Long Tế

"Uyển Thu, anh Phong biết chơi dương cầm không?", Tiêu Nhược hơi không kiềm chế được, cô ta không hiếu, tại sao Trần Phong lại muốn đấu dương cầm với Bạch Văn Lịch, trình độ dương cầm của Bạch Văn Lịch siêu thế nào mọi người đều thấy, Trần Phong đấu với cậu ta, không phải là giơ mặt ra cho Bạch Văn Lịch vả sao?

"Em... em không biết", Lâm Uyển Thu nói nhỏ, sự hiểu biết của cô với Trần Phong chỉ ở mức Trần Phong là con rể ở rể, có một người vợ rất xinh đẹp, những việc khác thì đều không biết gì, hiện tại Trần Phong muốn đấu dương cầm với Bạch Văn Lịch vì cô, cô cũng hơi lo lắng.

"Em không biết?", Tiêu Nhược trợn to mắt, trong lòng càng bất an hơn, Lâm Uyển Thu cũng không biết, vậy khả năng cao là Trần Phong không biết chơi dương cầm, dù có biết thì trình độ có lẽ cũng không cao siêu gì, ít nhất thì cũng không so được với bậc thầy trình độ chuyên nghiệp như Bạch Văn Lịch.

Trong lúc Tiêu Nhược và Lâm Uyển Thu nói chuyện thì Trần Phong đã ngồi vào ghế chơi đàn, bắt đầu thử đàn.

Dưới khán đài mọi người đều hoài nghi.

"Đấu dương cầm với Bạch Văn Lịch, đúng là không biết điều mà".

"Gã nghèo hèn lái Santana cũ biết chơi dương cầm không?".

"Chắc là không, cậu xem dáng vẻ rẻ rách của anh ta xem, làm gì có vẻ gì là từng động vào dương cầm".

"Mau cút xuống đi, đừng sỉ nhục tai bọn tôi".

Với tiếng mắng nhiếc dưới sân khấu, Trần Phong không hề để ý, chỉ có điều trong lòng lại hơi xúc động, vận mệnh đôi khi thật kì diệu, lần trước anh làm bẽ mặt Thẩm Quân Văn ở cao ốc Hoàng Hậu cũng đánh "Thư gửi Elise", không ngờ hôm nay lại phải đánh lần nữa.

Trong tiếng mắng chửi, Trần Phong bắt đầu chơi đàn, mấy nốt đầu tiên rất bình thường, giáo viên và sinh viên bên dưới không nghe ra được cái gì đặc sắc.

Nhưng cùng với những ngón tay tung bay trên phím đàn của Trần Phong, chiếc dương cầm trên sân khấu cứ như sống lại, mỗi một nốt nhạc phát ra từ thùng đàn thông qua dàn âm thanh vang vọng khắp hội trường, những nốt nhạc êm tai đập vào màng nhĩ của mọi ngươi như gió táp mưa sa, khiến lòng người run rẩy.

Người đầu tiên biến sắc là Bạch Văn Lịch, cái gọi là người trong nghề vừa ra tay thì đã biết giỏi hay không, trong số mọi người ở đây, trình độ dương cầm của cậu ta thuộc nhóm cao nhất, nốt nhạc giống nhau, người bình thường nghe chỉ cảm thấy hay, nhưng cụ thể hay ở đâu thì họ lại không nói ra được rõ ràng.

Nhưng người đã bỏ mười mấy năm chơi đàn như Bạch Văn Lịch thì lại có thể cảm nhận được rõ ràng, nốt nhạc Trần Phong đánh ra đúng là trọn vẹn, tự nhiên!

Đổi cách nói khác, chính là tiết tấu hoàn hảo, giữa các nốt nhạc hoàn toàn không có bất kì khoảng trống nào.

Chỉ riêng việc kiểm soát tiết tấu, Trần Phong đã bỏ xa cậu ta không chỉ mười con phố!

Ở ghế khách quý, sự kinh ngạc của Sở Thanh Từ lúc này cũng không ít hơn Bạch Văn Lịch, cùng là "Thư gửi Elise", bản nhạc Bạch Văn Lịch chơi Sở Thanh Từ cảm thấy chỉ là máy móc, mặc dù hay, nhưng lại thiếu sức sống.

Hiển nhiên, Bạch Văn Lịch không hiểu rõ bản chất của "Thư gửi Elise", chỉ đàn vì phải đàn thôi.

Nhưng đến tay Trần Phong, thì "Thư gửi Elise" lại như sống lại, có linh hồn.

Anh diễn tả một cách sâu sắc tâm trạng của người đàn ông yêu mà ngưỡng mộ, ngưỡng mộ mà không có được, dù cô là một cô gái cũng có thể cảm nhận được tâm tình phức tạp trong tuyệt vọng le lói chút hi vọng ấy.

Tiêu Nhược và Lâm Uyển Thu không kìm được nhìn nhau một cái, đều thấy được sự vui mừng và hớn hở trong mắt nhau, Trần Phong biết chơi dương cầm!

Hơn nữa trình độ còn hơn hẳn Bạch Văn Lịch!

Người hiểu dương cầm trong hội trường không nhiều, thậm chí đa số có lẽ chưa từng chạm vào dương cầm, nhưng việc này không cản trở định nghĩa của họ với cái hay.

Cũng giống như một người bình thường muốn đánh giá một món ăn ngon hay không, thì không nhất thiết phải đi lấy chứng nhận đầu bếp.

Mỗi người có giải thích riêng về việc hay!

Hiển nhiên, "Thư gửi Elise" của Trần Phong rất êm tai!

Ít nhất lúc này, hai mươi nghìn giáo viên và sinh viên trong hội trường đều cho là như vậy.

"Đù, gã này là Beethoven tái thế à? Chơi hay quá đi mất".

"Đâu chỉ hay, tôi sắp cảm động khóc luôn nè, anh ta đánh có cảm xúc thật".

"Thì ra đây mới là "Thư gửi Elise" chân chính, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn, ai có thể ngờ được một gã nghèo lái Santana cũ thế mà lại chơi dương cầm hay vậy chứ".

"So với anh giai này thì "Thư gửi Elise" của Bạch Văn Lịch vừa nãy đúng là một đống phân".

"Anh giai này hình như chính là hoàng tử dương cầm nổi đình đám trên mạng thời gian trước, các cậu có phát hiện ra không?".

"Hoàng tử dương cầm? Không phải chứ?".

"Sao lại không phải, cậu nhìn bóng lưng anh giai này xem, giống y xì đúc bóng lưng hoàng tử dương cầm được tung lên mạng thời gian trước đó. Hơn nữa hai người đều chơi "Thư gửi Elise".".

"Đù, không thể đâu, hoàng tử dương cầm là thần tượng của tôi đó, anh ấy chẳng lẽ đến trường chúng ta thật sao?".

"Sao lại không thể, trong tay tôi có clip của hoàng tử dương cầm, cậu đợi tôi tìm cho cậu".

Không lâu sau, đã có người moi được clip Trần Phong chơi "Thư gửi Elise" ở cao ốc Hoàng Hậu ra.

Lúc ấy vì Thẩm Quân Văn phát trực tiếp cả quá trình, nên clip Trần Phong chơi "Thư gửi Elise" đã được nhiều người ghi lại, đăng lên các trang video.

Sau đó Trần Trung đã lợi dụng thế lực trong tay mình, xóa hàng loạt clip, nhưng vẫn có một bộ phận lưu truyền, vừa hay bị sinh viên của Đại học Trung Hải lưu lại.

Trong lúc bên dưới đang nghiệm chứng thân phận của Trần Phong thì Trần Phong ở bên trên đã đàn xong "Thư gửi Elise".

Sau một khoảng im lặng, cả hội trường bỗng chốc nổ một tràng pháo tay như sấm, từng đợt từng đợt vang lên, có xu thế thổi bay cả hội trường.

Thậm chí có nhiều sinh viên còn chưa đã nghiền lớn tiếng yêu cầu Trần Phong đánh lại lần nữa.

Những tiếng nói này với Bạch Văn Lịch mà nói đương nhiên vô cùng chối tai.

Mỗi một tiếng nói cứ như một cái tát vào mặt Bạch Văn Lịch, Bạch Văn Lịch cảm giác mặt mình bỏng rát.

Việc đến nước này, cậu ta căn bản không cần chơi lại nữa, vì kết quả cuộc thi đã không có gì phải đắn đo cả.

Khoảnh khắc Trần Phong đàn xong, cậu ta đã bị Trần Phong dìm không thương tiếc, còn ra tay chỉ sẽ tự rước lấy nhục.

"Anh Phong, anh giỏi quá đó", trong đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược lấp lánh ánh sao, phải nói là lần này Trần Phong đã vượt ngoài dự đoán của cô ta, nếu không phải Trần Phong để lộ tài năng này, thì cô ta căn bản không thể liên hệ Trần Phong với bậc thầy dương cầm.

Trần Phong mỉm cười, không nói gì, với anh mà nói, việc này không đáng khen ngợi, vì đấu dương cầm với nhóc con như Bạch Văn Lịch, đúng là hơi mất giá.

Lâm Uyển Thu ở bên cạnh mặc dù từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng gương mặt xinh đẹp ửng đỏ và nắm đấm siết chặt lại đã chứng tỏ lúc này cô hưng phấn thế nào.

"Người trẻ tuổi cũng thú vị đó", nụ cười trên mặt Chu Khánh Phong hơi gượng gạo, còn có chút xấu hổ, vừa nãy khi chưa biết rõ thế nào, trong tất mọi người ở ghế khách quý thì có ông ta công kích Trần Phong ghê nhất, giờ thắng thua đã rõ, đương nhiên là mặt ông ta bị vả đau nhất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui