Long Tế

"Sen đá?" Trần Phong cau mày, anh hình như từng nghe Tiêu Quốc Trung nhắc đến, sen đá là một loại linh dược tính hàn đáng giá vạn vàng, cực kì có công hiệu để loại trừ hỏa độc.

Nhưng sen đá không phải bình thường chỉ có nơi cực lạnh với mọc sao? Đám Trần Trạch Văn sao lại chạy đến Thương Châu tìm sen đá? Trần Phong nghĩ bụng.

"Các người tìm sen đá phải đến núi Côn Lôn tìm chứ, sao lại chạy đến Thương Châu làm gì?" Trần Phong hỏi, mặc dù Thương Châu ở miền bắc, nhưng nhiệt đột lại luôn cao cực kì, căn bản không thích hợp cho sen đá sinh trưởng.

Trần Trạch Văn rất có thể đang nói dối.

Trần Trạch Văn sửng sốt: "Tiền bối, Thương Châu cũng có sen đá."

"Thương Châu có?"

"Có, ở núi Ngọc Tuyền."

Trần Trạch Văn rất chắc chắn.

Trần Phong hơi sửng sốt, núi Ngọc Tuyền là địa bàn của anh, có sen đá không mà anh không biết chắc?

"Tiền bối, suối Ngọc của núi Ngọc Tuyền nối với một hồ cổ, trong hồ cổ đó có sen đá." Trần Trạch Văn nói.

"Sao tôi không biết núi Ngọc Tuyền có hồ cổ?" Trần Phong càng khó hiểu hơn, anh cũng coi như là hiểu núi Ngọc Tuyền, dù gì lúc đầu anh cũng đầu tư năm mươi tỉ vào khai thác núi Ngọc Tuyền, nhưng việc núi Ngọc Tuyền có hồ cổ anh lại chưa nghe bao giờ.

"Tiền bối không biết cũng bình thường." Trần Trạch Văn không ngạc nhiên với việc này: "Hồ cổ của núi Ngọc Tuyền, đến cả dân sống nhiều đời trên núi cũng chưa chắc biết chứ đừng nói tiền bối."

"Tôi biết được cũng là vì sư phụ tôi."

"Ba mươi năm trước, sư phụ tôi từng đến Thương Châu một lần, lúc đi ngang qua núi Ngọc Tuyền, ông lão vô tình phát hiện bí mật của suối Ngọc ở núi Ngọc Tuyền."

"Hạ nguồn của suối Ngọc nối với một cái hồ."

"Hồ cổ quanh năm suốt tháng ẩn trong lòng đất, cả ngày không thấy ánh nắng, nước hồ lạnh thấu xương, người bình thường nếu vào thì không đến một phút sẽ bị đóng băng."

"Nhưng sư phụ tôi năm ấy tu vi thâm hậu, kiên trì ở trong hồ được mười phút mới đi."

"Sen đá được ông phát hiện khi rời khỏi đó, tổng cộng có ba gốc, nhưng năm ấy ba gốc vẫn chưa lớn."

"Lần này bọn tôi đến chính là muốn xem thử ba gốc sen đá năm ấy đã lớn chưa, nếu lớn rồi thì ba gốc chúng tôi chỉ lấy một gốc, hai gốc còn lại bọn tôi bằng lòng tặng tiền bối, coi như là quà bồi thường vì mạo phạm cô Hạ."

Lời này của Trần Trạch Văn nói rất khách sáo, ba gốc sen đá, hắn chỉ lấy một gốc, hai gốc còn lại đều tặng cho Trần Phong, có thể thấy hắn rất chân thành.

Trần Phong trầm ngâm một lúc, không nói gì.

Sen đá đúng là linh dược cực kì hiếm thấy, trăm năm mới lớn một lần, thậm chí có thể gọi là báu vật của đất trời rồi.

Ngoài việc loại hỏa độc ra, thì nó còn có công hiệu rèn luyện thân thể, dưỡng nhan.

Nếu chỉ dùng rèn luyện thân thể thì có thể biến một người không có bất kì căn cơ võ thuật nào tôi luyện thành một võ sĩ Minh Kình trong mười ngày!

Nếu dùng dưỡng nhan thì nó có thể khiến dung mạo một cô gái thay đổi chậm mười năm.

Từ đó có thể thấy, công hiệu của sen đá đáng sợ thế nào.

Dù là nhà họ Trần, thì sen đá cũng là thứ khó mà có được, căn bản không thể dùng tiền để cân đo đong đếm.

Giờ núi Ngọc Tuyền một lúc có tận ba gốc, nếu nói không động lòng chút nào là không thể.

Nhưng động lòng thì động lòng, Trần Phong vẫn chưa đến mức có ý đồ không tốt.

"Tôi chỉ cần một gốc, gốc còn lại, tôi có thể mua với giá một tỉ." Trần Phong nói, mặc dù Trần Trạch Văn nói muốn tặng anh hai gốc, nhưng nếu anh nuốt hết hai gốc, thì hơi khó coi.

Nhưng không lấy gốc nào thì cũng không được, dù sao núi Ngọc Tuyền giờ cũng là địa bàn của anh, đám Trần Trạch Văn tìm của quý trong địa bàn của anh, chia cho anh một gốc cũng là lẽ đương nhiên.

Nên cách tốt nhất là lấy một gốc, mua một gốc.

Giá một tỉ, không cao so với giá thật của sen đá, thậm chí còn hơi thấp, nhưng đây coi như thành ý mà Trần Phong muốn bày tỏ.

Một tỉ!

Giá Trần Phong đưa ra khiến bốn anh em họ Trần sợ hết hồn, có đánh chết họ, họ cũng không ngờ Trần Phong vừa nói cái đã trả một tỉ.

Những năm qua ở nước ngoài họ kiếm không ít tiền, nhưng cũng chưa có một tỉ.

Hơn nữa sư phụ lần này bị thương nặng, để đút lót quan hệ, chỗ tiền đó bị họ tiêu gần hết rồi, nếu không thì đường đường bốn võ sĩ như họ sao có thể đến mức đi cướp kho vàng chứ.

Giờ Trần Phong nói một câu đã là một tỉ, hơn nữa đồ muốn mua còn là đồ họ vốn muốn tặng không, việc này sao mà không khiến họ kinh ngạc được?

Nhưng dù kinh ngạc, Trần Trạch Văn cũng không dám có ý đồ gì với một tỉ kia.

"Tiền bối cứ nói đùa, hai gốc sen đá là vãn bối tự nguyện hiếu kính tiền bối, vãn bối sẽ không lấy xu nào hết..."

"Tôi không đùa." Trần Trạch Văn chưa nói xong thì đã bị Trần Phong hờ hững ngắt lời: "Tôi nói mua là mua, một tỉ, tôi sẽ không thiếu ông xu nào."

Mọi người lại lần nữa bị sự mạnh mẽ của Trần Phong làm cho sững người, đến cả Hạ Mộng Dao lúc này cũng choáng váng, mặc dù cô biết từ trước, Trần Phong có rất nhiều tiền, nhưng cô lại chưa từng hỏi Trần Phong rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Đến tận hôm nay, Trần Phong vì mua một đóa hoa sen mà một phát trả một tỉ, cô mới biết, tài sản Trần Phong có bây giờ có lẽ là con số mà cô không thể với tới được.

Một tỉ, đủ để mua hai, ba nhà họ Hạ rồi.

"Tiền bối..." Trần Trạch Văn còn định nói thêm gì đó.

Trần Phong lại xua tay, nói: "Được rồi, đừng nói nữa, cứ quyết thế đi."

"Đến lúc đó, tôi sẽ đi hái sen đá với bốn người các ông."

"Rõ, tiền bối." Trần Trạch Văn vội vàng khom người, Trần Phong đã nói đến thế rồi, hắn đương nhiên không dám từ chối nữa.

Đương nhiên, hắn cũng hiểu, Trần Phong vẫn không yên tâm với hắn, nếu không sẽ không đề nghị cùng đi hái sen đá.

Nói xong, Trần Phong bèn chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này, huyết ngọc trên cỏ Trần Trạch Văn lại lộ ra, huyết ngọc này ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh.

"Hoàng Lão Tam là gì của ông?" Trần Phong nheo mắt, miếng huyết ngọc trên cổ Trần Trạch Văn đeo, năm năm trước lúc du lịch nước ngoài cùng Tiêu Quốc Trung anh từng thấy.

"Tiền bối biết sư phụ tôi?"

Trần Trạch Văn kinh ngạc, Hoàng Lão Tam là biệt hiệu của sư phụ hắn, chỉ có người cực kì thân thiết với sư phụ mới biết, Trần Phong này sao lại biết?

"Sư phụ?"

Sắc mặt Trần Phong lúc này hơi kì quái, anh không ngờ, thế giới nhỏ như vậy, bốn người này thế mà lại là đồ đệ của Hoàng Lão Tam.

"Coi như là biết đi." Vẻ mặt của Trần Phong khôi phục bình tĩnh rất nhanh, thực ra quan hệ giữa anh và Hoàng Lão Tam không thể dùng chữ biết là nói rõ được.

Nói nghiêm khắc thì anh còn là ân nhân cứu mạng của Hoàng Lão Tam.

Năm ấy sau khi Tiêu Quốc Trung dẫn anh đến nước ngoài thì vứt anh đến nước M, anh quen Hoàng Lão Tam ở đó.

Khi đó Hoàng Lão Tam rất có thế lực ở nước M, là ông trùm bang hội của bang người Hoa ở nước M, thực lực giai đoạn cuối Ám Kình.

Còn anh năm đó chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu Ám Kình.

Quá trình quen biết Hoàng Lão Tam cũng rất thú vị.

Năm đó Hoàng Lão Tam có một người con trai, tên là Hoàng Thiên Bá, Hoàng Thiên Bá đối nhân xử thế ngông cuồng, hống hách, thích nhất là bắt nạt đàn ông, cưỡng ép phụ nữ, rêu rao khắp nơi, là cậu ấm ăn chơi có thanh danh kém nhất ở nước M.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui