa Trần Phong: "Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, anh trai tôi là Đỗ Tử Đằng, anh ấy là đại cổ đông của Quốc tế Cửu Long, nếu anh dám động vào tôi, anh ấy chắc chắn sẽ giết chết anh!"

"Cô muốn chết thế nào?" Giọng Trần Phong lạnh băng, đừng nói là Đỗ Tử Duyệt, kể cả Đỗ Tử Đằng đứng trước mặt anh lúc này, anh cũng sẽ khiến Đỗ Tử Đằng hối hận vì đã đến thế giới này!

Thấy sát khi trong mắt Trần Phong có vẻ là thật, không phải giả vờ, Đỗ Tử Duyệt sợ hãi run rẩy, vội vàng chạy ra sau Chu Thiếu Phong: "Ông xã, thằng khốn này muốn giết em, anh mau giết chết hắn đi."

Chân Chu Thiếu Phong run rẩy, bảo Trần Phong giết anh ta còn nghe được, bảo anh ta giết Trần Phong, đùa gì thế.

"Anh giai này, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói, đừng động thủ." Chu Thiếu Phong cười nịnh nọt, anh ta giờ cũng chỉ có thể xoa dịu Trần Phong, sau đó đợi người của Đỗ Tử Đằng đến rồi nói sau, dù gì động tĩnh bên này lớn thế, Đỗ Tử Đằng chắc cũng biết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui