Long Tế

Trần Phong lạnh lùng nhìn Hạ Hạo một cái, là anh họ của Hạ Mộng Dao, vừa nãy khi Vương Vân Na bắt nạt Hạ Mộng Dao, Hạ Hạo không đứng ra, giờ thấy anh bắt nạt Vương Vân Na, Hạ Hạo lại ra mặt tích cực hơn bất kì ai.

Hạ Hạo quả nhiên vẫn là đồ ngu như mọi khi!

Nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Trần Phong, lòng Hạ Hạo đột nhiên hơi sợ, anh ta bị Trần Phong đánh không chỉ một lần, nên biết rõ thân thủ của Trần Phong kinh khủng thế nào, nếu anh ta đấu trực diện với Trần Phong, chắc chắn sẽ bị dần cho bán sống bán chết.

Nhưng ở trước mặt Vương Vân Na, Hạ Hạo cũng không thể sợ hãi, chỉ có thể lấy Hạ Mộng Dao ra uy hiếp.

"Trần Phong, tôi nói cho cậu biết, Hạ Mộng Dao tham ô tiền công trình của công ty, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Nếu cậu không muốn nó ngồi tù, thì bây giờ buông Vân Na ra ngay lập tức, xin lỗi Vân Na!" Hạ Hạo mạnh miệng nói.

"Nếu tôi không buông thì sao?" Trần Phong đột nhiên cười khẩy.

"Vậy cậu cứ chờ Hạ Mộng Dao đi tù mọt gông đi." Hạ Hạo hung dữ uy hiếp.

Trần Phong cười ha ha, đồ ngu!

Thấy Trần Phong cố chấp không nghe, Hạ Hạo bỗng không nhịn được nữa.

"Trần Phong, cậu đừng có không biết điều, tôi đã rất nể mặt cậu rồi, nếu không phải nể mặt cậu, thì tôi đã giao chứng cứ Hạ Mộng Dao tham ô tiền công trình cho tòa án rồi."

"Vậy tôi còn phải cảm ơn anh à?" Trần Phong cười khinh bỉ.

"Cảm ơn tôi thì không cần." Hạ Hạo không hề nghe ra ý mỉa mai trong lời Trần Phong nói, vẫn tự biên tự diễn: "Chỉ cần cậu trả chiếc Koenigsegg cho công ty, mọi việc trước đây của tôi và cậu có thể xí xóa hết, tôi cũng có thể không so đo việc Hạ Mộng Dao tham ô tiền công trình."

Trần Phong cười khẩy, đồ ngu Hạ Hạo này thế mà còn dám có ý đồ với xe mình, trả cho công ty có khác gì trả cho Hạ Hạo đâu.

Hạ Hạo vẫn đang nói lí với Trần Phong, Vương Vân Na lại không nhịn được: "Hạ Hạo, anh nói với thằng vô dụng này làm gì, ra tay dạy hắn một bài học luôn đi."

Dạy Trần Phong một bài học? Khóe môi Hạ Hạo co giật, mẹ kiếp, cô đi dạy một bài thử xem.

Thấy Hạ Hạo vẫn thờ ơ, Vương Vân Na đột nhiên giận sôi, mở miệng chửi luôn: "Hạ Hạo, bà đây đúng là mắt mù, thế mà lại vừa ý loại nhát cáy như anh."

"Vân Na, em nghe anh nói..." Hạ Hạo đỏ mặt tía tai muốn giải thích, nhưng lại bị Vương Vân Na ngắt lời: "Nhát chính là nhát, đừng có viện cớ với bà, bà dám đánh con khốn Hạ Mộng Dao rồi, mà anh còn không dám đối phó với loại vô dụng như Trần Phong, anh đúng là đồ rác rưởi!"

"Cô từng đánh Mộng Dao?" Sắc mặt Trần Phong lạnh hẳn đi, lúc ở núi Ngọc Tuyền, anh đã thấy mặt Hạ Mộng Dao có gì đó không đúng, nhưng lúc ấy anh không nghĩ nhiều, giờ xem ra Hạ Mộng Dao có lẽ đã bị người đàn bà này đánh thật.

"Bà đây đánh con khốn này đấy thì làm sao? Đồ vô dụng như anh còn muốn trả thù cho cô ta chắc?" Vương Vân Na nhạo báng, cô ta không sợ Trần Phong làm gì cô ta, sau lưng cô ta không chỉ có một mình người đàn ông Hạ Hạo này.

"Dùng cái tay nào đánh?" Giọng Trần Phong đột nhiên bình tĩnh lại.

Người quen thuộc với Trần Phong đều biết, Trần Phong càng bình tĩnh thì tức là càng phẫn nộ.

"Anh quan tâm bà dùng tay nào đánh làm gì?" Vương Vân Na hừ một tiếng.

Trần Phong mỉm cười: "Nếu cô đã không nói, vậy tôi coi như cô dùng cả hai tay đánh."

"Anh định làm gì?" Vương Vân Na cảnh giác nhìn Trần Phong một cái, nụ cười của Trần Phong khiến cô ta có cảm giác sởn tóc gáy.

"Không làm gì." Trần Phong lắc đầu, ngừng một lát, lại nói: "Chỉ là muốn cho cô một bài học."

"Bài học?" Vương Vân Na nhếch mép khinh bỉ: "Chỉ với đồ vô dụng như anh mà muốn dạy cho tôi bài..."

"Răng rắc!"

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

Chữ học còn chưa nói xong thì đã bị thay thế bởi tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, Vương Vân Na quỳ một gối xuống đất.

Nhìn Vương Vân Na quỳ một gối trên đất kêu thảm thiết, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì cả.

Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì thế?

Vương Vân Na làm sao vậy? Sao lại quỳ xuống rồi?

"Không đúng! Mọi người nhìn tay Vương tổng kìa!" Cuối cùng có người tinh mắt phát hiện ra điều bất thường.

Ánh mắt mọi người chuyển đến tay Vương Vân Na, sau đó ngập tràn kinh ngạc.

Hay tay Vương Vân Na thế mà gãy rồi!

Bị gãy từ phần cổ tay! Cứ như bị người ta cố tình bẻ gãy, thậm chí có thể thấy được xương màu trắng đục ở chỗ cổ tay!

Da đầu mọi người tê dại, rõ ràng đây là tác phẩm của Trần Phong.

Có điều anh rốt cuộc làm vậy bằng cách nào?

Mọi người có mặt không ai nhìn rõ động tác của Trần Phong!

Chỉ biết Vương Vân Na đang nói hăng thì quỳ xuống đất.

Thậm chí đến cả bản thân Vương Vân Na cũng chưa chắc biết Trần Phong bẻ gãy cổ tay cô ta thế nào, đến tận khi chỗ cổ tay truyền đến cơn đau đớn thấu tim, cô ta mới phản ứng được.

Chỉ có thể nói tốc độ của Trần Phong quá nhanh!

"Bài học này cô hài lòng không?" Trần Phong thản nhiên hỏi, với người dám chạm vào vẩy ngược của anh, anh chắc chắn sẽ không nương tay.

Vương Vân Na quỳ một chân trên đất, cả người đều đang run rẩy, bởi vì quá đau, nên trên trán cô ta đã đổ đầy mồ hôi.

Có điều dù là vậy, cô ta vẫn nhìn Trần Phong với ánh mắt ngập hận thù, khàn giọng nói: "Tao... tao sẽ giết mày!"

"Được thôi, tôi đợi cô đến giết tôi." Trần Phong mỉm cười, người muốn giết anh có thể xếp từ Thành Nam đến Thành Bắc, nhưng giờ anh vẫn sống nhăn.

"Trần Phong, cậu... cậu quá đáng quá rồi!" Hạ Hạo nhịn mãi mới rặn ra được một câu này, mặc dù ngoài miệng trách Trần Phong quá đáng, nhưng cơ thể Hạ Hạo lại rất thật thà, anh ta lúc này cách Trần Phong gần mười mét, nếu không phải đông người chen chúc, anh ta còn có thể cách xa hơn chút.

"Anh muốn ra mặt thay cô ta?" Trần Phong liếc Hạ Hạo một cái, cười giả lả.

Bị Trần Phong khiêu khích trước mặt nhiều người như vậy, nếu là Hạ Hạo ngày xưa chắc chắn sẽ không nhịn được, nhưng Hạ Hạo lúc này lại như một Ninja rùa, thế mà cố nhịn xuống, chỉ có điều trên mặt có thêm chút xấu hổ.

Đúng lúc này, một chiếc Range Rover đỗ giữa đường.

Cửa xe mở ra, Hạ Vân Thịnh chống gậy ba toong bước xuống xe.

"Mau tránh ra, mau tránh ra!"

"Chủ tịch đến rồi!"

Hạ Vân Thịnh vừa xuất hiện, mọi người nhà họ Hạ như là tìm được trụ cột, trên mặt ngay lập tức tươi tỉnh hẳn.

"Ông nội!"

Hạ Hạo cũng mừng rơn, bước mấy bước đến trước mặt Hạ Vân Thịnh, định tố cáo trước.

"Ông nội, Trần Phong cậu ta..." Hạ Hạo giả vờ phẫn nộ nói, nhưng anh ta chưa nói xong bên tai đã vang lên tiếng quát nghiêm nghị.

"Quỳ xuống!" Người nói lời này đương nhiên là Hạ Vân Thịnh, Hạ Vân Thịnh lúc này mặc dù trông ốm yếu, nhưng trên người vẫn có cảm giác uy nghiêm không thể nghi ngờ.

"Ông nội?" Hạ Hạo không hiểu, muốn quỳ cũng phải là thằng vô dụng Trần Phong quỳ chứ, sao ông nội lại bảo anh ta quỳ.

"Ông bảo cháu quỳ xuống, tai cháu điếc rồi à?" Cả mặt Hạ Vân Thịnh toàn là tức giận, gậy ba toong trong tay gõ mạnh xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui