Long Tế

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu", Trần Phong mỉm cười, Lý Thế Bình cũng chỉ có thể giở mánh khóe vớ vẩn khiến người ta buồn nôn này trước mặt anh thôi.

"Không cần?", mặt Lý Thế Bình lộ vẻ khinh bỉ: "Vậy được, cậu tự gọi xe qua nhé, tôi chở Thi Viện về trước đây".

Sau khi nói xong, Lý Thế Bình giẫm chân ga, ngông ngênh rời đi.

Trần Phong mỉm cười, tiện tay vẫy một chiếc taxi, đi đến nhà họ Vương.

Nhà họ Vương hôm nay từ trên xuống dưới đều tràn ngập không khí vui mừng, vừa vào biệt thự, Trần Phong đã ngửi được hương thơm đồ ăn ập đến.

Trên bàn cơm ở phòng khách bày đầy các loại cao lương mỹ vị.

Nhưng lại không có ai động đũa, hiển nhiên là đang đợi người.

Người được đợi đương nhiên là Trần Phong.

"Hoằng Nghị, còn không ăn thì cơm canh nguội hết đó", Bành Diễm Phương hơi bất mãn nhìn Vương Hoằng Nghị một cái, bà ta không hiểu sao Vương Hoằng Nghị lại coi trọng đồ nhà quê đến từ Thương Châu như Trần Phong vậy, nghe thấy Trần Phong đó đàm phán được một vụ làm ăn lớn thì Vương Hoằng Nghị còn vui hơn cả con trai mình - Vương Đức Phát đàm phán được một vụ làm ăn lớn, muốn tổ chức tiệc mừng cho Trần Phong luôn.

Nhưng sau khi làm tiệc xong, mọi người đến đông đủ cả rồi mà Trần Phong lại chẳng thấy đâu, thế không phải là đang ra vẻ à?

"Đợi thêm đi, Tiểu Phong chắc bị tắc đường", Vương Hoằng Nghị trầm giọng nói.

"Tắc? Tắc ở đâu? Cậu ta hết giờ làm cùng Thế Bình, Thi Viện, cũng đi cùng một con đường sao Thế Bình và Thi Viện về rồi còn cậu ta thì lại tắc đường?", Bành Diễm Phương vẫn không chịu thôi.

"Mẹ, người ta căn bản không tắc đường, người ta chỉ không muốn đến, không muốn nể mặt bố thôi", lúc này, Vương Thi Viện cười khẩy nói.

"Con gái, con nói vậy là có ý gì?", Bành Diễm Phương sửng sốt, sao bà ta thấy Vương Thi Viện có ẩn ý khác.

"Ý gì?", Vương Thi Viện cười khẩy liên tục: "Mẹ, nếu con nói với mẹ, lúc tan ca con và Thế Bình đã gặp gã đó ở cửa công ty, mẹ tin không?".

"Gặp thằng nhà quê đó á? Vậy sao các con không đưa nó về?", Bành Diễm Phương không nhịn được hỏi.

"Mẹ tưởng bọn con không muốn à?".

"Lúc đó Thế Bình đã bảo với gã đó là bọn con sắp về nhà, thuận đường với anh ta, bảo gã đó lên xe, nhưng gã đó lại chẳng thèm để ý Thế Bình", Vương Thi Viện lạnh giọng nói.

"Thế Bình, có việc này thật không?", giọng Bành Diễm Phương cao vút, tức khắc nổi giận, bà ta còn tưởng Trần Phong không đến được là vì có việc gì khác, thế mà giờ Vương Thi Viện lại nói Trần Phong rõ ràng là có thể đi cùng họ nhưng lại không chịu.

"Bác gái, có việc này, lúc đó cháu bảo người anh em Trần Phong lên xe, nhưng người anh em Trần Phong lại không chịu lên xe cháu", Lý Thế Bình ngoài mặt thì khó xử, nhưng trong lòng thì vui như nở hoa, thực ra hắn định nói việc này trên bàn ăn, nhưng việc này nếu hắn nói trước thì tất nhiên sẽ để lại hình tượng kẻ tiểu nhân nham hiểm châm ngòi ly gián với Vương Hoằng Nghị.

Nhưng nếu là Vương Thi Viện nói trước rồi hắn lại phụ họa thì hoàn toàn có thể tránh được nỗi lo này.

"Tại sao cậu ta không chịu lên xe cháu? Cậu ta tưởng mình là ai? Nguyên thủ quốc gia à? Cái đồ không biết trời cao đất dày! Để cả bàn người thế này đợi cậu ta ở đây!", Bành Diễm Phương tức giận mắng chửi.

Vương Hoằng Nghị cau mày: "Diễm Phương, Tiểu Phong không phải người như vậy, có lẽ nó có việc gì phải làm trước nên mới không đi xe của Thế Bình".

"Một nhân viên kinh doanh cỏn con như cậu ta thì có việc gì phải làm? Cậu ta có bận đến đâu thì cũng bận được như giám đốc Phòng kinh doanh là Thế Bình không? Thế Bình đến được sao cậu ta lại không đến được? Tôi thấy cậu ta không muốn đến nhà chúng ta, không muốn nể mặt ông thì đúng hơn", Bành Diễm Phương vẫn châm ngòi ly gián mãi không thôi.

Vương Hoằng Nghị cau chặt mày hơn, trực giác nói cho ông ấy biết, Trần Phong không phải người như vậy, nhưng giờ mọi người đều chĩa mũi dùi vào Trần Phong, ông ta không nghi ngờ không được.

Đúng lúc này, Trần Phong bước vào phòng khách.

"Ngại quá, trên đường bị kẹt xe, để mọi người đợi lâu rồi", Trần Phong hơi áy náy nói, chiếc taxi anh đi bị kẹt ở trên cầu vượt hơn nửa tiếng, nên anh mới đến muộn như vậy, mặc dù việc này anh không kiểm soát được nhưng đến muộn cũng là sự thật.

"Trên đường kẹt xe? Tôi thấy cậu là không muốn đến nhà chúng tôi thì có", Bành Diễm Phương hừ một tiếng trước, sau đó lại mỉa mai Trần Phong với giọng điệu quái gở, nếu không phải có Vương Hoằng Nghị ở đây thì bà ta đã định đuổi Trần Phong luôn rồi.

"Diễm Phương!", Vương Hoằng Nghị lườm Bành Diễm Phương, giọng điệu hơi bất mãn, người đã đến rồi mà còn nói những việc này.

Chuyển mắt sang Trần Phong, trên mặt Vương Hoằng Nghị lại nở nụ cười: "Tiểu Phong, qua đây ngồi đi, chỉ thiếu mỗi cháu thôi đấy".

"Vâng, chú Vương", Trần Phong mỉm cười, lần này gặp Vương Hoằng Nghị, sắc mặt Vương Hoằng Nghị rõ ràng tốt hơn lần trước nhiều, hiển nhiên mấy hôm nay Vương Hoằng Nghị khỏe hơn nhiều.

Sau khi Trần Phong vào bàn, Vương Hoằng Nghị cầm đũa lên, cười khà khà nói: "Trần Phong đến rồi thì mọi người có thể ăn rồi. Trước khi ăn thì tôi có một tin tốt muốn nói với mọi người, nội dung tin tức chắc mọi biết rồi, nhưng tôi vẫn phải nói lại lần nữa ở đây. Đó chính là ngày đầu tiên Trần Phong vào Tập đoàn Khang Mỹ thì đã đàm phán được một đơn hàng giá trị chục triệu cho Tập đoàn Khang Mỹ, hoa hồng bán hàng của đơn này là... tám trăm nghìn!".

Vương Hoằng Nghị nói với vẻ mặt rạng rỡ, tám trăm nghìn, đó là lợi nhuận một tháng của công ty thương mại của ông ấy, nhưng Trần Phong vừa ra tay thì một ngày đã kiếm được, nên Vương Hoằng Nghị đánh giá rất cao Trần Phong, ngày càng cảm thấy lúc đầu mình không nhìn nhầm người.

Trần Phong quả nhiên là nhân tài có thể đào tạo được.

So với vẻ mặt tươi tắn của Vương Hoằng Nghị, nụ cười của Lý Thế Bình lại hơi gượng gạo, thậm chí sâu trong nụ cười ấy còn ẩn chứa oán hận khó nhận ra, mối thù Trần Phong làm hắn bẽ mặt trước mọi người trong công ty vẫn chưa trả đâu.

"Hoa hồng tám trăm nghìn, cao thật đó", giọng điệu Bành Diễm Phương vẫn quái gở như xưa, sự khinh thường với Trần Phong vẫn không có thay đổi gì, theo bà ta thấy Trần Phong có thể lấy được đơn hàng lớn như vậy chắc chắn là chó ngáp phải ruồi, không có liên quan gì đến thực lực hết.

"Đúng là rất cao", Trần Phong cười mỉm, trong lòng Bành Diễm Phương nghĩ gì, anh hai năm rõ mười, nhưng Trần Phong cũng chẳng có gì để so đo với người nhỏ nhen như vậy.

Thấy Bành Diễm Phương vẫn còn định chế nhạo Trần Phong, Vương Hoằng Nghị vội vàng nâng ly rượu trong tay lên, cười ha hả nói: "Nào, mọi ngươi nâng ly, cạn một ly vì Tiểu Phong, chúc mừng Tiểu Phong lần này có khởi đầu tốt đẹp, đồng thời chúc Tiểu Phong sau này tiếp tục thành công, nhanh chóng có thu nhập hàng triệu một năm".

"Cảm ơn chú Vương", Trần Phong mỉm cười, nâng ly rượu trong tay lên chạm cốc với Vương Hoằng Nghị.

Lý Thế Bình cũng cười tươi nâng ly rượu, nhìn Trần Phong với vẻ mặt chân thành: "Người anh em Trần Phong, năng lực nghiệp vụ của cậu mọi người đều thấy, mặc dù tôi là cấp trên trực tiếp của cậu, nhưng về mặt nghiệp vụ, tôi đúng là không bằng cậu".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui