Long Tế

Ba trăm nghìn, qua tay Bành Diễm Phương thành một trăm nghìn, rồi sau khi qua tay Vương Đức Phát lại biến thành một nghìn.

Còn không cả được 1% của một trăm nghìn!

Việc này nếu đồn ra ngoài thì danh tiếng nửa đời người của Vương Hoằng Nghị ông sẽ mất sạch!

"Bác trai, bác đừng giận".

"Bố, bố đừng giận".

Thấy Vương Hoằng Nghị lại tức đến mức suýt ngất, Lý Thế Bình và Vương Thi Viện vội vàng tiến lên đỡ.

"Bố, xin lỗi, con thực sự không muốn thế...", Vương Đức Phát khóc lóc ra vẻ tội nghiệp, thực tế hắn lúc này sắp hối hận xanh ruột rồi, lúc đầu quyết định cho Trần Phong một nghìn ở cửa sòng bạc, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến việc sẽ xảy ra cảnh thế này.

Theo hắn thấy một thằng dân tỉnh lẻ như Trần Phong không có tư cách đấu với hắn, dù thế nào hắn cũng là con trai ruột của Vương Hoằng Nghị, chẳng lẽ Vương Hoằng Nghị còn không tin hắn?

Đáng tiếc, hắn đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Vương Hoằng Nghị, cũng đánh giá thấp bản lĩnh của Trần Phong, Trần Phong thế mà dám đến thẳng nhà họ Vương, gặp trực tiếp Vương Hoằng Nghị đối chất với ông.

"Thằng mất dạy, ngọc gia truyền mày cũng dám thế chấp cho sòng bạc, còn cái gì mày không dám làm?", Vương Hoằng Nghị tức đến mức ngón tay run rẩy, mặc dù đã biết Vương Đức Phát mê cờ bạc, nhưng không ngờ Vương Đức Phát lại mê đến mức này, đến cả ngọc gia truyền cũng dám thế chấp.

"Bác trai, bác đừng nóng, cháu có chút quan hệ với bên sòng bạc, miếng ngọc anh cả thế chấp, để cháu bảo họ đưa đến cho bác", Lý Thế Bình vỗ về Vương Hoằng Nghị, lại khéo léo khoe khoang quan hệ của mình, ngay lập tức nhận được hảo cảm của Vương Thi Viện.

"Bố, bố đừng giận, anh cả đã biết sai rồi", Vương Thi Viện cũng an ủi Vương Hoằng Nghị một câu, nhưng lúc cô ta nói lại lạnh lùng nhìn Trần Phong một cái, sự chán ghét trong mắt khỏi nói cũng biết.

Mặc dù việc này là do Vương Đức Phát làm sai, nhưng cô ta cảm thấy Trần Phong cũng có lỗi rất lớn.

Trần Phong không nên vì một trăm nghìn mà xông vào nhà họ Vương.

Kẻ tiểu nhân lòng tham không đáy! Vương Thi Viện đánh giá trong lòng.

Dưới sự vỗ về của mấy người, tâm trạng Vương Hoằng Nghị cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều, sau khi bực bội nhìn Vương Đức Phát thì mắng: "Thằng mất dậy, còn không xin lỗi Tiểu Phong!".

"Xin lỗi, xin lỗi, người anh em Trần Phong, tôi không nên bôi nhọ cậu, tôi lòng tham không đáy, tôi được nước lấn tới, mong cậu tha thứ cho tôi...", thái độ của Vương Đức Phát rất thành khẩn, vừa nói còn vừa tự tát mình.

Trần Phong cau mày, Vương Đức Phát rõ ràng là giả vờ, nhưng hắn có thể làm đến mức này, Trần Phong cũng không có cách nào nói thêm nữa, chỉ đành lạnh nhạt nhả ra bốn chữ: "Không có lần sau".

"Người anh em Trần Phong yên tâm, sẽ không có lần sau", Vương Đức Phát thề thốt đảm bảo, còn trong lòng nghĩ sao thì chỉ bản thân biết.

Sắc mặt Vương Hoằng Nghị dịu lại: "Tiểu Phong này, việc này chú cũng có chỗ không đúng, chú phải đích thân đi đón cháu mới đúng, aiz...".

"Chú Vương, chú đừng nói vậy, chú bị ốm cháu đều thấy cả, hơn nữa cháu có tay có chân có thể tự đến được", Trần Phong mỉm cười nói khách sáo.

Vương Hoằng Nghị hơi ngẩng đầu, sau khi nhìn Bành Diễm Phương một cái thì lại dùng giọng điệu như ra lệnh: "Diễm Phương, đi lấy cho Tiểu Phong năm trăm nghìn".

Năm trăm nghìn?!

Mình không nghe nhầm chứ? Bố thế mà muốn bồi thường cho thằng nhà quê này năm trăm nghìn? Mắt Vương Đức Phát trợn trừng, con ngươi co lại, bỗng chốc cả người bị oán hận lấp đầy.

Bành Diễm Phương ở chỗ khác cũng vẻ mặt này, răng sắp bị cắn nát rồi.

"Còn ngơ ra đó làm gì? Đi lấy đi!", thấy Bành Diễm Phương không động đậy, cơn tức trong lòng Vương Hoằng Nghị lại dâng lên.

Cơ thể Bành Diễm Phương giật bắn, mặc dù không cam lòng cực kì nhưng lúc này bà ta lại không dám phản bác ý của Vương Hoằng Nghị.

Đang định đi lấy tiền thì lúc này Trần Phong lại thản nhiên nói: "Chú Vương, năm trăm nghìn nhiều quá, Tiểu Phong không nhận nổi, Tiểu Phong chỉ lấy một trăm nghìn là đủ rồi".

"Tiểu Phong, một trăm nghìn sao đủ? Ngày trước ông Hạ cho chú vay một trăm nghìn nếu gửi ngân hàng thì tiền lãi giờ cũng không chỉ một trăm nghìn. Còn cả cháu nữa, vất vả đến Trung Hải trả ngọc cho chú, chú lại khiến cháu chịu nỗi oan thế này, về tình về lý chú đều phải bồi thường cho cháu".

"Năm trăm nghìn không nhiều, thậm chí chú thấy còn hơi ít!", lời này của Vương Hoằng Nghị nói chắc như đinh đóng cột, căn bản không cho Trần Phong cơ hội phản bác.

Không thể từ chối, Trần Phong cũng chỉ đành yên tâm nhận.

Chưa được mấy phút, Bành Diễm Phương đã lấy một cái thẻ ngân hàng ra, không tình nguyện đưa cho Vương Hoằng Nghị.

Vương Hoằng Nghị mỉm cười đưa thẻ cho Trần Phong.

"Tiểu Phong, tối ở lại ăn cơm đi, lần này cháu đến chú Vương cũng không có gì để tiếp đón cháu, tay nghề của mẹ Lưu khá lắm, tổ tiên của bà ấy ngày trước là ngự trù trong cung, sở trường làm Phật Nhảy Tường, hôm nay cháu phải nếm thử đấy", Vương Hoằng Nghị nhiệt tình giữ Trần Phong lại làm khách.

Trần Phong mỉm cười, định từ chối, nhưng nhìn thấy biểu cảm nhăn nhó của mẹ con Bành Diễm Phương Trần Phong lại đổi ý.

Không vừa mắt tôi chứ gì? Vậy được, hôm nay tôi sẽ không đi nữa! Trần Phong cười khẩy trong bụng, đồng ý luôn: "Vậy làm phiền mẹ Lưu rồi".

"Ha, ha, ha, không phiền, không phiền, có gì phiền đâu", Vương Hoằng Nghị cười thoải mái, gọi Trần Phong ngồi xuống bắt đầu nói chuyện nhà chuyện cửa với Trần Phong.

Sau khi hỏi tình hình gần đây của Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan thì Vương Hoằng Nghị lại chuyển đề tài đến Trần Phong và Hạ Mộng Dao, thở dài: "Ông Hạ nói cháu và Mộng Dao li hôn rồi?".

"Dạ", sắc mặt Trần Phong ảm đảm, khẽ gật đầu.

"Aiz, con bé Mộng Dao chú từng gặp một lần, nó rất hiền lành, đương nhiên cháu cũng không tệ, chú vẫn luôn cảm thấy hai đứa rất xứng đôi. Nhưng ông trời trêu người, trên đời này có một số tình cảm không phải thứ sức người có thể tác động. Chú biết cháu và Mộng Dao tách ra nhất định là có ẩn tình gì đó. Ẩn tình này là gì, chú sẽ không hỏi vì việc của con cháu, người già như bọn chú không có tư cách can dự. Nhưng ông Hạ lại gửi gắm niềm hi vọng rất lớn vào cháu, mặc dù cháu và Mộng Dao li hôn rồi, nhưng có thể thấy được, ông Hạ vẫn coi cháu như một nửa con trai, nếu không thì ông ấy cũng sẽ không bảo cháu đưa ngọc đến Trung Hải", Vương Hoằng Nghị nói chân thành, mấy năm qua mặc dù ông vẫn chưa từng đi Thương Châu, nhưng lại thường xuyên liên lạc điện thoại với Hạ Vệ Quốc, nên thường nghe thấy Hạ Vệ Quốc khen Trần Phong không ngớt.

"Tiểu Phong, lần này cháu đến Trung Hải định ở bao lâu?", Vương Hoằng Nghị hỏi.

"Tạm thời... vẫn chưa biết", Trần Phong trầm ngâm một lúc rồi nói, anh phải giúp Hoàng Lão Tam trừ khử Lỗ Đông Hùng và Cargoon rồi mới đi, nhưng không biết Lỗ Đông Hùng và Cargoon lúc nào mới đến Trung Hải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui