Long Tế

Mặc dù phẫn nộ, nhưng Tôn Thuyên không phẫn nộ đến mức đánh mất lí trí.

Hắn biết rõ, mình chắc chắn không phải đối thủ của Trần Phong.

Hơn nữa Trần Phong còn có gia thế cực lớn, nếu không thì cũng sẽ không khiến Đặng Thế Kỳ phải chịu thua.

Đúng lúc Tôn Thuyên đang nghĩ làm sao để nhận thua trước mặt Trần Phong cho có thể diện chút, thì Tô Mạn - cô nàng mẫu trẻ bên cạnh hắn, lại nói trước, giọng điệu mỉa mai: "Nói gì thế? Anh Tôn của chúng ta sao có thể quen loại rác rưởi này?"

"Loại rác rưởi này, còn không xứng xách dép cho anh Tôn của chúng ta." Tô Mạn hừ một tiếng khinh thường, đây là lần đầu tiên cô ta lộ diện trước mặt đám đàn em của Tôn Thuyên, đương nhiên phải nói vài câu thể hiện địa vị của cô ta.

Mà lúc này, thứ duy nhất có thể khoe khoang địa vị của cô ta chính là Trần Phong không biết sống chết là gì.

Nghe thấy lời này của Tô Mạn, đám Đoàn Siêu thoáng cái thở phào, không biết thì tốt.

"Còn ngơ ra đó làm gì, ra tay đi!" Thấy đám đánh thuê còn đứng yên, Tô Mạn bắt đầu sốt sắng ra lệnh.

Lúc này, cô ta chỉ muốn chơi trội, căn bản không để ý thấy biểu cảm trên mặt Tôn Thuyên nhăn nhó cỡ nào.

Thấy nhóm đánh thuê sắp hành động, Tôn Thuyên cũng không nhịn được nữa, hắn đứng ra, quát: "Dừng tay!"

Tất cả giật mình.

Mấy người bọn Đoàn Siêu ngơ ngác nhìn nhau, dừng tay? Bọn hắn không nghe nhầm chứ?

"Anh Tôn, tại sao..."

"Bốp!"

Tô Mạn còn muốn hỏi tại sao Tôn Thuyên muốn dừng tay, nhưng Tôn Thuyên không cho cô ta cơ hội, cho cô ta ăn ngay một cái bạt tai.

Cái bạt tai này ngay lập tức khiến Tô Mạn ngẩn người.

"Mẹ kiếp, ai cho cô gan để cô ra tay với cậu Trần?"

Tôn Thuyên chỉ vào mũi Tô Mạn tức giận mắng.

Ầm!

Cậu Trần?!

Lời này của Tôn Thuyên như một tia sấm sét, ngay lập tức khiến mấy người bọn Đoàn Siêu sửng sốt.

Cậu Tôn thế mà lại gọi thằng kia là cậu Trần?!

Sao có thể?

Mấy người bọn Đoàn Siêu hơi khó chấp nhận, nhưng sau đó, hành động của Tôn Thuyên lại nói cho bọn hắn biết, không có gì là không thể.

Tôn Thuyên bước đến trước mặt Trần Phong, lễ phép khom lưng, mỉm cười: "Cậu Trần, xin lỗi, người phụ nữ tôi mới tìm, không hiểu chuyện, chưa từng gặp cậu Trần nên mới mạo phạm cậu Trần."

Trần Phong mỉm cười, không để ý Tôn Thuyên.

Tôn Thuyên ngoảnh đầu, nhìn Tô Mạn gầm lên: "Đồ ngu, còn không qua đây xin lỗi!"

"Cậu Trần, xin lỗi."

Tô Mạn tủi thân nói, cô ta không hiểu, tại sao một thằng ất ơ lại đột nhiên trở thành cậu chủ gì đó.

"Đù má! Nghiêm túc chút cho ông!"

Thấy Tô Mạn còn dám nói cho có lệ, Tôn Thuyên bỗng chốc tức giận không thôi, ngẩng dậy đạp một phát vào bụng dưới của Tô Mạn, đạp cho Tô Mạn ngã lăn quay.

Tô Mạn kêu la thảm thiết ngã xuống đất.

Sau đó tràn ngập sợ hãi bò dậy, bò đến trước mặt Trần Phong, bộp, bộp, bộp, dập mạnh đầu ba cái.

"Cậu Trần, xin lỗi, xin lỗi..."

Lần này, Tô Mạn không dám có chút lấy lệ nào.

"Xin lỗi là xong à?" Trần Phong thản nhiên nói.

Tôn Thuyên sửng sốt, dường như nghĩ đến cái gì, cười trừ nói: "Cậu Trần nếu cậu thích thì hôm nay có thể để con khốn này ở cạnh cậu, kĩ thuật trên giường của con khốn này..."

"Cút!" Tôn Thuyên còn chưa nói xong đã bị Trần Phong chán ghét ngắt lời, thứ bẩn thỉu này tặng cho anh, anh cũng không thèm.

"Tôi nói là bọn hắn đâm hỏng xe bạn tôi, việc này phải làm sao?" Trần Phong lại chỉ mấy người bọn Đoàn Siêu đang nhũn hết cả chân.

Tôn Thuyên cười ngượng ngùng, lúc này mới hiểu ra, vừa nãy hắn nghĩ nhiều rồi.

"Cậu Trần xe của bạn cậu đâu, tôi bảo bọn họ mua cái mới cho bạn cậu." Tôn Thuyên cười nói.

"Bọn hắn mua được sao?" Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, mặt Tôn Thuyên bỗng trắng bệch như bị chùy nện.

Diệp Hải Đường!

Không cần quay đầu, hắn cũng biết, chủ nhân giọng nói này là Diệp Hải Đường.

Nữ ma đầu này sao cũng ở đây?

Diệp Hải Đường đến trước mặt Tôn Thuyên, từ lúc nãy sau khi đám Vương Khôn đến, cô ta vẫn ở bên cạnh hóng hớt, nên Tôn Thuyên căn bản không chú ý đến sự tồn tại của cô ta.

Nhưng bây giờ thấy rồi.

"Cô... cô Diệp..." Lưỡi Tôn Thuyên bắt đầu ríu cả lại, nỗi sợ của hắn với Diệp Hải Đường thậm chí còn hơn cả với Trần Phong.

Thân phận của Trần Phong không rõ, nhưng Diệp Hải Đường lại là người đứng đầu ai cũng thấy của Thương Châu!

Dù thế nào hắn cũng không ngờ, trong những người đám ngu ngốc Đoàn Siêu đắc tội còn có Diệp Hải Đường!

Nếu biết Diệp Hải Đường ở đây, có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không đến.

"Chiếc xe đó của tôi, là của tổng công ty Land Rover ở nước Y đặt làm riêng cho tôi, sau đó nó còn được mang đến nước D độ lại, rồi vận chuyển đường hàng không về cho tôi, mất hơn năm mươi triệu, anh nói xem, họ đền nổi không?" Diệp Hải Đường hỏi.

"Phịch!"

Đoàn Siêu ngồi bệt xuống đất, hắn bị dọa cho choáng váng rồi.

Hơn năm mươi triệu, hắn căn bản không đền được.

Hơn nữa dù có đền được thì sau này hắn còn đường sống không?

Từ xưng hô của Tôn Thuyên, không khó để biết, cô Diệp này chính là Diệp Hải Đường danh tiếng lẫy lừng.

Đắc tội Diệp Hải Đường có nghĩa là đắc tội hơn nửa Thương Châu.

Dù Diệp Hải Đường tha cho hắn, thì sau khi hắn về nhà, trong nhà cũng sẽ đánh gãy hai chân hắn để cảnh cáo.

"Bảo bọn hắn nhảy một bài cho tôi đi."

Tôn Thuyên còn đang nghĩ xem phải làm hài lòng Diệp Hải Đường thế nào, thì Diệp Hải Đường lại đột nhiên nói.

"Nhảy một bài?" Tôn Thuyên há hốc miệng.

Trần Phong cũng là vẻ mặt quái dị, cái cô này lại làm gì thế?

"Ừ, nhảy một bài." Diệp Hải Đường rất trịnh trọng gật đầu, sau đó chuyển mắt sang nhóm Đoàn Siêu: "Hai con hổ biết không?"

Nhóm Đoàn Siêu mắt chữ A mồm chữ O, đây là... yêu cầu kì cục gì thế?

"Không biết?" Thấy mấy người Đoàn Siêu không nói gì, Diệp Hải Đường không nhịn được cau đôi mày liễu lại.

"Biết!" Đoàn Siêu nuốt nước bọt, vội vàng nói, lúc này dù có không biết thì cũng phải biết, nếu không thì không biết ma nữ Diệp Hải Đường này sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng gì khác.

"Biết thì nhảy đi."

Diệp Hải Đường gật đầu.

Mấy người bọn Đoàn Siêu hơi ngượng ngùng đứng dậy, chỉ thấy mặt nóng ran.

Ai có thể ngờ, có một ngày, những cậu ấm giàu có cao ngạo như bọn họ, lại đến mức phải nhảy hai con hổ giữa phố, hơn nữa còn ở trước mặt bao nhiêu người thế này.

Đoàn Siêu bắt đầu lắc trước, nhưng động tác lại vô cùng cứng nhắc.

"Vừa nhảy vừa hát." Mặt Diệp Hải Đường lạnh tanh nói.

Động tác của Đoàn Siêu khựng lại, sau đó cười gượng hát:

- Hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh...

- Một con không có đuôi, một con không có tai, đúng là kì quái...

"Ha ha ha ha!"

Đám đông phá lên cười, nhiều người lấy điện thoại ra, bắt đầu quay phim, đăng lên vòng bạn bè.

Lúc mới đầu, mấy người bọn Đoàn Siêu còn ngại ngùng, nhưng sau khi bị cười nhạo, thì lại thả lỏng hoàn toàn, bắt đầu tùy ý lắc lư.

Mười mấy thanh niên cả nam lẫn nữ tóc tai đủ loại màu sắc tụ lại, hát, nhảy hai con hổ, tạo thành cú sốc thế nào nghĩ thôi cũng biết.

Khóe môi Trần Phong giần giật, anh tin, cảnh hôm nay chắc chắn sẽ khiến bọn Đoàn Siêu cả đời khó quên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận