Long Tế

“Cút đi, bọn tôi tự biết đi!”.

Lâm Nguyệt chán ghét nhìn mấy bảo vệ một cái, sau đó bà ta lại chuyển mắt sang Hạ Mộng Dao, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con khốn! Mày chờ đó cho bà! Sớm muộn gì bà cũng sẽ khiến mày thân bại danh liệt!”.

“Được, tôi chờ đó”, Hạ Mộng Dao lạnh nhạt nói.

Sau khi dữ dằn buông lại một câu, Lâm Nguyệt xoay người bỏ đi, thái độ của Hạ Mộng Dao đã rõ ràng rồi, bà ta cũng không thể làm căng với mấy bảo vệ được, nếu làm căng thì người mất mặt chỉ có thể là bà ta.

“Mộng Dao, già hai con, chị ấy…”.

“Giờ mẹ hài lòng chưa?”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng ngắt lời Lâm Lan, ngày trước cô đã nói với Lâm Lan, không được nói việc cô làm tổng giám đốc Tập đoàn Khang Mỹ với bất kì ai, nhưng không ngờ, sau đó Lâm Lan lại nói việc này với mẹ con Lâm Nguyệt.

“Ặc, Mộng Dao, mẹ cũng không biết già hai con sẽ làm ra việc như vậy…”, vẻ mặt Lâm Lan hơi xấu hổ, bà ta đúng là không ngờ Lâm Nguyệt sẽ đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, hơn nữa sau khi bị Hạ Mộng Dao từ chối bà ta còn ăn vạ quậy tưng bừng.

“Sau này không được dẫn ai đến nữa”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Lâm Lan một cái, nếu không để cho Lâm Lan nhớ kĩ, thì biết đâu hai hôm nữa, Lâm Lan lại dẫn mấy người vớ vẩn đến.

“Sau này mẹ sẽ không làm vậy nữa”, Lâm Lan rụt cổ, hơi có vẻ nhận sai, giờ mặc dù bà ta là mẹ Hạ Mộng Dao, nhưng bà ta lại không dám sai khiến Hạ Mộng Dao như trước nữa, thậm chí không biết từ bao giờ, bà ta lại hơi sợ hãi Hạ Mộng Dao từ tận đáy lòng.

Ở chỗ khác, mặc dù mẹ con Lâm Nguyệt bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Khang Mỹ, nhưng hai mẹ con rõ ràng là không định thôi, mà còn bước vào một quán in với vẻ mặt độc ác.

Mười mấy phút sau, hai người ôm một xấp giấy in màu bước ra khỏi quán in, quay trở lại Tập đoàn Khang Mỹ.

Thoáng cái đã đến giờ cơm trưa.

Sau khi tắt máy tính, Trần Phong đi thẳng vào nhà ăn nhân viên của Tập đoàn Khang Mỹ.

Gọi đại mấy món, Trần Phong đang định vào chỗ ngồi, thì lúc này, Lý Nhạc lại đi tới với vẻ mặt thần bí, trong tay cậu ta còn cầm một tờ giấy in màu.

“Anh Phong, có tin sốc có muốn xem không?”, Lý Nhạc cẩn thận nhìn xung quanh một cái, sau khi nhận ra không ai để ý chỗ mình thì mới nói khẽ.

“Có tin sốc gì?”, Trần Phong vô thức hỏi một câu.

“Liên quan đến Hạ tổng”, Lý Nhạc nói.

“Hạ tổng?”, Trần Phong sửng sốt, sau đó nói: “Đưa tôi xem thử!”.

“Đây, anh Phong”.

Lý Nhạc đặt tờ giấy in màu trong tay vào tay Trần Phong.

Vừa nhận tờ giấy in màu, chỉ nhìn liếc qua một cái, sắc mặt Trần Phong đã lạnh hẳn đi.

“Tờ giấy này từ đâu mà có?”, Trần Phong ngẩng đầu lên, gằn giọng hỏi.

“Nhặt ở cửa công ty”, Lý Nhạc đáp, có vẻ để ý thấy sắc mặt Trần Phong hơi khó coi, Lý Nhạc lại không nhịn được hỏi một câu: “Sao thế, anh Phong, có vấn đề gì à?”.

Trần Phong không trả lời câu hỏi của Lý Nhạc, mà hỏi: “Tờ giấy này giờ còn bao nhiêu?”.

“Rất nhiều, cổng công ty chỗ nào cũng có, thậm chí trong bảng quảng cáo đối diện công ty cũng có người dán cái này”.

Sau khi nghe Lý Nhạc nói vậy, sắc mặt Trần Phong sầm lại, mặc dù không biết tờ giấy này là ai làm, nhưng mục đích của đối phương rất rõ ràng, muốn bôi nhọ Hạ Mộng Dao!

“Anh Phong, những điều nói bên trên vừa nhìn đã thấy rất giả, Hạ tổng sao có thể từng kết hôn, buồn cười thật… ừm, anh Phong, anh không cần bận lòng quá đâu”, Lâm Nguyệt cười ngượng ngập an ủi Trần Phong, trong lòng lại hơi hối hận, không nên đưa tờ giấy in màu này cho Trần Phong xem, việc Trần Phong thích Hạ Mộng Dao cậu ta không phải không biết, giờ thấy tin Hạ Mộng Dao từng kết hôn, lại còn đã li hôn, trong lòng Trần Phong sao có thể không khó chịu chứ?

Trần Phong không biết suy nghĩ trong lòng Lý Nhạc, đương nhiên, Lý Nhạc cũng không biết, người chồng cũ vô dụng của Hạ Mộng Dao được kể trong tờ giấy in màu chính là Trần Phong ở trước mặt cậu ta.

“Biết là ai giở trò không?”, Trần Phong lạnh mặt hỏi, người làm ra tờ giấy này, rõ ràng là biết rõ về anh và Hạ Mộng Dao, đến cả việc anh và Hạ Mộng Dao li hôn lúc nào người này cũng biết.

“Không biết”, Lý Nhạc lắc đầu, sau đó như nhớ ra cái gì, cậu ta lại nói: “Có tin vỉa hè, người làm ra cái này là một cặp mẹ con, họ hình như có quan hệ họ hàng với Hạ tổng”.

“Quan hệ họ hàng?!”, trong mắt Trần Phong lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, gần như ngay lập tức, anh đã khóa chặt mục tiêu vào Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết.

Người Hạ Mộng Dao đắc tội ở Trung Hải không nhiều, có quan hệ họ hàng có thể nói là chỉ có nhà Lâm Nguyệt.

Còn về việc sao Lâm Nguyệt lại làm vậy thì trong lòng Trần Phong cũng đoán được đại khái, kiểu gì cũng có quan hệ với việc xem mắt hôm đó.

“Anh Phong, anh biết là ai?”, Lý Nhạc không nhịn được hỏi một câu, sao trông vẻ mặt Trần Phong lại hơi có ý muốn ra mặt thay Hạ Mộng Dao.

Trần Phong bặm môi, không nói gì, lúc này, tiếng bàn luận khe khẽ truyền vào tai anh.

“Này, này, biết gì chưa? Hạ tổng của chúng ta thế mà là phụ nữ từng li hôn đấy”.

“Đương nhiên là biết rồi, giờ công ty chúng ta còn ai không biết? Nghe nói, Hạ tổng li hôn với chồng cũ của cô ấy là vì chồng cũ của cô ấy là người ở rể”.

“Ở rể á? Kiểu gửi rể à?”.

“Đúng, chính là kiểu gửi rể, nghe nói chồng cũ của cô ấy rất vô dụng, là người giao hàng, Hạ tổng không thể chịu nổi anh ta nữa nên li hôn với anh ta rồi”.

“A, thân phận của Hạ tổng sao lại kết hôn với một người giao hàng chứ?”.

“Ha, ha, Hạ tổng? Lúc cô ta li hôn với chồng cũ có phải Hạ tổng gì đâu”.

“Là sao?”.

“Là sao cái gì, chẳng phải viết cả trên giấy rồi à? Hạ tổng của chúng ta bám được vào cổ đông nào đó của Tập đoàn Khang Mỹ, sau đó đá luôn ông chồng cũ vô dụng, đến Tập đoàn Khang Mỹ của chúng ta, trực tiếp làm tổng giám đốc luôn”.

“Hả? Không thể có chuyện đó đâu”.

“Sao lại không thể? Bình thường, trường hợp như cô ta căn bản không thể làm tổng giám đốc công ty chúng ta, trừ khi ngủ với người khác”.

“Thế cũng đúng, trước khi Hạ tổng đến, tổng giám đốc trẻ nhất công ty chúng ta cũng phải hơn bốn mươi tuổi, Hạ tổng hơn hai mươi tuổi đã ngồi vào chỗ đó, đúng là có vấn đề”.

“Nếu tất cả là thật thì Hạ tổng cũng xấu xa thật”.

“Đúng đó, sao có thể vì quyền thế mà đá chồng mình chứ?”.

“Ha, ha, thực ra tôi đã biết người phụ nữ đó không phải thứ tốt đẹp gì rồi, cả ngày trưng vẻ mặt thối hoắc, cứ như ai nợ cô ta tám trăm nghìn ý”.

“Cô ta cũng chỉ có thể trưng bộ mặt thối hoắc đó với chúng ta thôi, ở trước mặt lãnh đạo tập đoàn, biết đâu lại khép nép hết mức có thể”.

Sắc mặt Trần Phong ngày càng lạnh lẽo, những tiếng bàn tán xôn xao xung quanh đương nhiên là của nhân viên Tập đoàn Khang Mỹ.

Nhờ sự giúp đỡ của Lâm Nguyệt, những người này đã xả hết cảm giác ghen tị, bất mãn tích tụ trong lòng bao nhiêu ngày qua ra.

Còn về chân tướng sự việc?

Họ không quan tâm!

Những gì nói ra từ miệng họ chính là chân tướng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui